Mệnh Phượng Hoàng - Chương 3
6.
Ba ngày sau, thánh chỉ đã được ban xuống Tiết phủ.
Chỉ dụ đại khái là gả mỗi nữ nhi của Tiết gia cho các Hoàng tử, đồng thời cũng gả ta cho Từ Ngạn Khanh.
Ta đã dự đoán trước rằng Tiết phủ sẽ không thể yên ổn sau chuyện này.
Quả nhiên, chỉ trong nửa tháng, Tiết phủ đã bị tước bỏ binh quyền và bị điều chuyển ra khỏi kinh thành.
Thiên tử làm sao có thể cho phép một vị tướng quân có quá nhiều mối quan hệ với hoàng thân quốc thích nắm giữ thực quyền.
Một tháng sau, nữ nhi Tiết phủ đồng loạt thành thân, và ta cũng vào làm dâu nhà Từ hầu gia.
Ta biết rằng con đường phía trước sẽ rất khó khăn. Nhưng ta không sợ, không sợ chút nào.
Ngày đại hôn, Từ Ngạn Khanh với bàn tay to lớn đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của ta, dẫn ta bước vào cửa chính Từ gia.
Cuộc đời ta bước sang chương mới.
Đêm động phòng hoa chúc, ta ngồi yên lặng trong phòng cưới. Cả căn phòng phủ màu đỏ, ánh nến chập chờn.
Từ Ngạn Khanh mặc hỷ phục, khuôn mặt hơi đỏ men say, bước vào phòng. Hắn nâng khăn trùm đầu lên rồi ngồi xuống bên cạnh ta.
Môi ta khẽ mở: “Phu quân, thật sự là nhất kiến chung tình với thiếp sao?”
Ánh lửa trong mắt hắn lóe sáng.
“Thật sự.”
Ta nhìn vào mắt hắn, cố gắng tìm ra điều gì đó.
“Tại sao Từ hầu gia lại để chàng cưới thiếp?”
Đây thực sự là câu ta rất muốn hỏi, thứ nhất là ai cũng biết thân phận ta thấp kém, thứ hai là ta không có giá trị lợi dụng.
“Ta đã nói với ông ấy rằng, chỉ cần cho ta cưới nàng, ta sẽ chăm chỉ học hành, không còn ăn chơi lêu lổng nữa.”
Từ Ngạn Khanh nói với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó đặt bàn tay lên tay ta.
Ánh mắt ta rơi vào đôi tay rộng lớn đó, có chút suy tư.
Nến đỏ tắt, tiếng động khẽ vang lên, hưởng trọn đêm nay.
7.
Ngày thứ hai, ta thức dậy vào lúc gà gáy, ta phải thình an Từ lão gia và Từ phu nhân.
Sau khi Từ lão gia uống trà, ông ta vội vàng rời đi vì công việc.
Trong khi đó, Từ phu nhân nhìn ta với ánh mắt lặng lẽ, có vẻ như đang suy tư nghĩ về ngàn điều.
“Nếu nhi tử ta muốn cưới ngươi thì đó là phúc của ngươi, cũng là công việc mà ngươi phải làm.”
“Vâng, mẫu thân.” Ta cười trả lời.
Lúc này ta chú ý đến cô nương đứng bên cạnh Từ phu nhân, mặc chiếc áo màu xanh nước biển, yên lặng đứng bên cạnh.
Khuôn mặt nhỏ gầy có chút hồng hào,trên sống mũi có một nốt ruồi thanh tú, gương mặt giống như viên ngọc xanh khiến người ta thương yêu.
Ta không thể không nhìn thêm vài cái.
Từ phu nhân nhìn ánh mắt ta, thuận thế kéo bàn tay nhỏ nhắn bên cạnh, giới thiệu: “Đây là Kiều Nhi, người lúc trước được Thanh nhi nạp vào cửa.”
Kiều Nhi cười nhẹ nhàng và dịu dàng, cúi chào.
“Chào tỷ tỷ.”
Tim ta hẫng một nhịp, thực sự với tính cách của Từ Ngạn Khanh, trong nhà chắc chắn sẽ có nhiều thê thiếp nữa.
“Kiều Nhi muội muội trông thật xinh đẹp, có lẽ phu quân của con rất thích, thậm chí cả mẫu thân cũng cảm thấy yêu thương khi nhìn thấy nàng ấy.”
“Kiều Nhi luôn ở bên ta, chăm sóc tận tình, cũng là một người dịu dàng, ngươi cũng nên mở rộng lòng mình một chút.”
Ánh mắt Từ phu nhân nhìn nhẹ nhàng nhưng cất giấu một sự cảnh báo không rõ ràng. Ý của bà là ta phải chấp nhận được nàng ấy.
“Con đương nhiên phải mở rộng lòng chứ. Từ phủ còn có thêm muội muội nào khác nữa không?”
Lúc gả vào Hầu phủ, ta không hề mơ tưởng đến chuyện một đời một kiếp một đôi, chỉ cần làm đúng những gì một phu nhân phải làm thôi.
“Tỷ tỷ, ngoài muội ra, trong phủ không có tỷ muội nào khác cả.”
Ồ, nhìn Từ Ngạn Khanh như thế mà lại không có thêm thê thiếp nào nữa, thật là lạ.
Hơn nữa, việc Kiều Nhi trở thành thiếp thất duy nhất trong Từ gia, cũng có chút bản lĩnh, không thể coi thường.
“Được rồi, ta cũng cảm thấy mệt mỏi, ngươi và Kiều Nhi đi ăn trà bánh, dạo chơi trong phủ đi.”
Từ phu nhân chạm nhẹ vào thái dương, nhắm mắt nghỉ ngơi. Từ phu nhân đã muốn đuổi người, hai chúng ta cũng thức thời rời đi.
Hầu phủ thanh lệ, tao nhã, hồ nước xanh nhạt giống như phỉ thúy, khắp nơi mọc những cây trúc nhỏ, mùi hương của trúc lan tỏa, tạo nên một cảm giác thư thái.
Ta và Kiều Nhi cùng nhau đi dạo đến một đình nghỉ chân, tán gẫu suốt dọc đường đi.
“Kiều Nhi đã vào phủ được bao lâu rồi?”
“Muội đã vào phủ hơn hai năm rồi.”
Kiều Nhi ngoan ngoãn trả lời, tay xoa đầu tóc, một vòng tay ngọc bích lấp lánh nổi bật trên cánh tay trắng nõn của nàng.
“Vòng tay của muội thật đẹp.” Ta mỉm cười, nhưng trong lòng thì luôn có một điều gì đó phiền muộn.
Dù đã biết đáp án, nhưng ta lại không muốn chấp nhận.
“Đây là quà của phu quân tặng muội.”
Sau khi nói xong nàng nhìn sắc mặt của ta, lại bổ sung: “Muội được vào phủ chỉ là vì lòng từ bi của trưởng bối, muội chưa bao giờ thấy phu quân quan tâm đến ai như thế. Khi tỷ được gả vào, phu quân đã nói với muội nhất định không được gây mâu thuẫn với tỷ tỷ, còn nói rằng muội phải biết an phận thủ thường.”
Sau khi nói xong, nàng ấy lấy khăn tay lau những giọt nước mắt rơi.
8.
Phố phường phồn hoa đông đúc, xe ngựa chạy quanh rất nhộn nhịp.
Những ngày này, ta cứ ở mãi trong nhà không được ra ngoài, cuối cùng không thể nhịn được nữa.
Vừa đúng mấy ngày nữa phủ Quốc công sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng ta lại không có một bộ y phục sang trọng nào.
Trang sức thậm chí còn ít hơn.
Hôm nay bị nói một trận mới ra ngoài mua sắm.
Nhưng điều đó cũng đúng, hiện tại ta không còn là tiểu thư Tiết gia nữa, mà là phu nhân của Từ gia rồi.
Tham dự yến tiệc mà trông quá nghèo nàn sẽ làm mất mặt Từ phủ.
Khi ta nói muốn ra ngoài, Từ Ngạn Khanh ngay lập tức sai người tin cậy nhất của mình là Viên Lập đến bảo vệ ta.
Viên Lập cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, nói năng cũng rất thận trọng. Đứng nghiêm trong y phục màu đen, giống hệt một tượng gỗ.
Ta đi cùng với nha hoàn, còn hắn thì đi theo xách đồ. Đối mặt với những câu hỏi và sự trêu ghẹo của ta, hắn đều im lặng.
Sau khi về đến phủ, đã gần đêm.
Ta đi thẳng vào nhà bếp, không có lý do gì khác, sau khi thành thân với Từ gia, Từ Ngạn Khanh đã cần cù học hành, rất là vất vả.
Hàng ngày ta đều tự nấu cháo, thuốc để bồi bổ cho hắn.
Lúc này, hắn có lẽ vẫn còn đang ở trong thư phòng. Nghĩ vâỵ ta bước nhanh hơn, đẩy cửa thư phòng đi vào.
“Ai?” Giọng nói mạnh mẽ mang theo chút cảnh giác.
Ta bước mấy bước, nhìn thấy hắn đứng lên trước bàn học, nghĩ thầm sao hắn lại phản ứng mạnh thế.
Sau đó mơ hồ ngửi được mùi hoa quỳnh bằng gỗ quen thuộc.
“Ngọc Ngọc, sao nàng lại đến đây?”
Ta nhẹ nhàng giơ cao khay đựng thuốc lên, hờn dỗi nói: “Thiếp đến đây để mang thuốc bổ cho chàng.”
Nét mặt căng thẳng của hắn dần dịu lại.
“Sau này đừng vào thư phòng nữa.”
Ta đi qua đặt khay thuốc lên bàn, hừ một tiếng.
“Phu quân có bí mật gì giấu trong thư phòng phải không? Hay đang giấu đại mỹ nhân trong thư phòng?”
Trong mắt Từ Ngạn Khanh chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp, hắn thở dài một hơi, bước lại gần ta.
“Làm sao có thể chứ, nàng đừng nghĩ lung tung.”
Hắn ôm ta vào lòng, nói nhẹ nhàng: “Còn mấy ngày nữa là sinh nhật Quốc công, lúc đó nhiều người sẽ đến, bao gồm cả những người tỷ muội của nàng.”
Ta nhận ra nỗi lo của hắn.
“Không sao, ở đó là phủ Quốc công, hẳn sẽ không có ai dám gây khó dễ cho thiếp.”
“Yên tâm, Ngọc Ngọc, sau này ta sẽ không để nàng phải chịu thiệt.”
Ta dựa vào lòng hắn, nhìn ra cảnh đẹp bên ngoài, ánh mắt phản chiếu ánh nắng trên những dây leo đã khô và rêu xanh, tâm trí bay xa.
“Phu quân có thể cho Viên Lập làm thị vệ của thiếp không?”
“Được.”