Miên Miên - Chương 5
22
Tôi còn chưa kịp báo tin vui này cho Kỷ Quan Trần thì đã gặp Cố Kinh Niên trước.
Anh ta không giống như trước, thô bạo bắt tôi về.
Ngược lại, anh ta lịch thiệp và dịu dàng đi theo sau tôi, thậm chí còn bắt đầu quan tâm đến Cố Lạc Lạc.
Nhưng trong lòng Cố Lạc Lạc vẫn còn ấm ức, đối với người anh trai này cũng chỉ biết mỉa mai.
Cố Kinh Niên không để ý.
Anh ta hộ tống chúng tôi suốt dọc đường, mặc tôi có nói lời nặng nề thế nào, anh ta cũng không quay đầu lại.
Thậm chí cuối cùng xe của anh ta còn dừng ngay trước cửa nhà tôi và Kỷ Quan Trần.
Khi Kỷ Quan Trần trở về, họ lại đánh nhau.
Vì vậy, Kỷ Quan Trần và anh ta lại lên hotsearch.
Kỷ Quan Trần không quan tâm đến việc cư dân mạng nói anh đang tranh giành người yêu, thậm chí anh còn tự hào nói rằng:
“Được lên hotsearch do đánh nhau vì vợ mình, đó là niềm tự hào!”
Nhưng sau đó anh không còn vui nữa.
Bởi vì sau chuyện anh và Cố Kinh Niên đánh nhau, rất nhanh đã có người tung tin về cuộc hôn nhân trước đây của tôi và Cố Kinh Niên.
Ban đầu, rất nhiều người chúc phúc cho tôi và Kỷ Quan Trần.
Nhưng bây giờ, rất nhiều người hâm mộ đều mắng tôi là người đã qua một lần đò, tôi đã hủy hoại cuộc đời của Kỷ Quan Trần.
Dư luận rất bất lợi cho tôi, Kỷ Quan Trần và nhà họ Kỷ cũng họp suốt đêm.
Kỷ Quan Trần muốn dùng cách an toàn nhất để giảm thiểu tổn thương cho tôi.
“Miên Miên à, khi có chuyện xảy ra, không phải cậu ta cũng không giúp gì được em sao?”
Khi Cố Kinh Niên đang mở họp báo với Kỷ Quan Trần, anh ta lại một lần nữa đến trước cửa nhà tôi.
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, đưa tay ra định nắm lấy tay tôi:
“Em ở bên anh ta sẽ không hạnh phúc đâu, anh ta không bảo vệ được em, về với anh được không?”
“Anh đã thay đổi rồi, anh đảm bảo có thể bảo vệ em, tuyệt đối không để bất kỳ ai làm em bị thương nữa!”
Không biết từ lúc nào mà Nhu Nhu đã đứng sau anh ta.
Nhóc con cầm súng nước, chĩa vào Cố Kinh Niên, tức giận nói:
“Bác là đồ xấu xa! Không được phép quấn lấy mẹ Miên Miên nữa! Bác là người xấu, bác không tốt với mẹ tôi, bác cũng không tốt với mẹ Miên Miên!”
Nghe vậy, Cố Kinh Niên đột nhiên sững sờ, cau mày hỏi:
“Con gọi tôi là bác sao? Chẳng lẽ con không phải là con của tôi sao?”
Bé con Nhu Nhu trừng mắt nhìn anh ta, lắc đầu nói:
“Con không phải con của bác đâu! Bác xấu xa như vậy, làm con của bác sẽ không hạnh phúc đâu! Mẹ Miên Miên bây giờ rất hạnh phúc!
“Mẹ Miên Miên và ba Quan Trần đã có con của riêng mình rồi, nếu bác còn bắt nạt mẹ Miên Miên nữa, con sẽ đánh bác!”
Cố Kinh Niên là người thông minh, chỉ vài câu nói của Nhu Nhu đã khiến anh ta liên tưởng đến điều gì đó.
Người vốn còn muốn dây dưa với tôi, đột nhiên trở nên có chút cô đơn, giọng điệu đáng thương nói:
“Lúc trước Lạc Lạc ra nước ngoài, không phải đi du học, mà là đi sinh đứa bé này sao? Tô Miên à, từ ba năm trước em đã thực sự buông tay anh rồi sao?”
Tôi gật đầu, thờ ơ nhưng nghiêm túc nói:
“Cố Kinh Niên, ba năm trước chúng ta đã kết thúc rồi, anh đi đi!”
Lúc này, Cố Kinh Niên, người vốn kiêu ngạo cố chấp, đột nhiên khóc lóc thảm thiết như một đứa trẻ:
“Anh luôn tự nhủ, chúng ta có con rồi, nhất định sẽ có chuyển biến. Anh luôn cảm thấy em yêu anh, em sẽ không rời xa anh.”
“Nhưng hóa ra sự chờ đợi ba năm của anh thực ra chỉ là trò cười! Tô Miên ơi, tại sao vậy, tại sao chúng ta lại phải rơi vào cảnh ngộ như ngày hôm nay?”
Ngay cả đến bây giờ, anh ta vẫn không biết lý do tại sao chúng tôi chia tay.
Tôi đột nhiên thấy buồn cười.
Tình yêu của Cố Kinh Niên mãi mãi chỉ dừng lại ở bề ngoài, chỉ có chính anh ta tự mình cảm động.
“Tô Miên ơi, vậy thì bây giờ anh biết sai rồi, em hãy ly hôn với Kỷ Quan Trần đi, chúng ta ở bên nhau, anh sẽ giúp em nuôi con của Kỷ Quan Trần, được không?”
Cố Kinh Niên quỳ xuống đất, đột nhiên mắt đỏ nhìn tôi.
Nhưng lần này, Kỷ Quan Trần lại bước ra khỏi xe, trực tiếp đá anh ta một cú.
Người đàn ông trước đó còn giống như một chú chó sói nhỏ, đột nhiên như sư tử vồ lấy Cố Kinh Niên đấm thêm một cú nữa.
“Cố Kinh Niên, tránh xa vợ tôi ra, nếu không tôi và nhà họ Kỷ sẽ khiến nhà họ Cố của anh phá sản bất cứ lúc nào.”
23
Trước tình yêu và sự nghiệp, Cố Kinh Niên một lần nữa chọn sự nghiệp.
Nhà họ Cố mà anh ta luôn tự hào, trước mặt gia tộc của Kỷ Quan Trần, cũng chẳng là gì.
Anh ta nhìn Kỷ Quan Trần đưa tôi và Nhu Nhu vào biệt thự thì gào lên một tiếng xé lòng.
Nhu Nhu sợ hãi nép vào lòng tôi, phẫn nộ nói:
“Mẹ Miên Miên ơi, người xấu đó thật đáng sợ, sau này không được để người đó đến tìm chúng ta nữa!”
Kỷ Quan Trần xoa đầu nhóc con, lại đỡ tôi, dịu dàng nói:
“Yên tâm, sau này anh ta không dám đâu.”
Sau đó, Kỷ Quan Trần đưa tôi về sống ở nhà cũ của họ Kỷ.
Người nhà họ Kỷ vẫn luôn quý mến tôi, ngay từ khi mới kết hôn, họ đã muốn tôi về ở chung ở nhà cũ.
Là Kỷ Quan Trần nói, sợ họ tranh giành tình cảm của tôi nên mới đưa tôi ra ngoài sống riêng hai người.
Bây giờ tôi có thai, Cố Kinh Niên lại rình rập, anh nói là bất đắc dĩ lắm mới để ba mẹ anh hưởng lợi.
Khi tôi mang thai được sáu tháng, Kỷ Quan Trần tuyên bố giải nghệ, về công ty thừa kế gia nghiệp, tiện thể chăm sóc tôi.
Người hâm mộ của anh tuy rất kích động nhưng đều gửi lời chúc phúc cho chúng tôi.
Thậm chí trong buổi hòa nhạc chia tay của Kỷ Quan Trần, họ còn dùng lightstick xếp thành tên tôi.
Tôi và Kỷ Quan Trần đứng trên sân khấu, hạnh phúc ôm nhau.
Tôi vô tình lướt qua khu vực khán giả bên dưới sân khấu, chợt nhìn thấy Cố Kinh Niên cô đơn đứng giữa đám đông.
Anh ta đã sớm nước mắt đầy mặt.
Nhưng tôi chỉ giả vờ không nhìn thấy.
-Hết-