Mệnh Tôi Tôi Đổi - Chương 4
8.
Tôi tìm được một công việc tại trạm thu mua phế liệu, coi như hợp với chuyên ngành.
Không uổng cho chuyên ngành “Công nghệ và tài nguyên tái tạo” tôi học mệt như chó, nhưng cứ có cảm giác dùng dao mổ trâu giết gà.
Chỉ trách Tiêu Dương không học hành tử tế, chưa tốt nghiệp cả cấp ba.
Ông chủ là một người hết sức lạc hậu, việc kinh doanh chỉ dừng ở nhặt nhạnh phân loại các vật liệu khác nhau.
Thời này đến rác rưởi cũng phải phân loại, phế liệu thu về sao không phân loại tử tế được?
Ông ngốc này mà không lắm tiền thì e rằng đã phá sản từ lâu.
Sự xuất hiện của tôi khiến anh ta lần đầu tiên cảm nhận được tầm quan trọng của tri thức.
Không còn sự gò bó từ gia đình, công việc của tôi bắt đầu thuận buồm xuôi gió.
Lúc tan làm, trên đường về, tôi thích mua trái cây và quà vặt, cùng Uyển Đình nằm ở nhà xem phim.
Tôi thích bún ốc, sầu riêng, vừa hay cô ấy cũng thích.
Tôi thích dạo phố, xem phim, vừa hay cô ấy cũng thích.
Thần kỳ nhất chính là chúng tôi đu cùng CP.
Cả nhà sao hiểu nổi niềm vui khi đu cùng CP chứ!
Có một hôm, tôi thấy cư dân mạng trêu chọc ngay trong phòng livestream của cô ấy.
[Thay vì nói là vợ chồng, chi bằng nói hai người là bạn thân, hợp nhau quá rồi!]
[Tôi muốn đến cung Ung Hòa dập đầu, xin được có một người bạn đời như vậy.]
[Lầu trên cẩn thận chút. Điều ước tại cung Hung Hòa theo kiểu điều chỉnh. Chỉ có chuyện bà không tưởng tượng nổi. Không có chuyện nó không làm được.]
“Tiếc quá.”
Uyển Đình thở dài vừa tiếc nuối vừa bất đắc dĩ: “Thực ra có hợp đến mấy, anh ấy vẫn là một người đàn ông. Anh ấy tốt mọi mặt, chỉ không tốt ở điều này.”
[Trời ạ, tôi đang nghe gì vậy? Chị gái nhỏ ngầu quá!]
[Không nói gì nhưng như đã tiết lộ hết thảy.]
[Thực ra gen của cậu trai đẹp này có thể di truyền, hoàn toàn là một người đàn ông chất lượng cao.]
Tôi nhìn điện thoại, trái tim đập thình thịch.
Đây là thứ tôi nhìn được sao?
Đây là điều tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, được chưa?
Tôi thử hỏi cô ấy bằng acc clone.
[Chị thích con gái sao?]
Cô ấy không giấu giếm.
[Đã là năm 2023 rồi, không cần phải gò bó quá về giới tính như thế.]
[Anh ấy mà là nữ thì tôi cua đổ luôn rồi.]
Khoảnh khắc này, sự phiền chán với cơ thể Tiêu Dương của tôi lên tới đỉnh điểm.
Tôi càng ngày càng nhận ra mình vẫn thích làm nữ hơn. Bởi trời sinh tôi vốn là nữ mà.
Bẵng cái, đã mấy tháng trôi qua.
Tôi vùi đầu vào công việc ngày qua ngày, lợi nhuận nhận được dần dần tăng.
Niềm vui kiếm tiền cộng thêm sự lôi kéo của tình cảm khiến mỗi ngày của tôi trôi qua là một ngày vui rộn ràng.
Do đó, tôi không phát hiện ánh nhìn của ông chủ dành cho tôi dần thay đổi.
Mãi tới khi anh ta kẹp một lá thư tình vào phong bì tiền thưởng cho tôi.
Tôi thề, từ nay về sau tôi không thể nhìn thằng vào thơ Tagore nữa.
[Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới không phải khoảng cách giữa sự sống và cái chết, mà là tôi đứng ngay trước mặt nhưng người lại không biết tôi yêu người.]
[Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới không phải khoảng cách giữa sự sống và cái chết, không phải tôi đứng ngay trước mặt nhưng người lại không biết tôi yêu người, mà là rõ ràng yêu nhau lại không thể ở bên nhau.]
Không hiểu sao, phản ứng đầu tiên của tôi khi đọc thứ này vậy mà lại là giới thiệu anh ta với cậu em vợ của mình.
Lạ đời quá rồi.
Nhưng xét trong sơ đồ mối quan hệ, tôi lại có cảm giác chuyện này sẽ thành công.
Sau khi thành đôi, ít nhất họ cũng sẽ cho tôi chút tiền mai mối.
Tôi chưa kịp làm ăn gì, mẹ tôi đã đến nhà chúng tôi.
Chỉ thẳng vào mũi Uyển Đình mắng.
Gì mà gà mái không biết đẻ trứng, chiếm bồn cầu mà không ị phân, ăn cơm nhà người ta nhưng không làm việc của người.
Nói chung có bao nhiêu lời lẽ khó nghe đều tuôn ra hết.
Lúc tôi về đến nhà, Uyển Đình đang vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc.
Người đẹp rơi lệ, tôi đau hơn cả bị giết.
Tôi nhanh chóng chặn lại cái miệng tỏa hương thơm của mẹ.
“Làm gì thế! Mẹ làm gì thế hả? Mẹ dựa vào đâu mắng cô ấy!”
Mẹ tôi lập tức xìu xuống, quanh đi quẩn lại là một câu:
“Nó không đẻ được.”
Uyển Đình đã thu dọn đồ xong, chỉ có một chiếc túi xách nhỏ.
“Vốn cũng không có gì. Tiền anh cho tôi để ở bàn trang điểm hết rồi. Cảm ơn anh đã phối hợp với tôi livestream. Hiện giờ tôi có thể tự nuôi sống bản thân.”
“Anh rất tốt, tôi cho rằng có thể sống với anh. Nhưng hiện thực cho tôi biết rằng sống bên một người đàn ông như anh khó tránh khỏi việc phải đối mặt với một số vấn đề lung tung rối loạn. Thế nên đành thôi vậy. May mà chưa đăng ký kết hôn, bớt phiền phức.”
Thấy cô ấy chực rời đi không ngoảnh lại, tôi sốt sắng tóm luôn cổ tay cô ấy.
Trời mới biết đây là lần đầu tôi sờ vào tay cô ấy.
Nhưng một tay khác của tôi lại bị mẹ tôi túm chặt.
“Uyển Đình à, thực ra tôi không phải…”
Tôi thấy giọng mình đã to rồi, vậy mà giọng ra oai của mẹ tôi còn to hơn.
[Con trai đừng sợ. Chúng ta chẳng thiếu thốn gì phụ nữ không cần tiền. Con đưa mẹ tiền đám hỏi, mẹ tìm cho con người vợ khác sinh con đẻ cái được.]
Đây chính là cảm giác do một người đàn bà đanh đá chửi đổng đem đến, duỗi đầu gân cổ, chỉ sợ người khác không nghe thấy.
Tôi quả thực không nhịn nổi nữa, vùng thoát. Mẹ tôi va mạnh vào tường.
“Cháu với chả trai, ngoài cháu trai ra mẹ không biết gì khác nữa sao? Mẹ không biết con không phải Tiêu Dương còn gì?”
“Mẹ biết chứ, nhưng bây giờ con là nam… là nam!”
Thậm chí bà ấy còn vươn tay túm dưới háng tôi, khiến tôi tởm lợm phát điên.
“Con là nam thì phải nối dõi tông đường. Gì thì gì chứ riêng sinh cháu trai thì con phải làm chủ cho mẹ!”
“Làm chủ?”
Tôi giận quá hóa cười: “Được, ngày mai con sẽ làm chủ cho mẹ.”
Sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu của Uyển Đình, tôi khẳng định chắc nịch: “Tôi cũng sẽ làm chủ cho em.”
9.
Mẹ tôi rời khỏi, tôi ngả bài với Uyển Đình.
“Thực ra tôi là Tiêu Dao, tôi và Tiêu Dương hoán đổi linh hồn. Người lấy em là Tiêu Dương, nhưng người kết hôn và sống với em chính là chị.”
Cô ấy không tin, muốn tôi chứng minh.
“Chứng minh kiểu gì?”
“Hình dung cho tôi xem cảm giác khi tới kỳ kinh nguyệt ra sao.”
Tôi: …
Đây đúng là một cách thật.
Tôi thề, tôi miêu tả tỉ mỉ kỹ lưỡng tuyệt đối tất cả các khâu, vận dụng hết kinh nghiệm mười mấy năm nay.
Khiến cô ấy ngỡ ngàng đến trợn to mắt, quan sát tôi từ trên xuống dưới.
Sau đó nghiêm túc hỏi tôi một câu.
“Chị có thể đổi về như cũ không?”
Tôi biết trả lời câu này kiểu gì đây?
Tôi chỉ biết nói: Tôi cũng rất muốn đổi về như cũ.
10.
Ngày hôm sau, tôi hẹn ông chủ về nhà cùng.
Anh ta được đối xử tốt mà sinh sợ.
“Mới vậy đã gặp phụ huynh rồi sao? Tôi nên mang thứ gì mới ổn đây?”
Tôi hờ hững đáp: “Không cần mang gì cả. Tôi bảo anh làm gì anh cứ làm nấy là được.”
“Những gì cần nghe, cậu bảo tôi đi chết tôi cũng sẵn sàng.”
Cõi lòng tôi rét lạnh. Sợ rằng không làm nổi công việc này nữa rồi.
Tôi dắt tay ông chủ, anh ta căng thẳng tới mức toát mồ hôi đầy đầu.
Uyển Đình tủi thân theo sau chúng tôi.
Mấy họ hàng thân thích trong làng đều đang ở nhà chơi mạt chược.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Ngả bài đi, thực ra con chỉ thích đàn ông!”
Nói rồi tôi còn âm thầm vận sức. Ông chủ nhận được tín hiệu lập tức ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Dáng vẻ thấy chết không sờn.
“Con cũng thích Tiêu Dương. Chúng con yêu nhau thật lòng, mong bố mẹ hãy đồng ý cho chúng con ở bên nhau!”
Không khí rôm rả trong phòng lập tức im bặt. Vài ánh mắt không hẹn mà cùng dừng tại hai tay đang nắm lấy nhau của tôi và ông chủ.
Sợ nhất không khí đột ngột lặng thinh.
Lại như một giọt nước rơi vào chảo dầu.
Trong giây lát, bố tôi nhảy phắt lên đánh tôi.
Ông chủ tôi lao tới chắn trước tôi.
“Bố! Bố muốn đánh thì cứ đánh con đi!”
Anh ta để lộ hình xăm trái Thanh Long phỉa Bạch Hổ trên người.
Bố tôi cứ thế làm một cú xoay người 180 độ giữa không trung.
Từ đầu tới cuối, tôi và ông chủ luôn nắm chặt nhau.
Rất kiên quyết.
Mấy người họ hàng cũng ùa vào khuyên tôi, nhưng phần nhiều là hóng drama.
Mẹ tôi cười còn khó coi hơn cả khóc: “Đứa trẻ này đang cáu kỉnh nói tầm bậy đó, đàn ông sao mà thích đàn ông được!”
“Con không nói tầm bậy!” Tôi gân cổ cãi: “Đã là năm 2023 rồi, rất nhiều quốc gia đã hợp thức hóa hôn nhân đồng giới!”
Ông chủ: “Đúng vậy, đã hợp thức hóa.”
Tôi: “Chúng con cũng muốn phá tan rào cản xã hội, dũng cảm theo đuổi hạnh phúc thuộc về riêng mình!”
Ông chủ: “Nói không sai!”
Tôi: “Nếu bố mẹ thực sự không đồng ý cho chúng con ở bên nhau…”
Ông chủ: “Thì sao vậy?”
Tôi: “… thì con đành phải sang Thái một chuyến.”
Ông chủ: “Làm gì thế?”
Tôi: “Đi phẫu thuật chuyển giới. Nghe nói kỹ thuật bên ấy tốt, làm đẹp lắm.”
Ông chủ: “Hớ, không đến mức đó chứ!”
Uyển Đình đang cố hết sức nhịn cười.
Phát hiện tôi nhìn tới, cô ấy mới gắng gượng dằn khóe môi xuống.
Đám đông họ hàng lấy cả hạt dưa ra, dáng vẻ xem trò vui.
Thấy tôi dừng, ai nấy đều trông ngóng.
Mãi tới khi bố tôi hét lớn một tiếng: “Hai đứa đang tấu Tướng Thanh à!?”
Bấy giờ họ mới sực tỉnh, bắt đầu khuyên tôi bằng những lời lẽ tầm phào.
“Mau xem kìa, con gái ông bà muốn nhảy lầu!”