Mẹ Nhỏ, Đừng Chạy! - Chương 4
9
Quản gia gọi điện thoại cho tôi:
“Bà chủ và tiểu thiếu gia tối nay còn về ăn cơm không?”
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh:
“Kỳ Duật lại không về nhà à?”
Dạo gần đây Kỳ Duật thường xuyên không về nhà.
Người anh không có ý tốt, người em cũng chẳng yên ổn.
“Tiểu thiếu gia đi từ sáng mà chưa về.”
“Tôi biết rồi.”
Tôi gọi cho tài xế của Kỳ Duật:
“Kỳ Duật đang ở đâu?”
“Bà chủ, tiểu thiếu gia đang ở quán bar……”
Khi tôi tìm đến, bầu không khí trong quán bar đang rất náo nhiệt.
Một chàng trai say rượu, lảo đảo dựa vào tường bước ra ngoài.
Tôi nhìn xuyên qua đám đông hỗn loạn, liền thấy Kỳ Duật một mình ngả người nằm trong góc.
Mu bàn tay che mắt, trông hắn vừa chán chường vừa bi quan.
Tôi sững lại một chút, không dám bước tới.
Đây có phải là Kỳ Duật hoạt bát đáng yêu ở nhà tôi không?
“Anh Kỳ, lại đây chơi đi, chỉ còn thiếu anh nữa thôi.”
“Phiền quá, cút đi.”
Kỳ Duật khó chịu đá người đó một cái.
“Này này, cậu nói xem, rốt cuộc là ai làm cậu ra thế này?”
“Đúng đấy, Kỳ ca, điều kiện của cậu thế này, kiểu phụ nữ nào mà không theo đuổi được, cần gì phải thế?”
“Cậu cứ nói xem, chị dâu là kiểu người thế nào, anh em tư vấn cho cậu.”
Kỳ Duật uống một ngụm rượu:
“Xinh đẹp, thông minh, mạnh miệng mềm lòng.”
“Xinh đẹp á? Có đẹp bằng mẹ kế của cậu không? Thật lòng mà nói, tôi vẫn luôn nghĩ nếu cô ấy không ra mắt công chúng thì thật uổng phí.”
Kỳ Duật đặt ly rượu xuống, trong mắt lộ ra tình cảm khó hiểu:
“Không ai có thể đẹp hơn cô ấy.”
Không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, ngay sau đó vang lên tiếng hét thật lớn.
“Cậu đùa à, cậu thích mẹ kế của mình sao?”
Trong những tiếng truy vấn ồn ào liên tiếp, tôi siết chặt quai túi, sống lưng căng cứng.
Đầu óc rối bời, cả người lạnh toát.
Cho đến khi chàng trai quay lại, giọng lè nhè vì say rượu, hướng về phía tôi chào hỏi:
“Ơ, dì, dì đến rồi.”
“Là đến tìm Kỳ Duật sao?”
“Sao vậy, sao mọi người đứng ngẩn ra thế, có chuyện gì à?”
Cuối cùng, mọi ánh mắt đều dồn về phía tôi, người đứng ở cửa.
Kỳ Duật đột ngột ngẩng đầu lên, bước về phía tôi.
Giọng hắn run rẩy:
“Chúng ta… về nhà thôi.”
“Là lỗi của con, con không nên về nhà muộn thế này.”
“Làm mẹ lo lắng, là con sai.”
Vài bước ngắn ngủi, hắn lại suýt ngã, chân vấp một chút.
Lời nhận lỗi cứ lặp đi lặp lại, né tránh chuyện chính.
Tôi không muốn làm hắn mất mặt ở nơi đông người.
Nhưng những gì cần nói, vẫn phải nói.
Tôi nở nụ cười, rút tay mình khỏi tay hắn, nhìn thẳng vào hắn:
“Kỳ Duật, sau này không được vô lễ như vậy nữa.”
“Con nên gọi mẹ là mẹ.”
“Nếu không muốn, ít nhất cũng phải gọi là dì.”
Trong bầu không khí tĩnh lặng, đôi mắt của hắn đỏ lên.
10
Không khí trong nhà lặng lẽ thay đổi.
Mọi người đều giữ gìn sự hài hòa bề ngoài, ngầm hiểu mà không nhắc lại đêm hôm đó.
Tại bàn ăn, Kỳ Thâm trầm giọng:
“Kỳ Duật, thủ tục ở trường đã xong rồi.”
“Ngày mai tôi sẽ cho người đưa cậu trở về nước M.”
Kỳ Duật nặng nề đặt đũa xuống:
“Dựa vào đâu chứ.”
“Không phải đã nói là sẽ cho tôi chuyển về trong nước sao?”
Kỳ Thâm cười lạnh, chậm rãi lấy ra từ lớp áo trong một xấp ảnh ném lên bàn:
“Cho cậu ở lại trong nước lêu lổng à?”
“Có cần đếm thử xem mấy tháng cậu nghỉ phép trở về đã đi quán bar bao nhiêu lần không?”
Kỳ Duật nghiến chặt răng:
“Sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”
Kỳ Thâm dùng khăn tay lau khóe miệng:
“Việc này đã quyết định rồi, không có gì để bàn nữa.”
Kỳ Duật không để ý đến khoảng cách lạnh lùng những ngày qua, cầu cứu nhìn tôi.
Tôi im lặng một lát, rồi nói:
“Hay là để Kỳ Duật ở lại trong nước đi.”
“Ở ngay trước mắt, dễ quản lý hơn.”
“Vả lại, việc này tôi đã phê bình cậu ấy rồi.”
Kỳ Thâm đứng dậy, giọng lạnh lùng:
“Chuyến bay tối mai lúc tám giờ hai mươi, cô có thể đi tiễn.”
11
Thư phòng.
Tôi không kiềm chế được mà chất vấn:
“Tại sao cậu cứ nhất định phải để Kỳ Duật ra nước ngoài.”
“Cậu ấy sắp lên lớp 12 rồi, không chịu nổi việc đi đi về về như vậy.”
Dù trong lòng rất giận, nhưng tôi không muốn chuyện này ảnh hưởng đến thành tích của Kỳ Duật.
Tay Kỳ Thâm đang cầm bút dừng lại một chút, hắn không thèm ngẩng đầu lên:
“Tôi đã nói rồi, không có gì để bàn nữa.”
“Tôi không đồng ý.”
“Ừm.”
Hắn đáp qua loa.
Tôi nâng giọng lên:
“Tôi không đồng ý cho cậu ấy ra nước ngoài, cậu có nghe thấy không? Tôi mới là người giám hộ của cậu ấy.”
Kỳ Thâm khẽ cười một cái, chậm rãi đậy nắp bút lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
“Cô thích cậu ta đến mức muốn giữ cậu ta ở bên mình đến vậy sao?”
Tôi chỉ cảm thấy Kỳ Thâm thật vô lý:
“Tôi đã nói rồi, tôi lo cho kỳ thi của cậu ấy.”
Kỳ Thâm từng bước áp sát, cho đến khi tôi bị ép vào tường.
“Lo cho cậu ta?”
“Tôi cứ nghĩ sau khi nghe thấy lời tỏ tình của cậu ta, cô sẽ cảm thấy ghê tởm, giống như cách cô đối xử với tôi vậy…”
“Sao, đến lượt cậu ta thì không thấy ghê tởm nữa à?”
Đồng tử tôi khẽ run, chân gần như không thể đứng vững:
“Hóa ra quả thật cậu đã cho người theo dõi tôi.”
“Kỳ Thâm, cậu dựa vào cái gì mà giám sát tôi?”
“Đồ điên!”
Kỳ Thâm nhìn chằm chằm vào tôi, giọng trầm thấp:
“Úc Phồn.”
“Tại sao cô không thể như trước đây, chỉ ôm lấy một mình tôi thôi?”
Tôi dùng sức đẩy mạnh ngực hắn:
“Lần trước tôi nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao?”
“Tôi và cậu không thể, tôi với Kỳ Duật cũng không có khả năng.”
Kỳ Thâm dùng một tay nắm lấy hai cổ tay tôi, kéo cao lên trên đầu rồi ép vào tường.
“Nhưng tôi lại cứ muốn ép buộc cô.”
Nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống, tôi gần như nghẹt thở.
Động tác của Kỳ Thâm rất hung hăng, hắn ôm tôi ngày càng chặt hơn.
Tôi nhấc chân loạn xạ đá vào đầu gối của hắn.
Kỳ Thâm khẽ hừ một tiếng, buông tôi ra.
Tôi nâng mu bàn tay lên lau mạnh qua môi, giọng run rẩy dữ dội:
“Kỳ Thâm, đừng có điên.”
“Tôi là vợ của ba cậu, là mẹ trên danh nghĩa của cậu.”
Kỳ Thâm bỗng nhiên cười, giọng điệu tàn nhẫn:
“Thì ra thứ cô bận tâm là điều này?”
“Cô nghĩ rằng lão già đó ít nhất cũng đã thật lòng giúp cô, nên không thể làm chuyện đồi bại con trai của ông ta dưới tiêu chuẩn của đạo đức xã hội.”
“Vậy cô có biết tại sao ông ta lại muốn cưới cô nhanh đến vậy, cưới xong cũng không đụng đến cô?”
Sắc mặt tôi tái nhợt, cố ép bản thân bình tĩnh lại:
“Ông ấy nói, kinh nghiệm của tôi làm ông nhớ đến chính mình lúc trẻ.”
Kỳ Thâm mở ngăn kéo, đưa cho tôi chìa khóa của phòng thờ ở tầng cao nhất:
“Mẹ tôi đã cùng ông ta lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, cuối cùng lại bị ông ta lợi dụng, đưa lên giường của đối tác làm ăn. Mẹ của Kỳ Duật cũng không phải vì sinh khó mà yếu dần rồi mất, bà ấy chết vì trầm cảm.”
“Ngày hôm đó có một lãnh đạo cấp thành phố để ý đến cô. Đám người đó luôn chơi những trò quái đản, đặc biệt hứng thú với phụ nữ đã có chồng. Lão già ban đầu định chờ cô đủ tuổi kết hôn hợp pháp rồi sẽ đưa cô cho ông ta.”
“Nhưng có lẽ do đã già, trước lúc chết đột nhiên ông ta nổi lòng từ bi. Ông ta không làm vậy, ngược lại coi cô như nơi an ủi tinh thần để bù đắp tội lỗi của mình. Bằng chứng đều có cả, không tin thì cô có thể tự đi xem.”
Tôi lặng lẽ nhìn hắn, hồi lâu mới khẽ lên tiếng:
“Kỳ Thâm, di chúc là do cậu sửa đúng không?”
“Cậu sợ tôi rời khỏi ngôi nhà này, nên không để lại cho tôi một xu nào.”
“Nhưng làm thế này không đúng đâu.”
Có lẽ bởi vì tôi không có tình yêu với lão già, chỉ có lòng biết ơn.
Hoặc có lẽ bởi vì trong cái giới này tôi đã thấy quá nhiều người mang vẻ ngoài đứng đắn.
Đối với những sự thật này, tôi tiếp nhận một cách khá bình tĩnh.
So với những câu chuyện dơ bẩn, điều khiến tôi run rẩy hơn là tình yêu gần như méo mó của Kỳ Thâm.
Vĩ đại nhưng điên cuồng.
Tôi thở ra một hơi:
“Yêu một người không nên như vậy. Dù là việc theo dõi hay nói những lời khiến tôi tổn thương như vừa rồi.”
“Đó không phải là yêu.”
Biểu hiện bình tĩnh của tôi rõ ràng đã vượt ngoài dự đoán của Kỳ Thâm.
Hắn run rẩy dữ dội, cố gắng nở một nụ cười gượng:
“Không phải.”
“Không phải như vậy.”
Ngón tay vuốt ve chìa khóa, đẩy nó về chỗ cũ.
Tiếng chìa khóa rơi vào ngăn kéo vang lên giòn giã, như một lời phán cuối cùng của hắn.
“Tôi đã nghĩ sau khi cảnh báo, cậu sẽ tỉnh táo lại, chúng ta có thể sống như trước. Nhưng bây giờ tôi nghĩ tôi đã sai.”
“Ngày mai bác sĩ tâm lý mà tôi liên hệ sẽ đến chăm sóc hai người. Sau đó, tôi sẽ ra nước ngoài định cư.”
“Nếu cậu còn dám vượt quá giới hạn hoặc thử dùng những thủ đoạn hèn hạ để kiểm soát tôi, tự nhiên tôi sẽ có cách để cả đời hai người không thể tìm thấy tôi. Cậu biết mà, tôi luôn nói được làm được.”
Cảm xúc kháng cự của Kỳ Thâm sau khi tôi nói câu cuối cùng đã dần tan biến.
Hắn bất lực lùi lại từng bước, giọng nói đắng chát và khàn đặc:
“Được.”
“Tôi sẽ nghe lời cô, sẽ phối hợp điều trị, sẽ học cách kiểm soát bản thân.”
“Nhưng xin cô, đừng biến mất.”
“Vậy thì mong cậu nói được làm được.”
Tôi đứng thẳng lưng, không biểu lộ cảm xúc.
Trở lại phòng,
Tôi chậm rãi ngồi sụp xuống sàn, sự bình tĩnh giả tạo lập tức sụp đổ.
Khoảnh khắc vừa rồi, khi biết lão già đã phụ lòng tôi…
Trong lòng tôi lại bất ngờ nảy sinh một cảm giác giải thoát thầm kín.
Dường như những sai lầm có thể triệt tiêu lẫn nhau, và cảm giác tội lỗi về mặt đạo đức không còn cần phải gánh vác nữa.
Từ nhỏ tôi đã sống cảnh long đong lận đận, đối với tôi, hạnh phúc đồng nghĩa với tiền bạc.
Tiền có thể giúp tôi có một bữa ăn no, không phải đi xin; tiền có thể mang lại cho tôi lòng tự trọng, không phải chịu nhục nhã.
Vì vậy, tôi đã không chút do dự mà theo lão già.
Sau khi kết hôn, tôi cũng không cam lòng chỉ làm một bình hoa, nên tôi đã tận dụng nguồn lực của ông ấy để liều mạng leo lên.
Tôi khao khát tiền bạc, dù có bao nhiêu cũng không đủ.
Nhưng khi tôi thực sự không thiếu thứ gì, cảm giác bất an trong lòng vẫn cứ ngày càng gào thét dữ dội hơn, thậm chí còn tệ hơn trước.
Tôi đọc rất nhiều sách, kết giao với rất nhiều người.
Rồi dần dần tôi nhận ra hạnh phúc bắt nguồn từ việc được yêu thương.
Nhưng gia đình không yêu tôi, lão già cũng không yêu tôi, dường như không có ai yêu tôi.
Ngoại trừ chính tôi.
Bây giờ, tôi cuối cùng đã có được tình yêu nồng nhiệt mà cả đời tôi luôn mơ ước.
Nhưng tôi phải đẩy tình yêu đó ra xa.
Úc Phồn có thể không bận tâm điều gì, nhưng những người thừa kế như họ thì không thể.
Khi ở vị trí cao, những lời đàm tiếu có thể giết chết người ta.
Huống hồ họ vẫn còn quá trẻ.
Tôi không nghi ngờ tình cảm chân thành của những chàng trai trẻ, nhưng tình cảm chân thành rất dễ thay đổi.
Mười năm, hai mươi năm nữa, khi tôi già đi, khi họ gặp gỡ những cô gái trẻ trung và xuất sắc hơn, quay lại nói với tôi rằng tất cả chỉ là sự bồng bột của tình mẫu tử.
Lúc đó, tôi phải đối diện với bản thân như thế nào?
Họ là màu sắc duy nhất trong nửa đời trước của tôi.
Tôi không muốn tự tay hủy hoại những ký ức đó, không muốn gánh chịu rủi ro phải đối mặt với sự đổ vỡ, những lời cay nghiệt và tàn nhẫn.
Phải thừa nhận rằng, tôi là một kẻ hèn nhát.