Mệnh Tôi Tôi Đổi - Chương 3
6.
Sau khi kết hôn, tôi dọn khỏi nhà.
Đây chính là nhà ở sau kết hôn mà bố mẹ tôi gồng thân già lên xây cho con trai họ, nào ngờ lại để tôi vào ở.
Mẹ tôi hào hứng thu dọn đồ đạc.
“Thế này là được hưởng phúc với con trai rồi nhỉ.”
Tôi: “Dừng! Hỏi thử vợ con đã.”
Uyển Đình vốn đang lặng thinh xem kiến đánh nhau ngạc nhiên ngước lên nhìn.
Tôi làm mặt xấu với cô ấy hồi lâu, cô ấy mới định hình lại.
“À, con nghe Tiêu Dương.”
Ngọn lửa hy vọng lập tức bốc cháy trong lòng mẹ tôi.
“Ngày nào con cũng trông mong bố mẹ tới mà!”
Tôi lại lập tức dập tắt nó: “Bố mẹ cũng biết cái gì của con ấy mà, thực sự không thích nghi nổi. Bố mẹ cũng tiện bảo vệ con, để con không phải ngủ chung giường với cô ấy.”
Hành lý vừa được thu dọn xong xuôi lại nhanh chóng bị cất về.
“Chuyện đó… mẹ với bố con thấy thực ra bố mẹ ở riêng cũng khá ổn. Bố mẹ còn trẻ, các con chớ phải lo.”
Tôi nặn mãi mới ra hai giọt nước mắt: “Xin hai người mau tới đi. Cô ấy quấn lấy con cả ngày như vậy, con cảm giác bản thân cũng thành biến thái luôn.”
Mắt bố tôi sáng lên: “Thật à? Con sắp thành biến thái? Thế thì tốt quá.”
Mọi người nghe đi, đây là lời một người bố nói được sao?
Bầu không khí thoáng chốc ngưng đọng. Bốn người chúng tôi nhìn nhau.
Mẹ tôi nhanh tay lẹ mắt, tháo vòng tay bằng vàng xuống.
“Uyển Đình vất vả rồi, đây là chút tấm lòng của mẹ. Tiêu Dương không tốt chỗ nào con cứ nói với mẹ, mẹ đánh nó giúp con!”
Uyển Đình không nhận, còn dúi ngược lại.
“Con mà không nhận là khinh thường bà già này.”
Uyển Đình đành gượng gạo nhìn tôi.
Đó chính là món đồ tôi đi làm tích góp rất lâu mới mua được hồi đại học.
Bà ấy nói tương lai sẽ thêm nó làm của hồi môn cho tôi.
“Nhận đi, cho thì em cứ lấy. Em không thích đem ra tiệm vàng nấu chảy làm lại cái khác.”
Khi vòng vàng đổi chủ, trái tim tôi lạnh lẽo hơn cả Đại Nhuận Phát giết cá mười năm.
Họ chưa từng dành tình yêu cho tôi hay Tiêu Dương, mà dành cho cơ thể có thêm hai lạng thịt này.
Ừm… khả năng còn chưa đủ hai lạng thịt.
Làm sao bây giờ, muốn biết quá!
7.
Căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khác, tôi với Uyển Đình mỗi người một phòng.
Cô ấy là streamer ẩm thực, bình thường thích mày mò nấu ăn, tay nghề không tệ.
Hôm đó, cô ấy làm thêm một phần cơm cho thôi: “Cứ ăn tạm đi, tôi không thể lấy không nhiều tiền của anh như vậy được.”
Nhìn bộ quần áo bẩn của tôi, cô ấy ném cho tôi chiếc khăn lông.
“Mau đi tắm đi, tôi chờ anh ra ăn cùng.”
Trốn vào phòng tắm, tôi nhanh chóng mở app livestream tìm người gần đây.
Quả nhiên đã phát hiện ra cô ấy.
[Chồng chị streamer trông ngoan thật đấy ~]
[Một chú chó con ~ muốn được chị gái hôn ~]
Uyển Đình đang bận rộn chợt ghé sát mặt vào màn hình.
“Cả nhà thả tim nhiệt tình lên nào, hôm nay là lần đầu tôi quay lén bạn cùng nhà, mọi người hãy giúp tôi nổi tiếng hơn nhé!”
[Sao lại là bạn cùng nhà mà không phải chồng?]
[Chị gái nhỏ quay lén chồng, anh ấy sẽ không giận chứ?]
[Quay lén mới thật, chỉ bằng việc anh ấy là ông chủ của ông tôi. Anh ấy trả tiền, tôi nấu cơm, chuyện thường thôi.]
[Hú hú, tôi mà có chồng đẹp trai như vậy thì tôi sẵn lòng nấu cơm không công.]
[Úi lầu trên à, bà rơi quần đùi rồi. Chớ bị sắc đẹp rù quến chứ, đánh bóng đôi mắt lên rồi hãy tìm đàn ông.]
Tôi vừa xem livestream, vừa nhanh chóng tắm rửa.
Đến khi tôi cởi trần lau mái tóc ướt đẫm xuất hiện trên màn hình lần nữa, cộng đồng mạng bắt đầu hơi mất bình tĩnh.
[Đẹp trai quá rồi.]
[Ban nãy mặc đồ trông hơi gầy, giờ cởi áo lại có da có thịt, múi nào ra múi nấy!]
[Không ổn rồi, tôi chảy máu mũi! Mau kêu người đàn ông của chị cởi luôn quần ra đi!]
Mặt Uyển Đình đỏ lên, ném cho tôi chiếc áo ba lỗ.
“Mặc vào đi, không ngại à.”
“Được.”
Tôi nhận lấy, ngoan ngoãn mặc vào, bắt đầu ăn cơm.
“Wow, món này ngon thật. Món này cũng không tệ, tôi thích lắm. Em giỏi quá, tôi chưa ăn món nào ngon như vậy bao giờ. Sau này tôi có thể ăn ké cơm mỗi ngày không?”
Tôi không nói suông, ăn ngon thật.
Ăn xong, tôi chủ động thu dọn bát đĩa, rửa chén cọ nồi.
[Trời ạ, dập đầu cầu xin đằng ấy tiết lộ bí quyết tìm một người đàn ông tốt vậy được không? Không cụt hứng, không phá đám, còn biết rửa chén mà không đơn giản là rửa chén, tốt quá đi thôi!]
[Tôi hiểu mà, chủ phòng không quay lén đâu, đây là nghệ thuật khoe chồng, tôi ghen tỵ chết mất.]
Tôi lặng lẽ dọn dẹp phòng bếp, sau đó bắt đầu tự giặt đồ của mình.
Chuyện của mình tự mình làm. Đây là đạo lý mà trẻ con tốt nghiệp mẫu giáo cũng hiểu được.
Nhưng cộng đồng mạng lại khen tôi tới tận trời.
[Không hút thuốc, không nhậu nhẹt, vừa đẹp trai vừa biết giữ mình, kiếm được tiền còn sẵn sàng chi cho người phụ nữ của mình, còn hiểu cách cung cấp giá trị cảm xúc. Các chị em à, sau này hãy tìm chồng theo tiêu chuẩn này nhé!]
[Chủ phòng còn nói anh ấy biết xử lý mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.]
[Khó tìm cóc ba chân, tìm người chồng như chồng chủ phòng còn khó hơn!]
[Nếu người đàn ông nào cũng như thế này thì ai lại sợ kết hôn nữa?]
Uyển Đình cũng ghé sát lại thì thầm: “Thực ra anh ấy khá tốt. Tôi bị bố mẹ ép kết hôn, không ngờ lại gặp người như vậy.”
Tôi nhanh chóng đăng nhập vào acc clone.
“Nhưng mà có rất nhiều người phụ nữ như vậy, tại sao sang đàn ông lại thành giống loài quý hiếm rồi?”
Lặng thinh.
Phòng livestream lập tức lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu sau, Uyển Đình mới nói đầy thắc mắc: “Có lẽ do phần lớn đàn ông đều không làm được, nên khi số ít làm được, trông họ sẽ có vẻ rất quý giá.”
[Đúng đúng đúng, chúng ta nhất định phải đào ra những lông phượng sừng lân ấy!]
[Không sai, đào ra!]
Phòng livestream của Uyển Đình sôi động hơn bao giờ hết. Cô ấy đã trốn về phòng mình, tập trung livestream.
Tôi thầm đắc chí.
Áp lực đi các quý ông, áp lực hết đi.
Bà đây gây áp lực chết các người!
Thế nhưng cú vả mặt tới nhanh quá.
Không gây áp lực nổi, hoàn toàn không.
Tôi mới tạo áp lực mấy hôm, 95% người xem trong phòng là nữ.
5% còn lại là người qua đây mắng chửi.
Mắng Uyển Đình dạy hư bạn gái mình, mắng tôi làm mất mặt phái nam.
Mắng chúng tôi làm trái với truyền thống tốt đẹp của Trung Hoa, ngăn cản kế hoạch phát triển dân số quốc gia.
Nói chung không biết tự mắng bản thân.
Uyển Đình giận tới nỗi không nấu cơm mấy hôm, tôi đói móp bụng, đành phải tự nấu cơm.
Nhưng tôi nhốt mình trong phòng thí nghiệm cả ngày, nấu sao được cơm?
Uyển Đình nhìn món ăn cháy đen của tôi đầy chê bai, miễn cưỡng vào bếp.
Từ lần đó, cơ hội góp mặt vào camera của tôi ít đi.
Dù sao cũng đâu ai rảnh rỗi muốn ăn mắng.