Mẹ Tôi Là Nữ Phụ Tỉnh Táo - Chương 4
16
Mẹ mặc chiếc váy cưới trắng tinh, trang điểm lộng lẫy, trông như một nàng tiên xinh .
Chú Chu Cố mẹ đến ngẩn ngơ.
Chú cúi đầu suy nghĩ một lúc, với mẹ: “Thời gian vẫn còn sớm, Giản Ngôn, chúng đến một nơi nhé.”
Chú nắm tay mẹ kéo .
Tôi bước theo với đôi chân ngắn cũn của .
Sau khi lên xe, chú Chu Cố bên ngoài, cúi đầu dặn dò tài xế điều gì đó.
Sau đó chú mỉm với mẹ: “Em cứ , sẽ đến ngay .”
Mẹ định gì đó nhưng chú Chu Cố vội vã rời .
Chiếc xe chạy một mạch đến bờ biển, ngửi thấy mùi gió biển.
“Mẹ ơi, kìa, căn nhà quá!”
Tài xế cũng kiềm cảm thán: “Ở Vịnh Tĩnh Châu, nơi tấc đất tấc vàng, mà thể mua biệt thự riêng, chắc chắn bình thường.”
Tài xế đưa cho mẹ một chiếc hộp.
Bên trong là chìa khóa của căn biệt thự.
Lúc mẹ mới thả lỏng đôi bàn tay đang siết chặt.
“Mẹ ơi, đây là ngôi nhà mới mà chú Chu Cố mua cho mẹ đúng ?”
“À, con biết , gọi là nhà cưới, đúng mẹ?”
Bên trong và ngoài căn biệt thự đều trang trí đầy những bông hoa hồng tươi, còn đọng cả những giọt sương.
Khi mẹ đẩy cửa bước , ngay khoảnh khắc …
Từ cầu thang xoắn ốc trong nhà xuất hiện một đôi giày da sáng bóng.
“Mẹ ơi, chú Chu đến cả chúng ?”
khi khuôn mặt đàn ông lộ , chú Chu Cố.
Mà là… bố.
Bố đút tay túi, giọng như thường lệ vẫn thoải mái, ung dung: “Chào mừng thỏ con về nhà.”
Sắc mặt mẹ đột nhiên tái nhợt.
17
Mẹ kéo tay định rời .
“Nghe xong đoạn ghi âm cũng muộn.”
Bố ruột từ tốn mở điện thoại, bật lên một đoạn ghi âm.
Bên trong vang lên giọng của chú Chu Cố và bố.
“Muốn khôi phục chuỗi cung ứng của cũng , nhưng ngày cưới, để Giản Ngôn ở bên ba ngày.”
Là giọng chú Chu Cố: “Không thể nào.”
“Vậy thì chỉ thể trơ mắt sự nghiệp mười mấy năm gây dựng của sụp đổ.”
“Chu Cố, chỉ cho ba phút để suy nghĩ.”
Bố tắt đoạn ghi âm, bình thản : “Kết quả cần tiếp, vì em đã đây .”
“Giản Ngôn, đây chính là lựa chọn của Chu Cố, bán vợ cầu vinh.”
Mẹ nắm chặt tay, giọng run lên: “Là ép .”
Ông nhạt: “Là bất tài, trách ?”
Mẹ thẳng bố, ánh mắt lạnh lùng: “Gốc rễ trăm năm của nhà họ Mạc, một như Chu Cố, tay trắng lập nghiệp, tất nhiên đấu .”
Bố tới tủ rượu, rót một ly rượu vang đỏ.
Ông nhẹ nhàng xoay ly rượu, lắc nhẹ chất lỏng đỏ sẫm bên trong.
“Giản Ngôn, em bao giờ nghĩ rằng, Chu Cố thể bán em ngay trong ngày cưới, chứng tỏ trọng lợi ích hơn tất cả. Trong mắt , em chẳng là gì cả.”
“Một ngày nào đó, nếu một gã chủ thầu lớn nào để mắt đến em, trao đổi lợi ích với , em tin , sẽ bán em lần thứ hai.”
Chất lỏng đỏ sẫm trượt cổ họng bố.
“Anh quan tâm rằng trong ba ngày em sẽ hành hạ , sống chet thế nào, chỉ biết đưa em tới đây.”
“Người như , em còn lấy ?”
Sắc mặt mẹ tái vài phần: “Anh cũng chẳng khá hơn, cả hai đều là kẻ tồi tệ.”
Bố rạng rỡ: “Chửi , nhưng thể chửi ? Tôi tồi một cách rõ ràng, che giấu.”
Mẹ đưa , nhưng thể.
Trước cửa xuất hiện mấy bảo vệ to lớn như tháp sắt, chặn đường.
“Thím Hứa, đưa tiểu thư lên tầng ba chơi đồ chơi. Trước khi trời tối, phép xuống.”
Mẹ dùng ánh mắt trấn an : “Đi , lên đó chơi và đợi mẹ.”
Tôi thím Hứa dẫn lên lầu, nhưng khi rời vẫn kịp thấy bố ôm mẹ lòng.
“Yên tâm, sẽ làm gì tổn thương em .”
“Ba ngày , chỉ yêu thương em thôi.”
18
Khi mặt trời giống như một lòng đỏ trứng muối rơi xuống dãy núi, thím Hứa cuối cùng cũng cho phép tìm mẹ.
Lên tầng hai, thấy bố thần sắc tươi tỉnh bước thư phòng.
Mẹ thì yên lặng chiếc giường màu đen tuyền, khóe mắt còn vương nước mắt.
Đây là lần đầu tiên thấy ánh mắt mẹ như thế , đáng thương như chú nai nhỏ, mang theo chút cam lòng.
Thấy đến, mẹ dậy. Chiếc chăn trượt xuống, để lộ nhiều vết đỏ .
“Mẹ ơi, mẹ muỗi cắn ?”
“Không, chó c//ắn.”
“Mẹ ơi, tiêm phòng dại ?”
Mẹ trả lời.
Tôi nghĩ mẹ thông minh như chắc sẽ tự biết xử lý. con chó thật quá đáng ghét, liên tục cắn mẹ suốt ba ngày liền.
Đến ngày thứ tư, bố cuối cùng cũng cho phép và mẹ ngoài.
“Anh chỉ cho em một ngày, cắt đứt quan hệ với và về đây.”
“Nhớ kỹ, Giản Ngôn, nhiều kiên nhẫn .”
Mẹ gì, chỉ kéo rời .
Chúng về ngôi nhà cũ để thu dọn đồ đạc.
Không ngờ, mở cửa đã thấy chú Chu Cố ghế sofa.
Dưới chân chú là một vòng chai rượu rỗng.
Mẹ lạnh lùng chú: “Anh đang làm cái gì thế ?”
Chu Cố thân nồng nặc mùi rượu, áo sơ mi nhàu nhĩ, chẳng còn chút phong độ nào.
Thấy chúng , mắt chú sáng lên một chút, nhưng nhanh chóng tắt lịm.
Chú lúng túng dậy.
“Giản Ngôn, xin , em thể tha thứ cho ?”
“Chúng làm từ đầu ? Anh thể bán công ty, ba chúng cùng nước ngoài sống.”
Mẹ chỉ lặng lẽ chú Chu Cố.
Chú xuống ghế sofa, úp mặt hai tay, giọng nghẹn ngào: “Giản Ngôn, thể em tin, nhưng ba ngày em ở đây, bỗng nhận rằng, thực sự yêu em.”
Mẹ bật : “Yêu đến ? Ngay ngày cưới đã đem trao đổi.”
“Ban đầu chúng cũng chẳng đôi tình nhân trong sáng gì. Anh để ý đến chẳng qua vì giống trong bức ảnh trong ví của , đúng ?”
Chu Cố ngẩng đầu, sốc khi mẹ: “Em biết ?”
“Biết chứ. Tôi giống con gái trong tim . Nếu thì làm mẹ con , một góa bụa, một đứa trẻ, lọt mắt ?”
“Anh tận hưởng giá trị cảm xúc mà mang , hưởng thụ tiền bạc chi . Đây là giao dịch sòng phẳng, tình yêu.”
Chu Cố cố gắng biện hộ: “Có lẽ là từ lần ở nhà máy bỏ hoang, thấy con sống động của em, và trái tim đã lâu rung động của bắt đầu đập mạnh. Anh thực sự cưới em.”
“Anh cưới là thật, nhưng bán cũng là thật. Chu Cố, chúng thể nữa.”
“Bởi vì dù yêu tiền, nhưng còn quý m//ạng sống của hơn, yêu tự do. Và đã phạm điều tối kỵ của .”
Chu Cố ủ rũ dậy.
Mẹ nhẹ nhàng thêm một câu: “À, đúng , hôm đó ở nhà máy bỏ hoang, một khoảnh khắc đã nghĩ đến chuyện lấy , sống một cuộc đời bình yên.”
Ánh mắt Chu Cố bừng sáng lên trong giây lát.
Mẹ nhạt: “ bây giờ thì còn nữa. Tôi bán lần thứ hai. Anh đã phản bội niềm tin của .”
Chu Cố như hóa đá, loạng choạng rời .
Tối hôm đó, chúng chuyển về nhà họ Mạc.
Mẹ về nhà đã , như thể thân qua đời.
Bố đặt dao nĩa xuống, còn tâm trạng ăn uống.
“Rời xa , em buồn đến ?”
Mẹ bất ngờ lao quỳ gối bố.
“Mạc Huân Liệt, cầu xin , hãy để . Chu Cố đối xử với , hãy tác thành cho bọn ?”
Tôi ngẩn . Mẹ từ khi nào yêu chú Chu Cố đến ?
Khuôn mặt bố trở nên u ám đáng sợ, nhưng khóe miệng nở một nụ lạnh lùng. Ngón tay ông gõ từng nhịp lên mặt bàn.
Giọng ông nhẹ nhàng: “Em yêu đến ?”
Mẹ gật đầu.
Bố đột nhiên nổi giận, hất bộ đĩa thức ăn cao cấp bàn xuống đất, vỡ tan tành.
Bàn tay ông mảnh vỡ cắt chảy m//áu đầy lòng bàn tay, nhưng dường như ông hề cảm thấy đau.
Ông bắt đầu gọi điện thoại.
“Tổn hại tám trăm cũng … , mục tiêu chỉ một, làm cho công ty của Chu Cố phá sản …”
Mẹ chỉ bên cạnh lặng lẽ , đó chậm rãi uống một bát canh. Còn đút cho một miếng thịt ngon.
Khi bố thấy, khóe môi mẹ khẽ nhếch lên.
Tối đó, hỏi mẹ vì .
Mẹ chỉ : “Không gì , chỉ là xem chó c//ắn chó thôi.”
Sau , chú Chu Cố thật sự phá sản, sự nghiệp tiêu tan, còn nợ một khoản tiền lớn.
Bố, thật sự nhẫn tâm.