Mệnh Tôi Tôi Đổi - Chương 2
3.
Chuyện dễ hơn tôi tưởng nhiều.
Cô dâu hoàn toàn không phải lên sân khấu trong đám cưới, thậm chí giấy đăng ký kết hôn cũng do đối phương một mình đi làm.
“Ha ha, vùng quê nhỏ ấy mà, mọi người đều là bạn bè, chút chuyện cỏn con này gọi một cuộc là xong.”
Lúc mở tiệc rượu, Dương Bưu đắc chí nói với tôi. Không hề thấy hành động này sai trái ở đâu.
“Chị em cứng đầu, anh rể chịu khó chút nhé.”
Nghe vậy, ông ta cười sang sảng: “Đàn bà ấy mà, như nhau cả thôi? Chị chú thì hơn người khác chỗ nào?”
“Đi học được hơn mấy năm mà tỏ vẻ làm kiêu. Hai anh chị phải bồi dưỡng tình cảm thật tốt nhé. Tính tình chị em như con lừa, dắt không đi, đánh thì lùi lại.”
“Lừa cứng đầu cỡ nào ăn đòn cũng hết cứng đầu. Có kiêu đến mấy cô ấy vẫn là đàn bà. Ở tuổi này, anh không yêu nổi nữa rồi, cứ sống với nhau yên bình thôi là được.”
Dương Bưu luôn vui vẻ phơi phới, như thể nói gì ông ta cũng cười được.
Vậy mà tối hôm ấy, tôi lại thấy Tiêu Dương gọi cho mẹ tôi.
“Ông ta đánh con, còn trói con lại!”
“Thú vui tình yêu của vợ chồng thôi, từ từ rồi con sẽ thích.”
“Con đã bảo bao nhiêu lần rồi, con không phải Tiêu Dao, con là Tiêu Dương! Bây giờ Tiêu Dao biến thành con!”
“Con bé này, lại nói năng linh tinh rồi…”
Bà ấy chưa dứt lời, tôi đã cắt ngang.
“Nó nói đúng đấy, con là Tiêu Dao thật, bọn con hoán đổi linh hồn.”
…
Tối nay là một buổi tối chìm trong thinh lặng.
“Con nói gì?!”
Tôi lại lần nữa đả động người luôn tỏ ra vô hình trong nhà – Bố tôi.
Bọn họ hai miệng một lời.
Tôi thực hiện chuỗi hành động im lặng, choáng ngợp, bặm môi, khóc òa một cách lưu loát.
“Con cũng không biết nữa, lúc con tỉnh lại đã vậy rồi. Con tưởng mình đang nằm mơ, nào ngờ sang hôm nay vẫn thế.”
“Đây là chuyện lớn, lại có nhiều người ngoài đang ở đây, con sợ bố mẹ mắng nên không dám nói. Con đáng chết quá, bắt em trai chịu tội thay.”
“Nếu không hãy để con đi đổi em trai về đi, nó được chiều chuộng từ nhỏ, sao chịu nổi uất ức này? Bây giờ con đã nghĩ thông, quyết định hy sinh bản thân vì chuyện lớn đời người của em trai. Đó là trách nhiệm của một người làm chị như con. Con chấp nhận lấy Dương Bưu. Hay bây giờ con đi luôn vậy!”
Tôi làm bộ đi ra cửa, lại cố tình bước chậm, chờ họ đuổi theo.
“Ôi ôi, con như thế này thì đi sao được? Dương Bưu người ta muốn cưới vợ chứ không muốn yêu người đồng tính.”
Tôi tủi thân: “Nhưng con đâu phải đàn ông, con luôn mang tâm hồn con gái. Không thì con đi chuyển giới trước, rồi về thay thế Tiêu Dương sau?”
“Con không có cách nào đổi lại sao?”
“Ơ? Chuyện này con biết sao được, bố mẹ tưởng con muốn đổi ư? Con đang là tiến sĩ, giờ hoán đổi thì chẳng còn là gì nữa.”
“Vậy con…” Bố tôi do dự cất lời, ánh mắt dạo trên người tôi, cuối cùng dừng tại chỗ nào đó.
Mặt tôi đỏ lên, không nói đủ hiểu.
“Khụ khụ, nếu đã vậy thì chưa cần phẫu thuật chuyển giới, tạm cứ vậy đi. Tháng sau là đám cưới em trai con, con cưới thay nó trước!”
Nói xong, bố tôi chực đi, lại bị tôi nhanh tay túm chặt.
1…2…3… Khóc.
“Không được, con không muốn làm đàn ông thêm ngày nào nữa đâu. Bố mẹ cho con đi phẫu thuật đi, con xin bố mẹ!”
“Hừ!”
Anh ta “hừ” một tiếng nặng trịch, hất tay tôi ra rời đi.
Hai mắt mẹ tôi đẫm lệ: “Con chuyển giới thì chẳng phải bố mẹ mất con trai sao? Hai đứa con gái có tác dụng gì?”
“Mẹ mặc kệ con là Tiêu Dương hay Tiêu Dao, tóm lại con phải cưới vợ sinh cháu trai cho mẹ!”
“Aaaaaa, con không muốn mà!”
Tôi khóc đến tèm lem nước mắt nước mũi, cọ khuôn mặt đó vào người bà ấy.
Cọ thôi chưa đủ, còn túm vạt áo bà ấy lên hỉ mũi thật mạnh.
Bà ấy chẳng những không nổi giận mà còn an ủi tôi.
“Làm đàn ông tốt hơn phụ nữ nhiều, con được hời rồi.”
Tôi khóc lớn tiếng hơn: “Mẹ lừa đảo. Người làng mình ai cũng nói lấy chồng sướng nhất. Mẹ cũng luôn nói vậy!”
“Haiz, không nói thế thì sao mấy đứa con gái chịu lấy chồng? Con gái không lấy chồng thì mẹ bế cháu trai kiểu gì? Toàn dọa thôi!”
4.
Ngày thứ ba lại mặt, trời chưa sáng, Tiêu Dương đã trở về với gương mặt bầm dập.
Tôi đã soạn sửa xong, chờ nó.
Không cần đến cả đồng hồ báo thức, chủ yếu do phấn khích.
Vừa về đến nhà, nó đã khóc lóc: “Mẹ ơi, trong bốn đứa con của Dương Bưu, đứa bé nhất còn đang bú sữa. Con ban ngày hầu hạ con ông ta, buổi tối hầu hạ ông ta, mệt sắp chết rồi! Con không thể chịu đựng nổi cuộc sống này thêm một ngày nào nữa!”
Thấy tôi cũng ở đây, nó lập tức hết nhịn nổi, giương nanh múa vuốt xông về phía tôi.
“Tại chị hết, không có chị thì tôi đã chẳng ra nông nỗi này.”
Tôi lặng lẽ vươn một bàn tay ra đẩy trán nó, nó chỉ có thể đánh vào không khí dưới nách tôi.
“Chậc chậc chậc, đồ ngon bổ dưỡng bao năm nay đổ dồn vào cậu, để cậu lớn cao thế này. Cậu thấy tư thế hiện tại quen chứ? Có cảm giác thân thiết nào không?”
Tiêu Dương luôn biết mình là người có quyền nhất trong nhà, vì thế không đặt bất kỳ ai vào mắt.
Bao gồm cả bố mẹ tôi.
Người nhà quê ấy mà, chỉ muốn dựa dẫm vào con trai dưỡng già. Hiển nhiên họ nào dám gây sự với chỗ dựa tương lai này.
Trong gia đình bốn người, tôi xếp thứ năm.
Bọn họ cho rằng trông cậy vào con chó trông nhà còn hơn là tôi.
Do đó, những năm nay, số lần tôi bị Tiêu Dương bắt nạt nhiều vô số kể.
Nếu tôi biến thành đứa điên thì công lao của Tiêu Dương chắc chắn sẽ lớn nhất.
Tiêu Dương tức đỏ bừng mặt, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của tôi.
Tôi bỗng dưng thả ra, quay người chạy biến.
Chui vào lòng mẹ.
“Mẹ, mẹ xem chị con lại bắt nạt con kìa.”
Tôi ngước đôi mắt đáng thương tột độ nhìn bà ấy, khóe môi lại nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
Mẹ yêu của con ơi, mẹ thấy câu này quen không?
Đây là câu hồi trước Tiêu Dương thường nói này!
Mỗi lần chúng tôi mâu thuẫn gì đó, nhất định nó sẽ làm kẻ xấu cáo trạng trước, sau đó mẹ sẽ bất chấp đúng sai mắng tôi một trận.
Tôi rất muốn hỏi một câu: Mẹ sẽ xử lý tình huống hiện tại ra sao?
Kết quả là mẹ tôi hé môi, thử vài lần vẫn chưa thốt nổi thành công.
Tiêu Dương ra đòn trước chiếm ưu thế: “Con chính là con trai mẹ. Mẹ không giúp con thì đừng hòng con nuôi mẹ lúc về già.”
Ngoan lắm, đây chẳng phải đang nhắc nhở tôi sao?
Tôi nhanh chóng vặn eo: “Bây giờ con là con trai, mẹ không giúp con thì con cũng không nuôi mẹ lúc về già.”
Mẹ tôi càng khó xử hơn. Một bên là con gái trong cơ thể con trai dí đánh, một bên là con trai trong cơ thể con gái đáng thương tột cùng.
Cuối cùng, bà ấy đành chủ động hiến thân: “Con đánh mẹ đi!”
m thanh ồn ào nhốn nháo bên này cuối cùng cũng đả động đến người bố im đang ngủ say như chết của tôi. Anh ta đi ra với khuôn mặt ngái ngủ thườn thượt.
Thấy [tôi] giơ nắm đấm với mẹ, anh ta lập tức đi tới với một cái tát.
“Chát!”
m thanh giòn tan!
Tát cho Tiêu Dương xây xẩm mặt mày.
Nó nào biết sức mạnh của cú tát này. Trước giờ bố tôi chẳng nỡ đánh nó.
Còn đánh tôi lại là chuyện thường ngày.
Có lẽ do chưa tỉnh táo nên coi nó thành tôi rồi đánh.
Mẹ tôi sốt ruột đấm anh ta luôn: “Đó là con trai đấy! Lỡ sau này đổi về thì chúng ta phải làm sao đây!”
Bố tôi ngẩn ra hồi lâu mới gian nan nuốt nước bọt.
“Lần này tiêu rồi, nuôi hai ông bà tướng, không dám gây sự với bất cứ ai!”
Nhìn dáng vẻ khổ sở tuyệt vọng của họ, tật xấu dễ mềm lòng của tôi lại tái phát.
Tôi nói với giọng hơi khó xử, lại đầy chờ mong: “Chi bằng con đi phẫu thuật chuyển giới? Vậy thì bố mẹ chỉ cần cung phụng một bà tướng thôi. Con là chị, con nhường em trai làm bà tướng.”
Kết quả tất nhiên là không.
Bố tôi sợ tới đóng chặt hết cửa sổ, lấp cả hang chuột, sợ láng giềng nghe thấy.
“Con là ông tướng, ông tướng sống sờ sờ! Ít nhất con cũng phải để lại đời sau cho nhà họ Tiêu chứ, bằng không đời này bố sống có ích chi nữa?”
Tiêu Dương giận dữ không thôi, cũng học theo phong cách của tôi.
“Con cũng đi chuyển giới, con phải quay về làm đàn ông.”
Bố tôi liếc mắt quan sát nó: “Chuyển giới cũng vô ích, có sinh được cháu trai đâu.”
Tiêu Dương – bỏ mạng.
Sự thiên vị bắt đầu nghiêng về phía tôi.
Nhưng ai hiểu nổi tâm tư của một đứa điên cuồng chứ?
Hé hé hé hé hé hé!
5.
Với sính lễ 500.000 tệ kia, đám cưới của tôi cũng được lên kế hoạch rình rang.
Hiển nhiên, tôi rất vui.
Tại vùng đất tươi đẹp này, có mấy người phụ nữ được cưới vợ công khai chứ?
Sau này tôi có thể nghênh ngang khoe khoang: Bà đây từng cưới vợ đấy!
Còn là một người vợ streamer tuyệt đẹp, tính tình dịu dàng.
Khó trách người nông cạn như Tiêu Dương lại để mắt đến thế.
He he, tôi cũng có thể để mắt.
Chính là loại bị cuốn hút từ ánh mắt đầu tiên.
Có lẽ mọi người cũng biết rồi, sắc đẹp là thứ di truyền.
Không chỉ vợ tôi đẹp mà cả nhà em ấy đều đẹp.
Ngày đón dâu, mẹ vợ tôi nhìn tôi mừng rỡ đến độ mắt híp thành đường chỉ.
“Con rể tuấn tú lịch sự, tiền lên xe xuống xe cũng phải chi sao cho có thể diện chút, không có 500.000 tệ đừng hòng cưới con gái tôi.”
Tôi nhìn thoáng qua mẹ vợ kiêu hãnh vô cùng, cậu em vợ tuấn tú tao nhã và cả cô dâu đang rầu rĩ không vui.
Sớm nghe chuyện gia đình tôi chờ con gái cưới chồng có sính lễ rồi mới cho con trai cưới vợ, còn sĩ diện không chịu thừa nhận, chỉ nói với người ngoài rằng tiền đám hỏi do con gái mang về hết.
Quay qua quay lại, tôi đã khiêng cậu em vợ đi luôn, khiến cậu chàng ngỡ ngàng kêu lên.
Bố mẹ vợ đều luống cuống, vội vàng tới cản.
Nhưng Tiêu Dương đã rèn luyện cơ thể, cao to, cường tráng, mạnh mẽ, hai ông bà già ngăn sao nổi?
Tôi sải bước cả quãng đường: “Con bấm tay bói rồi, người con cưới không phải con gái bố mẹ mà là con trai hai người. Vậy còn lòng vòng chi nữa, con vác luôn em ấy đi là được!”
Đám cưới ở nông thôn hận không thể gọi cả làng cả tổng đi hóng.
Ai mà không hiểu tư thế này?
Chẳng mấy chốc đã có người túm tụm chỉ trỏ cười vui.
Người tức người cười là truyền thống tốt đẹp đã được lưu truyền qua nhiều đời ở quê tôi.
Bên này càng cãi vã, người tới hóng hớt càng nhiều.
Bố mẹ vợ cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, nói rằng không cần tiền lên xe xuống xe nữa.
Tôi chưa dừng bước: “Thế thì 500.000 của con vẫn đủ cưới em ấy. Đàn ông thì đàn ông thôi. Con dễ thương lượng, không bị gò bó quá về giới tính như vậy.”
Tôi nhân cơ hội ghẹo cậu em vợ một lượt, còn vỗ cái mông tròn căng của cậu chàng, ngứa miệng hát lên:
“Bum cha ca la cà, bum cha ca la cà!”
Tiếng cười càng to hơn.
“Người khác gả con gái, nhà ông bà gả con trai.”
“Không thì sao lại khác người thế chứ!”
Cuối cùng họ cũng không chịu nổi nữa, gọi vợ tôi tự tay bưng tráp ra, bên trên chính là 500.000 tiền mặt được xếp gọn gàng.
Tôi vẫn đang hát “Bum cha ca la cà”, chưa đã ghiền.
Thấy chúng tôi lên xe, mẹ vợ tức tối đánh luôn bố vợ tôi.
“Trộm gà không được còn mất nắm gạo, sao trước đây không phát hiện thằng nhóc kia là đứa điên chứ?”
Bố vợ cũng than ngắn thở dài: “Chẳng phải do nó đẹp trai, còn chi được 500.000 sao, ai biết đầu óc có vấn đề đâu!”
Vừa lên xe, vợ Uyển Đình của tôi lập tức đưa hết tiền cho tôi.
“Cho anh hết tiền đấy, thả tôi đi đi.”
“Đi đâu?”
“Tôi tự nuôi bản thân.”
Được rồi, nói chung lại là một người nữa bị nhà ép cưới.
“Hay em làm việc cho tôi đi. Tôi trả tiền, không ép.”
Tôi chớp đôi mắt to hỏi cô ấy. Trước chị gái nhỏ xinh đẹp này, tôi quả thực không có chút sức chống trả nào.
Đẹp quá đi, chỉ cần đi qua đi lại trước mặt tôi hàng ngày là được.
Nhưng tôi đã quên hiện giờ mình đang mang hình thể của một người đàn ông vạm vỡ, biểu cảm tỏ ra dễ thương này thực sự vô dụng.
Uyển Đình xua tay liên tục: “Không được, không được, anh dọa tôi sợ.”
“Mỗi tháng 10.000 tệ, em nấu cơm cho tôi là được. Tôi tự làm việc của mình, chúng ta chỉ kết hôn theo thỏa thuận.”
Tôi lấy ra mười hai cọc tiền 10.000 tệ, đưa cô ấy.
“Trả trước 1 năm, nếu em vẫn chưa đồng ý…”
“Thành giao!” Uyển Đình kéo tay tôi qua đập tay: “Một lời đã quyết.”
Xong việc, tôi thấy vòng bạn bè của cô ấy.
“Đám đàn ông hãy học hỏi đi, phụ nữ không sợ bánh nướng áp chảo, chỉ sợ bánh vẽ. Bánh thật ăn được cũng thơm lắm!”
Kèm theo là hình ảnh chúng tôi đập tay.
Bên dưới chỉ có một bình luận tôi thấy được.
[Anh rể cơ bắp dễ ngại ngùng.jpg]
Tôi: ???