Mẹ Kế - Chương 2
11
Về đến nhà, mẹ kế lấy bộ quần áo mới của , thay quần áo mới cho , dẫn chúng ngoài.
Bà cõng , theo họ.
Mẹ kế đã đen hơn nhiều, tay cũng thô ráp hơn nhiều.
Chúng đến trường đợi, kết quả mọi đã về hết, vẫn thấy ca ca.
Thầy giáo bước , thấy chúng , lắc đầu thở dài : “Trong số các học sinh , thông minh nhất là Chu Bảo Đình, nhưng gần đây trò đến học nữa!”
Mặt mẹ kế tối sầm , học sinh với chúng rằng ca ca đang làm phục vụ trong một sòng bạc, bưng trà rót nước.
Khi chúng đến sòng bạc, ca ca đang ở cửa cùng mấy kẻ lưu manh, như thể đang canh giữ.
Mẹ kế đưa cho bế, xắn tay áo lao tới.
Ca ca thấy mẹ kế thì hoảng sợ, mẹ kế vặn tai ca: “Tao nuôi mày ăn học! Mày với lũ gì! Mày xứng đáng với tao ? Mày xứng đáng với cha mày ?”
Mọi dừng xem kịch .
Ca ca mặt đỏ bừng, tức giận : “Con thích học! Con học nữa! Con kiếm tiền!”
Ca ca vẫn đang vùng vẫy, mẹ kế khống chế.
Ta thấy mẹ kế ca ca giãy giụa làm cho loạng choạng, sợ mẹ kế đã thể đ//ánh thắng ca ca nữa, như sẽ ai quản nổi ca.
Mẹ kế với ca:
“Nhị nha, tìm cho mẹ cái roi tre!”
Bên cạnh bán gánh hàng rong, roi tre.
Khi đưa qua, do dự.
Ta thực sự đang giúp mẹ kế!
Mọi xung quanh chỉ trỏ: “Chao ôi, cha nó chet , mẹ kế sẽ đ//ánh chet đứa con riêng chứ! Tặc tặc tặc, mẹ kế quả nhiên thứ gì!”
Mẹ kế trừng mắt: “Đưa đây!”
12
Ta run rẩy đưa cho bà.
Mẹ kế đ//ánh nhanh và chuẩn, đ//ánh mắng: “Tao dạy mày học thói ! Tao dạy mày học thói ! Còn dám ! Còn dám !”
Đánh đến khi những xem tản hết, ca ca cũng bắt đầu lớn, mẹ kế vẫn ngừng tay.
Ta và cầu xin mẹ kế dừng tay: “Mẹ, đừng đ//ánh ca nữa, hu hu hu, đừng đ//ánh nữa……”
Mẹ kế , lao ôm ca ca, chắn mặt, roi tre đ//ánh , đau vô cùng đau.
Đệ cũng ôm lấy .
Ba chúng ôm , toáng lên.
Đến khi chúng cảm thấy còn đ//ánh nữa, mới rụt rè mẹ kế.
Mẹ kế ca ca: “Có về học ?”
Mông ca ca đã vết m//áu: “Con học.”
13
Để kiếm thêm tiền, mẹ kế bắt đầu trấn nhận việc làm, thêu khăn tay, may đế giày và các công việc khác.
Ca ca trở trường học tiếp.
Mẹ kế mỗi tối đều kiểm tra bài tập của ca ca, thực mẹ kế biết chữ, bà bảo ca dạy và học chữ, bà bên đống củi đang ch//áy may vá.
Một hôm, bà lén lút đếm tiền, thở dài.
Ca ca học cần một lạng bạc, nhà chúng đủ.
Và ca ca ít nhất học 5 năm, đến khi 14 tuổi mới bắt đầu tham gia kỳ thi hương.
Nếu qua kỳ thi hương, ca còn đến trường học với thầy để mở mang kiến thức.
Đại bá và tam thúc sông đ//ánh cá, đây cha cùng họ, bây giờ mẹ kế cùng.
Đại bá và tam thúc thôi, mẹ kế : “Đứa lớn học, cần tiền.”
Đại bá chút khinh thường: “Các đúng là mơ mộng hão huyền, học hành ích gì? Không bằng sớm giúp nhà làm việc!”
14
Con trai lớn và con trai thứ hai của đại bá đều học, hàng ngày giúp việc nhà, ruộng nhà đại bá chăm sóc , giống như ruộng nhà chúng , mọc nhiều cỏ dại, cũng sức lực để nhổ cỏ.
Mẹ kế kiên quyết . Bà là một cứng đầu.
Cứng đầu bắt ca ca học.
Bà cùng họ ba ngày, hàng ngày đánh cá đến nửa đêm mới về, sáng hôm sáng hẳn, đã mang cá chợ bán.
Ca ca học, ca cõng , mang cặp sách cho ca.
Ta thật ghen tị với ca, những đứa trẻ khác đều làm việc, ca trong trường sách, học chữ.
Mẹ kế bán cá kiếm tiền, nhưng tiền đủ học phí.
Hơn nữa, bà nhanh chóng kiệt sức, sốt cao.
Ca ca mời thầy thuốc, mẹ kế cho.
Chúng nấu nước gừng cho bà, sang nhà đại bá lấy ít rượu, bôi lên trán và tai bà.
Ngày hôm , bà cuối cùng cũng hạ sốt, nhưng còn sức lực.
15
Đại bá và tam thúc giúp làm một số việc.
Ta phụ trách nấu ăn, chăm , c//ắt cỏ cho bò già.
Đôi khi dẫn , dắt bò già lên sườn núi gần rừng ăn cỏ.
Khi kể những câu chuyện truyền thuyết, luôn những con vật đã thành tinh, thể biến vàng bạc châu báu, thường núi hét:
“Có ai ? Có ai ?”
Hoặc với bò già: “Bò già ơi, biến ít tiền cho ?”
Bò già thân với , nó từng suýt chet, là cha mua về với giá rẻ, ban đầu định giet ăn thịt, nhưng bệnh của nó ngày càng khỏi, cha nỡ giet nó, từ ngày đầu nó đến nhà chúng , là cho nó ăn, giống như luôn do chăm sóc mà lớn lên, nó phụ thuộc , chuyện, nó sẽ .
Ta cầu nguyện lâu, mẹ kế khỏe , bắt đầu xuống ruộng làm việc, cũng con vật nào thành tinh biến tiền cho .
Một ngày nọ, bò già lời , trực tiếp lên núi.
Ta bực tức mắng nó, vì trời càng ngày càng lạnh, lên núi chịu rét.
nó lời, chỉ thể dắt theo nó.
Chúng một lúc lâu, nó dừng một hang. Đầu thò , hiệu .
Trong hang…… một con lợn rừng chet!!!
To quá!!!
Phát tài !!!
16
Mặt đỏ lên vì phấn khích.
Con lợn rừng , dù đem bán thịt, giữ ở nhà ăn, mùa đông , cả nhà chúng cũng đủ ăn!
Nghĩ đến mùi vị của thịt lợn, nuốt nước miếng một cách mạnh mẽ.
Ta hỏi nhỏ : “Này, ăn thịt ?!”
“Muốn!”
Nó trả lời rộn ràng, buồn bã xoa bụng , “Nhị tỷ, đói quá.”
“Tối về sẽ đói nữa!”
Ta ôm cổ bò già, hôn mạnh một cái: “Bò già ơi! Ông đúng là bò thần đấy!”
Không biết là ảo giác của , đôi mắt nó như cong lên.
Sau khi vui mừng, gặp rắc rối.
Vì làm kéo lợn rừng , còn mang về nhà, là một vấn đề lớn.
Không thể lan truyền, thể lớn tiếng gọi , lỡ ai thấy, khi thịt lợn rừng sẽ c//ướp mất.
Trời tối dần.
Rừng thỉnh thoảng vang lên tiếng chim thê lương, càng thêm đáng sợ và lạnh lẽo.
Ta quan sát một lúc, cái hang là bẫy của thợ săn, mà là một cái hang rỗng, lợn rừng lẽ đã rơi đây, trèo , đói chet.
Có lẽ là chuyện mới xảy trong hai ngày qua.
Về gọi mẹ kế, nếu lúc mẹ kế đến, lợn rừng đã kéo thì ? Một lúc lâu, mới quyết định.
Ta bò già, vỗ đầu nó: “Bò già ơi, nhà ăn thịt lợn , đều trông cậy ông!”
Ta tháo dây thừng gùi, buộc cây, đeo gùi và cầm liềm, trượt hang.
Đệ sấp miệng hang, lo lắng .
Ta với nó: “Đệ , đừng động đậy, ngã xuống, mông đau đấy.”
Nó ôm mông , chớp mắt, gật đầu nghiêm túc.
May mà mỗi lần ngoài, đều mang theo liềm và gùi.
Ta c//ắt thịt ở bụng lợn, chỗ dễ c//ắt nhất, cho gùi, tránh những chỗ x//ương, c//ắt một hồi lâu, trời đã tối, cái gùi nhỏ của mới đầy hơn một nửa.
Nặng quá.
Ta dám tham lam thêm.
Đeo gùi, dùng hết sức bám dây thừng leo lên.
17
Ta nhanh chóng dẫn và bò già, lảo đảo trở về.
Vì quá xa, trời tối, ngã mấy lần, nhưng nó , nắm chặt tay , ánh trăng mờ, khuôn mặt nó nghiêm túc.
Xuống núi, tiếng gọi của mẹ kế: “Nhị Nương! Tam Hòa! Bảo Châu! Bảo Sơn!”
Ca ca cũng đang gọi !
Ta lớn tiếng đáp: “Mẹ! Ca! Ở đây!”
Ta mệt quá!
Trên lưng ít nhất 30 cân!
Ta cần giúp!
Ai ngờ bước , cây roi trúc trong tay mẹ kế đã mạnh mẽ rơi lên !
Ta đau đớn co rụt tay .
Nước mắt lập tức rơi xuống.
“Các con ! Không thấy trời tối ! Không biết mẹ sẽ lo lắng ! Hả! Có một ngày mắng, da căng !”
“Oa!!! Hu hu hu!!!”
Đệ lớn: “Không đánh tỷ tỷ!!! Hu hu hu!!!”
Ta cũng , nhỏ giọng : “Mẹ, hu hu, con chơi, hu hu, trong gùi của con , , hu hu, thịt lợn, con, con, con đeo nên nhanh, hu hu…”
“Gì cơ?!”
Ta nhỏ giọng kể chuyện xảy .
Mẹ kế và ca ca lo lắng liếc xung quanh xem ai .
Rồi hỏi nhỏ: “Trên đường gặp ai quen ?”
Ta lo lắng : “Không ạ.”
Mẹ kế nhận gùi của , nhanh chóng về nhà, ca ca cõng theo.
Họ bảo ở đây chờ.
Chẳng mấy chốc, mẹ kế đã mang đòn gánh tới.
Ca ca đeo cái gùi lớn hơn.
Ta dắt bò già, nhanh chóng dẫn đường phía .
Thật là một đêm nguy hiểm.
Tim đập “thình thịch” mạnh.
Mẹ kế và ca ca đ//ốt đuốc, dùng d//ao c//ắt và ch//ặt, cuối cùng chia cả con lợn rừng.
Mẹ kế mang gánh, ca ca đeo gùi, bên trong thịt lợn.
Họ để mang nữa, chỉ đ//ốt đuốc.
Cuối cùng, gặp nguy hiểm gì mà trở về nhà.
Đệ đã giường ngủ .