Mẹ - Chương 6: Ngoại Truyện - Kiến Chân
Ta được thái hậu nuôi lớn, từ nhỏ đã sống trong cung, quen với cảnh chém giết.
Thái hậu giết người quyết đoán, khi còn trẻ thì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cho con trai, lúc về già thì tranh đoạt quyền lực với con trai.
Đều nói rằng hoàng gia không có tình phụ tử, ta thấy cũng không có tình mẫu tử.
Chữ quyền, viết ra máu me đầm đìa, khó viết nhất.
Trong cung thái hậu có một bức họa, là của Trương quý phi.
Trương quý phi là người được tiên hoàng sủng ái nhất vào những năm cuối đời.
Nàng ta nhòm ngó ngôi vị hoàng đế, thà đem con gái ruột đổi ra khỏi cung, cũng phải đổi một đứa con trai để tranh ngôi.
Theo lẽ thường, thái hậu hẳn phải muốn nghiền xương nàng ta thành tro mới đúng, không biết vì sao lại giữ lại bức họa của nàng ta.
Trương quý phi đương nhiên là xinh đẹp, mà nổi bật nhất, chính là đôi mắt ngoan cường kia.
Đôi mắt giống như vậy, ta đã thấy trên mặt Phùng Chiếu Thu.
Nhưng ngoài đôi mắt ra, nàng ta và Trương quý phi không giống nhau chút nào.
Trương quý phi mảnh mai, nàng ta thô kệch; Trương quý phi nói năng nhỏ nhẹ, nàng ta gào một tiếng cả nhà đối diện đều nghe thấy.
Cho đến khi nàng ta đưa con gái đến học, ta mới xác định, Phùng Chiếu Thu chính là đứa con gái mà Trương quý phi đã đưa ra khỏi cung.
Ngoại hình của Phùng Niệm Chi giống Trương quý phi đến tám phần, chỉ là nhút nhát, đọc sách không biết biến báo, giống như một lão học cứu.
Thế hệ sau không bằng thế hệ trước.
Con gái không thể ngoan ngoãn, ngoan ngoãn sẽ bị người ta coi như một món nhắm rượu.
May mà nàng ta còn nhỏ, vẫn còn kịp dạy.
Khi nghiêm phu nhân đến gây chuyện, ta cũng từng nghĩ đến việc có nên đưa Phùng Chiếu Thu về cung nhận tổ quy tông không.
Nàng ta là huyết mạch hoàng gia, thái hậu dù có hận Trương quý phi đến mấy nhưng vì tình thân vẫn sẽ ban cho nàng ta một phong hiệu, nhiều nhất là đuổi đến một nơi xa xôi, dù sao cũng không phải lo bị người ta giày vò nữa.
Nhưng khi họ trở về kinh thành làm ăn, ta liền từ bỏ ý định này.
Phùng Chiếu Thu có thể dựa vào chính mình mà đứng vững trên thế gian, hà tất phải tìm cho nàng ta một chỗ dựa lớn?
Chính nàng ta là chỗ dựa lớn.
Phùng Niệm Chi được nàng ta nuôi dạy ngày càng giống một đứa trẻ, vừa biết gây họa vừa biết ăn vạ.
Như vậy rất tốt.
Hết.