Mệnh Tôi Tôi Đổi - Chương 5
11.
“Không biết bị chuyện gì đả kích mà ngồi trên nóc trung tâm thương mại cả buổi rồi.”
“Hỏi gì cũng không nói, cứ như đã ngớ người. Có người thấy nó giống Tiêu Dương nhà ông bà nên mới tìm tôi.”
Trưởng thôn lái xe đưa theo bốn người chúng tôi lên thẳng thị trấn.
Tại thị trấn chỉ có duy nhất một tòa nhà cao tầng, và cũng chỉ là trung tâm thương mại tám tầng.
Tôi liếc qua đã thấy một người đang ngồi trên tầng thượng.
Chỉ ngồi tại đó, quay lưng ra đường, không thấy mặt.
Chúng tôi rón rén đi đường vòng lên, đã có nhân viên cứu hộ thực hiện “nghệ thuật thuyết phục bằng lời nói”.
Từ thơ từ ca phú tới triết lý nhân sinh.
Nhưng nó như mắt điếc tai ngơ, vẻ mặt đầy lụn bại và tuyệt vọng.
Mãi tới khi thấy tôi, đôi mắt vô hồn ấy cuối cùng mới nhen nhóm ánh sáng.
“Chị, cuối cùng chị cũng tới rồi. Em đang chờ chị ở đây đó!”
“Bây giờ chị được tự do rồi, nhưng chị biết em sống thế nào không?”
“Trời chưa sáng em đã phải dậy nấu cơm, hầu hạ người lớn xong thì hầu hạ trẻ con. Cả ngày chân không chạm đất, còn bị ông ta hết mắng rồi đánh. Thằng tư mới tám tháng, cả ngày bò lung tung dưới sàn. Vậy mà ai cũng nói em may mắn, lấy được người chồng tốt như vậy, con cái được nuôi lớn như ruột thịt, có phúc mà không biết hưởng.”
“Đây là những gì chị nên chịu. Em là đàn ông, dựa vào đâu em phải làm thế?”
Những lời này của nó khiến toàn bộ nhân viên cứu hộ rơi vào mông lung, nhất thời không biết nói gì.
Tôi tiến lên một bước: “Bây giờ em còn thấy cưới Dương Bưu tốt lành không?”
Nó không trả lời tôi, chỉ tự quyết định.
“Bây giờ toàn thân em không có chỗ nào lành lặn. Đau đầu, đau eo, đau vai, mất ngủ cả đêm. Em đi khám, bác sĩ nói em bị trầm cảm sau sính. Nhưng em nào từng sinh con, lấy đâu ra sau sinh? Về sau em mới hiểu, ai sống trong cảnh đó cũng hậm hực thôi, không phân biệt sau sinh hay chưa sinh.”
“Chị à, ngày ngày em chìm trong giày vò, làm mãi không hết việc, ăn đòn mãi không ngừng. Bảo mẫu được thuê còn có lương, nhưng em cứ như nô lệ được nuôi tại nhà. Được cho miếng ăn nên phải vất vả chịu khó.”
“Chị à, làm nữ rồi em mới biết cuộc sống của phái nữ khó khăn tới vậy. Em không thể chịu đựng thêm ngày nào nữa. Mặc kệ hai ta có thể đổi về hay không, em cũng từ bỏ tính mạng này!”
Nói rồi, nó tiếp tục nhích sang bên cạnh.
Đám đông ngỡ ngàng kêu lên. Không biết sao chổi nào dưới tòa nhà la lên:
“Em gái em tuyệt đối đừng nhảy! Hãy nghĩ đến chồng và các con của em!”
Tiêu Dương điên luôn.
Tôi lại nhân cơ hội chạy tới, đứng cạnh nó.
“Khoan đã!”
Khoảng cách 20 mét thực sự rất cao, tôi nhìn hơi hoa mắt.
Đệm bơm hơi đã được trải sẵn, nhìn có vẻ cũng đủ lớn.
Tiêu Dương khóc lớn: “Đừng ngăn em. Chị hãy để em chết đi!”
Tôi cũng đứng cạnh.
“Yên tâm, chị không ngăn em, chị tới đi cùng em!”
Cược một ván đi, lỡ thành công thì sao!
Tôi cũng chẳng muốn làm đàn ông thêm ngày nào nữa.
Tô dang hai tay, đón lấy cơn gió luồn qua tóc.
Ông chủ sợ chết khiếp, quỳ phịch xuống.
“Dương à, tuy bố mẹ em không đồng ý… nhưng em cũng đừng làm vậy chứ.”
Tôi nhìn anh ta: “Ồ? Nói sao cơ?”
Ông chủ: “Tương lai còn dài, anh sẽ dùng sự chân thành đả động họ.”
Tôi: “Vậy cũng được sao?”
Ông chủ: “Sao không được? Lòng chân thành mài mòn cả sắt đá, chẳng lẽ họ lại trơ mắt nhìn con trai mình chết?”
Tôi: “Sao lại không? Con gái họ họ còn đẩy vào hố lửa được.”
Ông chủ: “Anh không tin!”
Tôi đang định nói tiếp, bố mẹ tôi đã phát điên trước.
“Đừng tấu Tướng Thanh nữa. Con xuống trước đi, con muốn làm gì bố mẹ cũng kệ!”
Tôi đặt câu hỏi thật lòng: “Chuyển giới được không?”
Bố mẹ nghiến răng: “Được, nhưng phải sinh một đứa con trai trước.”
Tôi và Tiêu Dương liếc nhau, tay nắm tay, nói khẽ: “Một…hai…ba… nhảy!”
Quay người lao xuống, xoay kết hợp gập người ba vòng rưỡi.
Chúng tôi ngã xuống đệm hơi bên dưới với một tư thế tuyệt đẹp.
Đám đông la lên khiếp hãi.
Bố mẹ tôi bị dọa điếng người.
Ông chủ cũng điếng người.
Uyển Đình không ngoại lệ.
Bọn họ cùng nhau vây quanh Tiêu Dương, vừa khóc vừa kêu, lại chẳng có ai ở cạnh tôi.
Tôi nhìn tay mình, không nén nổi cảm giác mừng quýnh lên.
Tôi thắng cược rồi!
Đổi về như cũ thật rồi!
Một lần cận tử nữa đã giúp tôi và Tiêu Dương hoàn thành lần hoàn đổi linh hồn thứ hai.
Tôi thề, tôi không muốn thay đổi thêm lần nào nữa.
Nhìn Uyển Đình bên cạnh chen vào không nổi, tôi lặng lẽ nói: “Uyển Đình, mau đi thôi!”
Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó mừng rỡ ra mặt.
Không ai chú ý đến người phụ nữ bố mẹ không thương, chồng không để ý kia.
Chờ đến khi bọn họ định hình ra là còn một người nữa, tôi đã biến mất từ lâu.
Cùng biến mất còn có người vợ xinh đẹp kia của Tiêu Dương.
12.
Bố mẹ tôi sợ gần chết. Cả ngày kêu mặc kệ này nọ.
Vào khoảnh khắc rơi xuống, Tiêu Dương cắn rách lưỡi, phải khâu mấy chục mũi, nói năng ngắc ngứ nghe chẳng rõ.
Ông chủ lại cần cù chăm chỉ, vừa chăm sóc Tiêu Dương tại bệnh viện, vừa quan tâm bố mẹ tôi.
Qua thời gian dài, họ bắt đầu hơi mềm lòng.
“Tôi thấy thằng bé cũng không tệ, biết chăm sóc người ta.”
“Đúng, mạnh hơn Dương Bưu.”
“Không thì cứ vậy đi, dỗ con đừng làm chuyện quẩn nữa. Chuyện tương lai nói sau.”
“Ừ, tôi cũng thấy thế.”
Hai người họ kẻ xướng người họa, cứ thế quyết định chuyện lớn đời người của Tiêu Dương.
Nhưng Tiêu Dương đâu có biết, nó còn chưa nói được đây.
Ông chủ ngày ngày bộc bạch nỗi lòng với nó. Em trai Uyển Đình nghe nói nó nhảy lầu xong cũng làm ổ trong phòng bệnh không chịu ra.
Hai người bên nhau sớm tối, so tài xum xoe với Tiêu Dương.
Đến ngày Tiêu Dương khỏe lại, họ hỏi xem rốt cuộc nó chọn ai.
Tôi nói lâu rồi, tiền bà mối của tôi hoàn toàn xứng đáng.
Tôi nhìn tay mình, không ngăn nổi cõi lòng mừng rỡ.
Chuyện sau đó ra sao, tôi mặc kệ.
Tôi và Uyển Đình tới một nơi không ai biết, đổi sim điện thoại, chặn hết mọi liên lạc với người nhà.
Gia đình của hai chúng tôi giống nhau, đều thích ăn thịt người.
May mà chúng tôi chạy thoát kịp.
Cô ấy tiếp tục livestream, tôi tiếp tục làm công việc tái tạo tài nguyên.
Rảnh rỗi thì cùng nhau đu CP, theo đuổi thần tượng, mua goods…
Có trời mới biết chúng tôi vui vẻ tới mức nào.
Có cư dân mạng hỏi cô ấy: [Sao bạn cùng phòng của cô lại thành nữ rồi?]
Tôi bèn ngó gương mặt na ná Tiêu Dương lại gần màn hình: “Không được chuyển giới vì tình yêu sao?”
He he, áp lực đi, chuyển giới rồi vẫn gây áp lực tiếp.
Học tiến sĩ mà, sao không áp lực cho được.
Nhưng cuộc sống này thực sự thoải mái quá. Thoải mái đến nỗi tôi sắp quên đi những khổ cực trong quá khứ.
Nhìn Uyển Đình đang bận rộn trong bếp, tôi khép máy tính lại, vươn vai.
Lặng lẽ đi qua gọt cắt trái cây cho cô ấy.
Sau khi phát hiện, cô ấy cười rạng rỡ với tôi. Nụ cười ấy đẹp hơn cả nắng ấm mùa thu.
Canh sôi ùng ục trong nồi, bên cạnh là món xào vừa xong.
Cô ấy cầm xẻng xào, ngó đầu về phía tôi.
“Chuẩn bị ăn cơm thôi!”
[Hoàn thành]