Mệnh Tôi Tôi Đổi - Chương 1
1.
Tôi là một quý cô có vẻ ngoài nhã nhặn, nội tâm điên cuồng, bị bố mẹ nhốt chờ ngày lên xe hoa.
Bởi vì sính lễ của bên kia là 500.000 tệ, tiện cho em trai cưới vợ.
Tôi từ chối, tuyệt thực chống đối.
Thế nhưng bố mẹ tôi không hề từ bỏ dự định, ngày ngày khuyên tôi.
“Tiêu Dao à, con cũng lớn đầu rồi, không thể suốt ngày lông bông bên ngoài được. Mẹ đã chọn cho con một cuộc hôn nhân tốt rồi. Nhân dịp này con về, mau mau kết hôn đi!”
“Chú rể có tài cán lắm, mới hơn bốn mươi mà tài sản đã vài chục triệu. Chuyện tốt như vậy kiếm mòn con mắt, con đừng ngớ ngẩn.”
Cái thứ bà ấy gán mác “cuộc hôn nhân tốt” chính là gả tôi cho một ông già 48 tuổi, chỉ vì ông ta sẵn sàng chi 500.000 tiền sính lễ.
Ông già kia tiếng xấu rành rành, là loại người thối tha đánh chết mặc kệ, đánh chạy ba đời vợ.
Nực cười ở chỗ ông ta đánh chết người xong thế mà chỉ bị đi tù mấy năm nhẹ hều rồi được thả ngay.
Hết lời để nói!
“Mẹ thích cưới thì tự đi mà cưới, con không cưới.”
“Cái đứa bé này, sao con không chịu vâng lời thế hả! Mẹ là mẹ con, chẳng lẽ mẹ hại con chắc?”
“Con cũng 30 rồi. Mẹ hẹn xem mắt cho con mười mấy người đàn ông. Ai nghe đến việc con là tiến sĩ cũng nói không dám. Chỉ chàng rể này là chấp nhận, còn đưa ra sính lễ đám hỏi cao nhất. Rể nói mặc dù con lớn tuổi, có lẽ sẽ hơi khó khăn trong việc sinh con, nhưng may mà cậu ấy đã có bốn đứa con, không sinh được cũng không sao. Chẳng phải con không muốn sinh con à?”
“Với lại chàng rể này giàu. Kết hôn xong thì con sẽ trở thành phu nhân nhà giàu, thế còn không thích hơn làm công ăn lương quần quật à? Con đừng ngốc nghếch quá, chuyện tốt như vậy kiếm mòn con mắt cũng chẳng thấy đâu.”
Theo y học, con người trong tình trạng không ăn không uống chỉ sống được cùng lắm bảy ngày.
Tôi cảm giác mình sắp hết chịu nổi rồi.
“Mẹ thả con đi. Con đưa mẹ 500.000 tệ. Con tốt nghiệp tiến sĩ, kiếm tiền dễ lắm.”
Tôi dốc cạn sức cuối nói những lời này, hòng phản kháng lần cuối.
Nhưng rất rõ ràng, vô ích thôi.
“Trước đây chỉ tại mẹ dễ dãi quá nên mới đồng ý cho con đi học. Một đứa con gái ấy à, đến tuổi thì lấy chồng là được. Con xem con đi, 30 tuổi rồi mà vẫn chẳng thằng nào thèm.”
“Học nhiều vô ích, tìm một người đàn ông chăm sóc mình mới là quyết định đúng đắn. Lần này không riêng gì vì em trai con, mẹ cũng muốn tốt cho con. Con cứ ngổ ngáo mãi thế thì về già sẽ hận mẹ cho xem.”
Tôi không nói gì nữa, chìm nghỉm trong biển tuyệt vọng.
Nếu nói trước đây tôi vẫn còn một tia hy vọng gồng gánh thì bây giờ, nó cũng biến tan rồi.
Tôi bất lực ngã xuống, chờ đợi cái chết ập đến.
“Mẹ, chị ấy sẽ không chết chứ?”
“Không thể nào, mau mau, mở cửa ra, bón đường glucose!”
Thấy tôi im ắng hồi lâu, người bên ngoài bắt đầu luống cuống.
Em trai Tiêu Dương bóp miệng tôi rót nước đường vào, vừa rót vừa lẩm bẩm.
“Chị xem chị kìa, có phúc mà không biết hưởng. Chị tìm được một người đàn ông tốt như vậy, vừa giàu vừa xem trọng chị, chị chẳng cần làm gì người ta cũng đưa tiền cho tiêu xài. Đây là may mắn chị tu luyện mấy đời mới được đấy.”
“Nếu em là chị thì tiến sĩ với chả không tiến sĩ, quan trọng gì, hân hoan phơi phới lên xe hoa thôi. Haiz, chị đâu biết làm đàn ông mệt thế nào, ngày ngày liều mình làm việc mà vẫn bị phái nữ chọn tới chọn lui. Làm phụ nữ vẫn thích hơn, kết hôn xong là có tất cả. Em còn đang hận em không được là chị đây!”
[Cậu muốn vậy thật sao?]
Bỗng, một giọng nói linh hoạt kỳ ảo không thuộc về bất cứ người nào vang lên.
Tiêu Dương vẫn đang buông lời tàn nhẫn khi rót nước đường glucose vào miệng tôi, hiển nhiên không chú ý tới âm thanh khác lạ này.
Nó vô tư trả lời: “Dĩ nhiên, tôi mong mà chẳng được!”
[Cô sẵn sàng chứ?]
Lần này, giọng nói ấy hỏi tôi.
“Sẵn sàng, tôi sẵn sàng.” Tôi trả lời bằng suy nghĩ.
Tất nhiên tôi sẵn sàng chứ. Tôi sắp chết tới nơi rồi, có chết cũng không muốn bị họ đẩy lên đường chết.
Tôi còn lựa chọn khác chắc?
[Được rồi, hai bên đã đồng ý. Hợp đồng thành giao!]
Dứt lời, tôi lập tức nhận thấy cơ thể nhẹ bẫng, không còn chút cảm giác mơ màng nào.
Ngay sau đó, tôi phát hiện bàn tay mình đang bóp miệng “mình”, tay kia thì bưng một cái chén lớn.
2.
“Đút tiếp đi, mẹ thấy con bé vừa động đậy đó.”
Mọi chuyện xảy đến quá nhanh, nhanh đến mức hơi khó mà tưởng tượng.
Vào khoảnh khắc chấp nhận sự thật, một cảm giác mừng như điên khi tai qua nạn khỏi cứ thế chiếm trọn thân xác tôi.
Đồng thời, thứ xuất hiện còn có… niềm vui báo thù.
Tôi bóp miệng “mình”, tay Tiêu Dương khỏe thật.
“Uống đi, uống đi nào, uống hết đi, mau tỉnh lại cãi đi!”
Dưới trạng thái mừng quýnh lên, tôi hơi khó kiểm soát nổi bản thân.
Quá đà rồi.
Trước đây, tôi luôn nghe bố mẹ nói: “Con gái phải ra dáng con gái, điên điên khùng khùng còn ra thể thống gì?”
Nhưng hiện tại, họ lại chẳng nói một câu.
Quả nhiên, trên mạng nói không sai.
Dường như xã hội này khoan dung với phái nam hơn.
Chẳng mấy chốc, [tôi] đã tỉnh, bắt đầu náo loạn ầm ĩ.
“Con là Tiêu Dương, con trai của bố mẹ đây. Sao con lại nhập vào cơ thể chị con rồi?”
“Mẹ, mẹ mau nghĩ cách hoán đổi con lại đi, con không muốn làm phụ nữ đâu!”
Dù sao cũng tuyệt thực năm ngày, cơ thể yếu rệt rồi.
Nói xong mấy câu, hình như não thiếu oxy nên nó lại cắm đầu xuống ngất đi.
Tôi bắt mạch cho nó: “Không sao đâu, không chết được, chỉ đói thôi.”
Phải công nhận chén nước đường glucose lớn kia phát huy tác dụng thật.
Nó nhanh chóng tỉnh lại, tiếp tục náo loạn nói mình là Tiêu Dương.
Sao mà bố mẹ tin nổi.
Vốn dĩ họ quen việc không tin tôi rồi.
“Mẹ biết con không muốn cưới, nhưng chuyện này con không quyết định được.”
Bố tôi im lặng cả buổi cuối cùng cũng mở miệng vàng.
“Em trai con khó kiếm vợ, người ta vừa mở lời đã đòi 500.000 tệ, bố mẹ cũng hết cách. Con không thể nỡ lòng nhìn em trai con không cưới được vợ đúng không? Đây là trách nhiệm của một người chị như con. Con có chịu hay không cũng phải làm vậy!”
[Tôi] sắp khóc tới nơi: “Con kiếm vợ mà, đây mới là chị con!”
Thấy tôi đi vào, Tiêu Dương lập tức duỗi tay chỉ về phía tôi.
Tôi nhẹ nhàng đẩy tay nó ra: “Chị à, chị đừng phí sức nữa, mau ăn gì đi, không là chị sẽ chết đói thật đó.”
Tiêu Dương sợ chết, run rẩy bắt đầu ăn cơm.
Lúc đóng cửa ra ngoài, tôi nghe thấy bố mẹ thì thầm với nhau.
“Đừng nói đứa bé này điên rồi nhé? Gả qua như vậy, ông nói xem Dương Bưu kia có nhận không?”
“Từ nhỏ con nhóc này đã ranh ma rồi, chắc chắn là đang giả vờ. Mặc kệ ra sao, chúng ta vẫn phải cưới vợ cho con trai trước, tương lai thế nào tính sau!”
Đêm cuối, tôi ngủ luôn tại cửa phòng, nghe ngóng tình hình bên trong bất cứ lúc nào.
Tôi cần phải giúp Tiêu Dương lấy chồng thuận lợi, làm phái nữ mà nó hâm mộ một lần.