Miên Miên - Chương 1
1.
Bạn thân khác giới nhiều năm của Cố Kinh Niên khó sinh, cần phải truyền máu.
Tôi cầm tờ giấy đồng ý điều trị truyền máu đi ra khỏi phòng phẫu thuật, tìm người nhà cô ta.
Người hộ sinh phía sau vừa gọi một tiếng, Cố Kinh Niên đã xông đến, dùng sức giữ chặt vai tôi như phát điên.
Anh ta gào lên giọng khàn khàn:
“Nhất định phải cứu được vợ con tôi! Nếu không tôi sẽ đập tan bệnh viện của các người!”
Anh ta là chồng tôi nhưng lại gọi người khác là vợ.
“Tổng giám đốc Cố, xin anh bình tĩnh chút, bác sĩ Tô của chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!”
“Với lại, bác sĩ Tô mới là vợ anh chứ?”
Lời nhắc nhở của người hộ sinh đó khiến Cố Kinh Niên ngẩn người một giây.
Nhưng chỉ một giây sau, anh ta lại trở về vẻ căng thẳng lo lắng, thậm chí tay anh ta còn dùng sức hơn, suýt nữa bóp nát xương tôi.
“Lê Hân rất quan trọng với tôi, nếu cô ấy và đứa bé có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu!” Anh ta giở giọng đe dọa tôi.
Người hộ sinh đó bất bình thay tôi: “Tổng giám đốc Cố này, sao anh có thể vì một người bạn mà đối xử với vợ mình như vậy chứ?”
Cố Kinh Niên mắt đỏ ngầu quát lên: “Cái chữ “vợ” đối với tôi không đáng giá một xu, tôi thích thì đổi lúc nào cũng được nhưng Lê Hân là cộng sự của tôi, cô ấy còn quan trọng hơn cả mạng tôi!”
Tim tôi đau nhói như bị kim châm.
Tôi và Cố Kinh Niên là vợ chồng nhưng chỉ mới tổ chức tiệc cưới đơn giản, ký hợp đồng tiền hôn nhân, thậm chí đã chung sống hơn một năm nhưng chúng tôi vẫn chưa đăng ký kết hôn.
Trước đây anh ta nói sau hai năm sống thử sẽ đăng ký kết hôn với tôi.
Nhưng giờ đây, hơn bốn trăm ngày đêm tôi tận tâm chờ đợi, chỉ đổi lại một câu hời hợt “Thích thì đổi lúc nào cũng được”.
Tôi hít sâu, tát anh ta một cái.
Gương mặt lạnh lùng của anh ta lập tức sưng đỏ.
Các vệ sĩ nhà họ Cố thấy vậy xông lên ngay lập tức.
Nhưng Cố Kinh Niên lại ngăn họ lại, mắt anh ta đỏ ngầu nhắc nhở tôi:
“Cô là bác sĩ, đừng quên trách nhiệm của mình!”
2
Cố Kinh Niên lấy danh tiếng của bệnh viện ra uy hiếp.
Viện trưởng chỉ có thể sắp xếp tôi tiếp tục vào phẫu thuật.
Cuối cùng Lê Hân hạ sinh một bé trai, cả Cố Kinh Niên và chồng của Lê Hân đều rất vui.
Khi tôi đeo khẩu trang đi thăm bệnh, em gái của Cố Kinh Niên là Cố Lạc Lạc bế đứa bé, cười nói với tôi:
“Cảm ơn bác sĩ đã cứu chị Lê Hân giúp anh trai tôi, chị không biết chị Lê Hân quan trọng với anh trai tôi đến mức nào đâu.”
Cố Kinh Niên chưa bao giờ nói với người nhà về công việc của tôi nên Cố Lạc Lạc không hề nhận ra tôi khi tôi đeo khẩu trang.
Lúc này, cô ấy chỉ đơn giản kể cho tôi nghe về chuyện của Lê Hân và Cố Kinh Niên.
Cô ấy liên tục kể về chuyện họ quen nhau từ năm mười ba tuổi như nào, Lê Hân luôn là cánh tay phải của Cố Kinh Niên, giúp anh ta rất nhiều trong sự nghiệp.
Còn kể về việc khi Lê Hân kết hôn, Cố Kinh Niên đã buồn bã đến mức nào, thậm chí anh ta còn chấp nhận buông xuôi, tùy tiện tìm một người phụ nữ để kết hôn.
Lần này tôi mới biết, trong mắt tất cả bọn họ, Lê Hân là ánh sáng không thể thiếu trong cuộc đời Cố Kinh Niên.
Còn tôi chỉ là sự ấm ức, sự tủi thân mà anh ta phải chịu khi anh ta chấp nhận từ bỏ Lê Hân.
Tôi mất kiểm soát, quát lên một tiếng, cắt ngang lời Cố Lạc Lạc.
Nhìn thấy mọi người trong phòng bệnh đều quay lại, tôi tháo khẩu trang xuống.
“Này Tô Miên, cô quát tháo ầm ĩ như vậy để làm gì? Cô không biết Lê Hân mới sinh con, cần phải ở nơi yên tĩnh sao?”
Cố Kinh Niên không giải thích với tôi trước, ngược lại anh ta còn lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, giọng điệu còn có chút chán ghét nói rằng:
“Với tư cách như cô thì làm sao xứng đáng làm bác sĩ chứ! Đến đây xin lỗi Lê Hân đi!”
Tôi không trả lời anh ta, siết chặt những ngón tay hơi run rẩy rồi quay người đi.
Không phải tôi sợ đối mặt với Cố Kinh Niên.
Chỉ là tôi đột nhiên không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa.
Tình cảm mà chỉ một mình mình cố gắng vun vén, thực sự rất mệt mỏi.
Cố Kinh Niên nhìn bóng lưng tôi, dường như còn tức giận hơn trước, anh ta nói với trợ lý bên cạnh:
“Đi yêu cầu viện trưởng tạm thời đình chỉ công tác của Tô Miên. Đợi khi cô ta biết lỗi thì mới cho phép cô ta quay lại làm việc.”
Nói xong, anh ta lại dịu dàng nhìn Lê Hân đang nằm trên giường bệnh.
“Không dọa đến em và con chứ? Em yên tâm, có anh ở đây, không ai dám bắt nạt được em đâu.”
3
Cuộc gọi của Cố Kinh Niên nhanh chóng đến phòng làm việc của viện trưởng.
Còn tôi đã in sẵn đơn xin nghỉ việc.
Viện trưởng nhíu mày, không kìm được thở dài:
“Tô Miên à, cô đến xin lỗi Tổng giám đốc Cố đi. Cô là bác sĩ phụ khoa triển vọng nhất của bệnh viện chúng ta, nếu bị đình chỉ công tác vì chuyện này thì sau này danh tiếng của cô sẽ bị ảnh hưởng đấy.”
Tôi đặt đơn xin nghỉ việc trước mặt viện trưởng.
“Thưa viện trưởng, tôi muốn xin nghỉ việc để đi nước ngoài học thêm.”
Viện trưởng sửng sốt nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, nói:
“Cô nên đi học thêm từ lâu rồi, là do Cố Kinh Niên đã làm lỡ cô.”
Tôi và Cố Kinh Niên quen nhau trong buổi họp mặt cựu sinh viên.
Lúc đó anh ta cần một người vợ giúp anh ta giành được dự án, còn tôi cần một người kết hôn cho mẹ tôi yên tâm khi bà đang bị ung thư giai đoạn cuối.
Vì vậy, chúng tôi đã hợp tác ăn ý và quyết định đi đến hôn nhân.
Ban đầu khi tôi yêu cầu đăng ký kết hôn, anh ta đã nói rằng công ty vẫn chưa ổn định, sợ rằng nếu đăng ký kết hôn thì nếu có vấn đề về nợ nần sẽ liên lụy đến tôi.
Tôi tin lời anh ta, ký vào thỏa thuận kết hôn và trao đi trái tim mình.
Nhưng sau đó tôi mới phát hiện ra, công ty của anh ta lợi hại hơn tôi nghĩ.
Và sau khi tôi giúp anh ta giành được dự án đó, anh ta không còn nhắc đến mối quan hệ của chúng tôi với các tổng giám đốc công ty khác nữa.
Trong mắt những người khác, Lê Hân thường xuyên xuất hiện bên cạnh anh ta mới là người bạn đời duy nhất của anh ta.
Hồi mới kết hôn, tôi đã vì chuyện này mà nổi nóng với anh ta.
Nhưng anh ta không dỗ dành tôi, ngược lại còn nâng mặt tôi lên, đáy mắt tràn đầy sự khinh thường:
“Cô chỉ biết cầm dao mổ, với chuyện công việc căn bản không giúp được gì cho tôi, Lê Hân thì khác, cô ấy thông minh và có tầm nhìn hơn cô.”
“Hơn nữa, cô ấy cũng không bao giờ so đo chuyện có danh phận hay không, sau khi kết hôn cô ấy vẫn ở bên cạnh giúp tôi. Cô rảnh rỗi quá đâm ra ghen tuông vớ vẩn thì chi bằng bỏ thời gian đó mà đọc thêm mấy cuốn sách.”
Tôi tức giận lấy ra thông báo trúng tuyển tiến sĩ của trường Y Harvard, nói rằng tôi sẽ ra nước ngoài học tiến sĩ.
Không ngờ anh ta ôm chặt tôi, nói năng ngang ngược: “Không được ra nước ngoài, tôi không đồng ý.”
Vì sự phản đối của anh ta, tôi đã bỏ lỡ lần ra nước ngoài đầu tiên.
Tôi nghĩ rằng như vậy có thể nhận được trái tim anh ta.
Nhưng cuối cùng thì sao.
Tôi cũng chỉ là một món đồ mà anh ta có thể thay thế bất cứ lúc nào.
4
Tôi đang làm thủ tục bàn giao công việc tại bệnh viện.
Khi tiễn hai bệnh nhân cuối cùng về, tôi tình cờ gặp Cố Kinh Niên đang đón Lê Hân xuất viện.
Tôi thờ ơ nhìn họ, không có phản ứng gì.
Nhưng Lê Hân lại kéo Cố Kinh Niên đi đến trước mặt tôi, cô ta dịu dàng nói:
“Tô Miên à, lần này thực sự cảm ơn cô nhiều, nếu không có cô, tôi và con trai tôi thực sự gặp nguy hiểm rồi.”
“Nghe nói Kinh Niên đã nổi nóng với cô. Anh ấy vốn là người như vậy, chỉ cần có chuyện liên quan đến tôi, anh ấy rất dễ mất kiểm soát.”
“Cô đừng giận Kinh Niên, tôi thay anh ấy xin lỗi cô nhé.”
Nói xong, ánh mắt cô ta lại nhìn xuống bụng tôi, cố ý dùng giọng điệu của người từng trải nói:
“Nhưng mà, phụ nữ vẫn nên sinh một đứa con thì gia đình mới ổn định được. Cô đừng làm việc nữa, về nhà chuẩn bị mang thai với Kinh Niên đi.”
“Kinh Niên à, anh thích con nít như vậy, hay là bảo cô Tô cũng sinh cho anh một bé đi.”
Cố Kinh Niên cưng chiều véo mũi cô ta, cười trêu chọc:
“Cô ta không có phúc khí tốt như em đâu.”
Tôi biết Lê Hân cố ý để Cố Kinh Niên nói như vậy.
Nếu là trước đây, tôi sẽ đáp trả cô ta vài câu.
Nhưng bây giờ, nhìn họ thân mật như không có ai bên cạnh, tôi chỉ thấy mệt mỏi.
Tôi xua tay, tùy ý nói:
“Phúc khí này tôi không dám nhận, xin anh Cố nhường hết cho cô Lê đi.”
Nói xong, tôi không thèm quan tâm đến phản ứng của họ nữa, quay người bước vào thang máy.
Có lẽ câu “anh Cố” của tôi quá lạnh lùng xa cách, đã kích thích đến Cố Kinh Niên.
Tôi vừa bước ra khỏi bệnh viện, anh ta đã giữ chặt lấy cổ tay tôi.
Anh ta thô bạo kéo tôi lên xe nhưng tôi lại chống tay vào cửa xe, từ chối lên xe với anh ta.
“Cô làm loạn đủ chưa hả Tô Miên?”
Tôi không hề làm loạn.
Anh ta thấy tôi không có biểu cảm gì, cau mày, giọng vẫn lạnh lùng: “Vừa rồi chồng của Lê Hân cũng ở đây, cô nói như vậy sẽ khiến anh ta hiểu lầm.”
Tôi thấy ghê tởm vô cùng bèn đẩy anh ta ra: “Nếu anh sợ chồng cô ta hiểu lầm thật thì đã không đến bệnh viện với tư cách là chồng cô ta, càng không ôm eo cô ta thân mật như vậy.”
“Cô ấy vốn đã là anh em tốt của tôi, chúng tôi tiếp xúc thân thể rất bình thường.” Cố Kinh Niên vẫn cho rằng mình không sai.
Tôi tức đến bật cười: “Vậy thì chuyện anh muốn cô ta sinh con cho anh cũng rất bình thường sao?”
Rõ ràng lúc này Cố Kinh Niên đã mất kiên nhẫn: “Cô đã muốn nghĩ như vậy thì tôi cũng không có cách nào.”
Anh ta nói xong, kéo cửa xe lên xe.
“Dạo này tâm trạng cô không được tốt, tôi sẽ không về nhà trước, đợi cô bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện sau!”
Anh ta kéo cửa sổ xe lên, ngược lại còn đi trước tôi một bước.
Chiếc xe ô tô màu đen từ từ đi xa, khuất khỏi tầm mắt tôi.
Cũng như cách anh ta đã hoàn toàn rời khỏi trái tim tôi vậy.