Mẹ - Chương 5
15
Tề Kiến Chân bị Anh Vương bắt về ăn Tết.
“Ngươi không hiểu đâu, những lễ nghi rườm rà đó, ta nhìn thôi đã thấy đau đầu!”
Bà chạy đến thôn Bảo Hoa chính là để trốn đi cho thanh tịnh nhưng chuyện ăn Tết này, mùng một không trốn được, càng không trốn được ngày rằm.
Phùng Chiếu Thu lấy rượu ra, lại đi thái hai cân thịt bò kho.
Tề Kiến Chân nhấp một ngụm, đổi chén rượu thành bát, ngửa cổ uống cạn: “Xem ra việc làm ăn đã thành công, rượu cũng ngon hơn.”
Lưu Nhụy Nhi nào từng thấy nữ tử phóng túng như vậy? Nàng lén kéo tay áo ta, hỏi Tề Kiến Chân có phải đầu óc không bình thường không.
Đợi đến khi Phùng Chiếu Thu trực tiếp ôm vò rượu rót, Lưu Nhụy Nhi suy nghĩ một lúc, hỏi ta rằng nữ tử kinh thành đều có phong cách như vậy sao?
Trong lò than đất nung đỏ rực là than cháy nổ lách tách, trên lò ủ rượu mạnh, hơi rượu bốc lên nghi ngút, hun cho ta cũng choáng váng đầu óc.
Ta nói: “Ước gì nữ tử trên đời đều có phong cách như vậy.”
Chớp mắt đã đến Tết, Phùng Chiếu Thu dẫn ta đi dán câu đối.
“Tứ đại thiên vương trấn áp tiểu quỷ bốn phương, Táo quân phù hộ phát tài lớn!”
“Chữ “Phúc” dán ngược, phúc đảo, phúc đến!”
Phùng Chiếu Thu vừa bận rộn vừa lẩm bẩm, ta như một chú chó nhỏ đi theo sau mông bà, đóng vai trò như một kẻ bám dính.
Chiếc áo bông màu đỏ mà Lưu Nhụy Nhi làm cho ta vừa ấm áp vừa đẹp, lụa là bán được giá, nàng nhanh chóng tích cóp được một khoản tiền, chuẩn bị sang xuân sẽ đưa muội muội vào học tư thục, cùng ta làm bạn học.
Mùng ba Tết, ta cùng cô bạn học tương lai sáu tuổi cùng nhau đốt pháo.
Nàng còn nhỏ tuổi nhưng gan dạ hơn người, ta chỉ dám đốt pháo lên trời, còn nàng lại dám đốt pháo kép.
Thành tích chung của chúng ta là làm nổ tung hai chậu hoa của Phùng Chiếu Thu.
Đang đứng chịu phạt ở góc tường, cửa viện lại bị gõ.
Ta ở kinh thành không có cố giao, chẳng lẽ là nghiêm phu nhân lại đến?
Ta không muốn mở cửa, cho đến khi ngoài cửa truyền đến mấy tiếng ho của nữ tử.
“Tỷ tỷ, là muội.”
Giọng nói đó ta không thể quen thuộc hơn, là Lạc Nhu.
Nghĩ kỹ lại, Lạc Nhu chưa từng làm khó ta, thậm chí nàng chưa từng nói với ta một câu khó nghe.
Nàng chỉ là, lạnh lùng đứng nhìn mà thôi.
Ta mở cửa, Lạc Nhu đứng trên bậc thềm cửa, yếu ớt vô cùng.
“Sao ngươi lại đến đây?”
Môi nàng tái nhợt, trên mặt là màu đỏ ửng do ho.
“Mẫu thân không dám đến nên ta đến.”
Hôm đó nghiêm phu nhân trở về Hầu phủ liền âm thầm ngừng cho Lạc Nhu uống nước bùa, nước bùa vừa ngừng, thân thể Lạc Nhu liền khỏe lên từng ngày.
Cuối cùng nghiêm phu nhân cũng tìm lại được sợi dây thần kinh bị đứt trong đầu, bà ta trở về nhà mẹ đẻ tìm ca ca, mượn người thân tín của ca ca đến điều tra.
Điều tra tới điều tra lui, cuối cùng lại điều tra đến đầu phu quân của bà ta.
Lạc Hầu có một quý thiếp họ Tôn, cùng ông ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, chỉ là gia thế không đủ cao, của hồi môn không đủ lớn, không thể làm chính thê nhưng lại không thể buông bỏ mối tình này, đành phải hạ mình làm thiếp.
“Việc lão đạo sĩ chặn đường nguyền rủa vốn là do một mình Tôn thị mưu tính nhưng sau khi Tôn thị tự tay bóp chết ca ca, phụ thân vì muốn bảo vệ bà ta nên đã cùng bà ta hợp mưu, bịa ra những lời vô căn cứ, thậm chí không tiếc hãm hại ta…”
Giọng nói của Lạc Nhu nhàn nhạt, như đang kể chuyện của người khác.
Nàng đưa hộp thức ăn trên tay cho ta, lại nói: “Mẫu thân nói, hôm nay là sinh thần của ngươi, đây là mì trường thọ do chính tay bà ấy làm cho ngươi. Bà ấy không có mặt mũi gặp ngươi nên nhờ ta mang đến.”
Ta không nhận.
Thời thơ ấu, ngày ta thích nhất trong năm chính là sinh thần của nghiêm phu nhân.
Chỉ có ngày đó, bất kể ta tặng bà ấy cái gì, bà ấy cũng sẽ cười với ta.
Lúc còn nhỏ, ta tặng bà ấy những bông hoa trong vườn, đến khi lớn hơn một chút, ta sẽ tự tay nấu mì trường thọ cho bà ấy.
Bếp cao, ta liền kê một cái ghế đẩu, nhào bột, nấu nước dùng, đội đầy đầu bột mì, bưng theo tấm lòng nóng hổi, chỉ để nhìn thấy nụ cười của bà ấy.
Cho đến năm chín tuổi, khi ta tặng mì trường thọ thì làm rơi mất túi thơm, lúc quay lại tìm, vô tình nhìn thấy nghiêm phu nhân sai người đổ thẳng mì trường thọ đi, ta mới không còn đến gần bà ấy nữa.
Người có thể kết làm phu thê, ắt hẳn có một số duyên phận.
Nghiêm phu nhân và Lạc Hầu chính là như vậy, họ trân trọng người mình yêu, lại coi người khác như cỏ rác có thể tùy ý giẫm đạp.
Chỉ là quyền thế của nghiêm phu nhân lớn hơn ta, mà quyền thế của Lạc Hầu lại lớn hơn nghiêm phu nhân.
Lạc Nhu lấy lại hộp thức ăn, lúc đi còn hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ có thể tha thứ cho mẫu thân không? Bà ấy… cũng là người đáng thương.”
Ta nghe thấy giọng nói của chính mình, lạnh lùng và cứng rắn.
Ta nói: “Không thể.”
Ta yếu đuối, khi bị người khác làm tổn thương thường bất lực không phản kháng, chỉ có thể hướng nội, rèn luyện bản thân thành kim cương thiết cốt.
Nghiêm phu nhân có kết cục như ngày hôm nay, là nhân quả báo ứng của bà ta, không phải do ta gây ra.
Nhưng ta vẫn có thể không tha thứ cho bà ta.
Sau khi Lạc Nhu rời đi, ta đóng cửa viện lại.
Việc cũ hôm qua ví như đã chết hôm qua, việc hôm nay ví như mới sinh hôm nay.
Tiếng của Phùng Chiếu Thu vọng từ trong bếp ra: “Niệm Chi, ăn cơm thôi!”
“Đến đây!”
Sau khi sang xuân, ta và cô bạn học sáu tuổi đã trở thành bạn cùng bàn.
Con bé cầm bút lông, nghiêm túc viết chữ đầu tiên trong đời mình – chữ Thụy.
Có hơi xấu nhưng không sao.
Ta mở sổ tay ra, lại ghi thêm một bút.
[Lập xuân, Lưu Tâm Nhi biết viết chữ rồi, Lưu Thụy Nhi hẳn sẽ rất vui.
[Tề Kiến Chân như chạy nạn trở về thôn Bảo Hoa, bà ấy nói cái cổ bị trang sức đè nặng ít nhất phải nằm hai tháng mới dưỡng lại được.
[Khương Thụy dẫn Khương nãi nãi đến tiệm may nhà ta may quần áo, cô ấy chọn vải màu xanh, Khương nãi nãi chọn màu hồng.]
Trong sổ tay của ta ngày càng có nhiều chuyện nhỏ nhặt không liên quan như vậy, ta cũng không biết tại sao lại phải ghi chép lại.
Rõ ràng ta muốn viết thơ làm phú mà.
Thôi kệ!
Gió xuân thổi vang tiếng đọc sách, trang sách lật tung trong bụi trần, tan học ta liền chạy về nhà thật nhanh, vì Phùng Chiếu Thu đang đợi ta ở nhà.