Mệnh Phượng Hoàng - Chương 6
12.
Gần đến Tết Nguyên Đán, Từ Ngạn Khanh đã mời quốc sư đến để cầu phúc cho Hầu phủ.
Sau khi hoàn thành nghi lễ, ta hỏi quốc sư:
“Trong số tám tỷ muội của Tiết gia đều có khả năng mang mệnh cách Hoàng hậu, vậy mà bên ngoài lại nói ta là sao chổi. Ngài nói xem, liệu số mệnh do trời định có phải dựa vào xuất thân không?”
“Trời đất vô tình. Phu nhân lo lắng quá rồi. Dù có gả vào hoàng thất nhưng không phải ai cũng có thể thuận buồm xuôi gió. Xem mệnh, cũng cần xem bản thân mình.”
“Vậy ngài nghĩ sao về mệnh của Tứ tỷ Tiết Tư Tư?”
Quốc sư trầm ngâm một lúc, không trả lời.
Bên ngoài bắt đầu có mưa tuyết, làm ta nhớ đến lần bị phạt quỳ vào mùa thu.
Dù đang mang thai không thể rời Hầu phủ, nhưng để Tứ tỷ sống khổ hơn một chút cũng không phải không có cách.
Hai ngày sau, khắp thành bắt đầu lan truyền tin đồn Tứ hoàng phi Tiết Tư Tư mang mệnh xấu, khắc phu.
Phu quân của nàng ta chính là người hoàng thất.
Bị từ hôn thì không, nhưng nghe Viên Lập nói, Tiết Tư Tư đột ngột mắc bệnh nặng, không chịu nổi hai ngày đã qua đời.
Năm nay tuyết rơi nhiều hơn bình thường, lòng ta nhẹ nhõm, nghe tin vui nhưng cũng không thấy quá hân hoan.
Dù sao những kẻ đứng ngoài sáng cũng không nguy hiểm bằng những lưỡi d ao trong bóng tối.
Đêm giao thừa, sau khi pháo hoa tắt, hoàng cung rực rỡ ánh đèn, ánh sáng đỏ rực chiếu sáng cả Hầu phủ.
Từ Ngạn Khanh trở về sau nửa đêm, thấy ta liền nói: “Thái tử bị phát hiện tư thông với phi tần hậu cung. Bị phế rồi.”
Hắn nói nhẹ nhàng, không mang theo cảm xúc, nhưng ta nghe lại thấy lạnh lẽo.
Hiện tại Hoàng thượng sức khỏe suy yếu, Thái tử và Tứ hoàng tử đều đã ngã.
Những Hoàng tử vốn bị chèn ép, giờ chắc chắn sẽ tính toán kỹ lưỡng hơn. Nhưng họ làm sao đấu lại Từ Ngạn Khanh đây.
Sau Tết, tình hình triều đình ngày càng căng thẳng.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, bụng ta ngày càng lớn.
Lễ tế thần năm năm một lần sắp đến.
Lễ tế thần lần này được định vào ngày mười tám tháng ba.
Từ Ngạn Khanh rõ ràng càng ngày càng bận rộn, thời gian không ở phủ ngày càng nhiều.
Kinh thành sắp có biến đổi lớn.
Vài ngày trước lễ tế thần, Từ Ngạn Khanh đến phòng ta vào lúc nửa đêm.
Ta biết, hắn tìm ta là vì lý do gì.
Vì vậy khi hắn vui vẻ nắm lấy tay ta, ta liền biết màn kịch của hắn sắp bắt đầu.
“Ngọc Ngọc, từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã thấy nàng giống ta. Mẫu thân của ta thực ra là một kỹ nữ ở lầu xanh, từ nhỏ ta đã chịu đủ mọi sự sỉ nhục của người đời.”
“Hôm đó khi ta gặp nàng, như thấy lại mình lúc nhỏ, nên ta thề sẽ cho nàng sống cuộc đời cao quý hơn bất kỳ ai.”
Ta cúi đầu cười khinh bỉ, quả nhiên lời thề của nam nhân chẳng khác gì tiếng chó sủa.
Hắn muốn có ngôi vị Hoàng đế tối cao, lại nói là vì ta.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lẽo u ám của hắn, chỉ thấy rằng dung nhan này thật phí khi cho hắn dùng.
Ta cúi mắt rồi mới trả lời: “Những chuyện này, chàng chưa từng nói với thiếp trước đây, sao hôm nay lại đột ngột nhắc đến?”
Hắn ôm chặt ta vào lòng, hì thầm bên tai ta với giọng kiên định: “Nàng có muốn ngồi vào vị trí dưới một người trên vạn người không?”
Ta giả vờ giật mình.
“Chàng, chàng đang nói gì vậy?”
“Nàng chỉ cần trả lời, có muốn hay không?”
Ta giả vờ suy nghĩ một lúc, rồi nâng khuôn mặt hắn lên, nở nụ cười mà ta cho là hạnh phúc.
“Muốn!”
Sau đó, hắn liền nói cho ta biết vào ngày diễn ra lễ tế thần phải đóng kín cổng phủ, thêm một loạt các điều cần chú ý.
Nói xong, hắn đặt bàn tay to lớn lên bụng ta, trông có vẻ đầy mong đợi: “Hài tử của nàng, bất kể là nam tử hay nữ nhi, ta đều yêu thương.”
13.
Vào ngày lễ tế thần tại đại điện, bên ngoài như dự kiến bùng nổ loạn lạc.
Trong phủ yên bình, nhưng ngoài kia người ngựa hốn loạn.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng d ao k iếm, tiếng ngựa hí, tiếng va chạm đan xen nhau.
Tim ta không khỏi đập nhanh hơn, cộng thêm phản ứng xấu của thai kỳ, khiến ta cảm thấy mệt mỏi.
Hôm nay, Viên Lập theo Từ Ngạn Khanh ra ngoài, chỉ để lại một ít ám vệ trong phủ.
Chỉ là, trong phủ xảy ra một biến cố nhỏ. Đó là, lão phu nhân đột nhiên qua đời.
Ta vội vàng đến xem, phát hiện môi của lão phu nhân tím đỏ, giống như bị trúng độc mà chet.
Lúc xảy ra chuyện, chỉ có Kiều Nhi ở bên cạnh.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của ta, nàng ta lại thản nhiên vô cùng. Thật kỳ lạ, hôm nay thái độ của nàng ta với ta lại không như thường ngày.
Thấy ta, nàng ta không hề kính trọng, thậm chí có chút kiêu ngạo.
“Ngươi đã đầu đ ộc lão phu nhân.” Ta bình tĩnh hỏi.
“Phải, thì sao? Ngươi không có quyền xử trí ta.”
“Ngươi thật là mưu mô, sợ lão phu nhân trở thành Thái hậu, không xem trọng xuất thân của ngươi nên giet bà ấy trước. Tưởng rằng làm như vậy không còn ai có thể ngăn cản ngươi lộng hành ở hậu cung sao?”
Kiều Nhi thấy ta nói trúng tim đen, sững sờ một chút.
“Hiện tại ngươi là thiếp của Từ phủ, lão phu nhân dùng ngươi, chẳng qua là để gây phiền toái cho ta thôi.”
“Nhưng nếu phu quân trở thành Hoàng thượng, với tính cách của lão phu nhân, khi cân nhắc các phi tần trong hậu cung, bà ấy coi trọng quyền lực nhất.”
Ta nhếch mép cười, bước đến trước mặt nàng ta.
“Xuất thân của ngươi thật sự hèn mọn, nhưng ngươi không nghĩ rằng giet lão phu nhân, với vị trí của ta thì không thể đối phó với ngươi sao?”
Phản chiếu trong mắt ta là khuôn mặt vặn vẹo của nàng ta.
Kích động lên nào, nhanh nào.
“Ngươi? Đến lượt ngươi nói ta sao!”
Kiều Nhi cực kỳ tức giận, hoàn toàn không suy nghĩ, trực tiếp đưa tay đẩy ta.
Ta không phòng bị gì mà ngã xuống đất. Đột nhiên, bụng đau như bị d ao c ắt.
Ta ngồi bệt trên đất, khản giọng hét lên: “Con của ta, con của ta.”
Ngay lập tức, ám vệ bảo vệ ta từ ngoài cửa ùa vào.
Khi được dìu đi gặp thái y, ta vẫn không quên dặn ám vệ giữ chặt nàng ta lại.
Thực ra, là ta cố ý.
Cố ý để nàng ta đẩy ta, ta đã lót một tấm đệm mềm sau lưng, không thể làm ta bị thương.
Chỉ để nàng ta bị giam một thời gian.
14.
Trước khi bình minh đến, thắng bại đã được định đoạt.
Từ Ngạn Khanh toại nguyện.
Viên Lập nhận lệnh đưa người trong phủ vào hoàng cung. Nhưng khi trở về, hắn chỉ thấy ta yếu ớt nằm bệt trên giường.
Nha hoàn bên cạnh kể lại sự việc cho hắn nghe.
“Ta sẽ báo cáo việc này với Thánh thượng.”
Thánh thượng, danh xưng này, thay đổi thật nhanh.
Hắn nhìn ta với ánh mắt phức tạp: “Phu nhân, người sắp trở thành Hoàng hậu, hài tử trong bụng sẽ là đứa con đầu tiên của Thánh thượng.”
Đúng vậy, nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Điều ta mong muốn, chưa bao giờ là ngôi vị Hoàng hậu.
Ta được tám người khiêng kiệu đưa vào cung. Hoàng cung lộng lẫy đã được tẩy rửa, trở nên sạch sẽ hơn trước rất nhiều.
Có lẽ là vì thân thể ta đang mang thai, nên họ đặc biệt tranh thủ thời gian dọn dẹp.
Chỉ là trong không khí vẫn còn mùi tanh nồng của máu.
Ta được sắp xếp ở trong cung của Hoàng hậu, Phụng Loan điện.
Đợi đến khi đêm xuống. Gặp lại Từ Ngạn Khanh, hắn đã mặc long bào.
Ta giả vờ yếu ớt nằm trên giường. Hắn đầy vẻ quan tâm ngồi xuống bên cạnh ta: “Trẫm đã biết việc làm của Kiều Nhi, đã giam nàng ta vào lãnh cung rồi.”
Ánh mắt hắn từ khuôn mặt ta chuyển xuống bụng đã lớn.
“Quốc sư tính ra, hài tử do Hoàng hậu sinh ra là đứa trẻ mang vận mệnh của triều đại này, không thể để xảy ra bất trắc, từ nay trẫm sẽ sắp xếp người chăm sóc nàng.”
Tính ra, còn ba tháng nữa là ta sẽ lâm bồn. Ít nhất trong ba tháng này, ta được an toàn.
“Ta có một món quà tặng Hoàng hậu.” Hắn nói với nụ cười trên môi, ánh mắt lóe lên sự hưng phấn.
“Các tỷ tỷ của nàng, hiện đang bị trẫm giam trong ngục, xử lý thế nào tùy nàng quyết định.”
“Ngài đã bắt hết bọn họ?”
Trước câu hỏi của ta, hắn đưa tay vén tóc mai ta ra sau tai: “Trẫm cho nàng cơ hội báo thù.”
Dù hành động và lời nói của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng ta lại cảm thấy rùng mình.
Trước đây, ta nghĩ hắn chỉ là kẻ có dã tâm, có thủ đoạn.
Nhưng giờ đây, ta chợt nhận ra, hắn là con sói á c đ ộc, là cơn ác mộng trong giấc mơ của ta.