Mẹ Đây, Con Yêu! - Chương 4
14
Chỉ còn vài ngày nữa là chương trình kết thúc.
Một nhóm chúng tôi ngồi bên bờ sông ngắm sao.
Nhớ tới khi còn bé, mẹ tôi cũng nắm tay tôi tản bộ trên bờ sông như vậy.
Tiếng dế mèn kêu, trăng sáng, sao thưa.
“Nhiễm Nhiễm.”
La Triều cười nói đùa: “Trong mấy người chúng tôi, chỉ còn em và Tưởng Huân chưa kết hôn.”
“Anh Triều, anh đừng nói người ta, cho chúng tôi xem ảnh con gái anh đi.” Mọi người sợ tôi và Tưởng Huân xấu hổ, đuổi theo xin ảnh của La Triều.
Anh ta tươi cười đưa điện thoại di động tới trước mặt chúng tôi.
“Xem đi, vừa mới học bò đấy.”
“Con gái anh vừa mới đầy tháng.”
Mẹ tôi nhìn thoáng qua, cảm thán: “Thật đẹp, ánh mắt tròn xoe như quả nho.”
Chu Hiểu Tinh cười hỏi: “Cậu cũng thích con gái sao?”
Mẹ tôi cười nhạt: “Lúc trước thích, nhưng…”
“Nhưng gì?” Mọi người tò mò.
Mẹ tôi nhẹ giọng nói: “Nghĩ đến sau này con gái cũng phải trải qua nguy hiểm khi sinh con và phải tránh xa những kẻ tham lam ác ý.”
“Phải chịu đựng đau bụng khi đến kỳ mỗi tháng, còn phải chịu những lời nói xấu không đúng sự thật.”
“Tôi không thể bảo vệ con bé cả đời, sau khi tôi chết, ai sẽ che gió che mưa cho con bé?”
“Tôi sinh con bé ra, không phải để con đến thế gian này chịu khổ.”
“Con vốn nên là đóa hoa hồng đẹp nhất trên thế gian này.”
15
Nghe vậy, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc, ảm đạm.
Tôi cảm thấy mũi cay cay, cũng may Chu Hiểu Tinh chuyển đề tài: “Đúng rồi, lúc trước không phải nói muốn tổ chức lửa trại ca hát sao?”
“Hôm nay không khí rất thích hợp, mọi người ai tới hát trước nào?”
“Đúng vậy! Tưởng Huân không phải cậu vừa ra ca khúc mới sao?”
…
Đợi đến khi mọi người đều hát xong, chỉ còn lại tôi.
Nhưng mà, mọi người dường như đều biết trình độ âm nhạc của tôi không cao. Lúc trước phát sóng trực tiếp nếu không phải mẹ tôi cứu thì hẳn lịch sử ca hát của tôi đã có thêm một vệt đen.
“Để tôi!” Mẹ tôi đột nhiên chiếm lấy cơ thể tôi, tiếp nhận micro Tưởng Huân đưa tới.
Tôi biết mấy ngày nay mẹ tôi vẫn lén luyện tập ca hát, bà nói, phải kiếm lại mặt mũi cho tôi, không thể đánh mất hình tượng.
Mọi người vây quanh tôi, Tưởng Huân đàn, bọn họ khích lệ: “Cứ hát thôi!”
“Đúng vậy, sợ cái gì, đều là người nhà!”
Mẹ tôi khẽ cười rộ lên, có chút ngượng ngùng nói: “Vậy mẹ liền mặt xấu hát vậy.”
Mỗi câu bà đều hát rất chậm, từng câu từng chữ nặng nề gõ vào lòng tôi.
Thật ra tôi rất ít khi nghe mẹ tôi hát bài hát này.
“Con của tôi ơi.
Tôi không biết mình đã làm đủ tốt chưa.
Lần đầu tiên tôi được làm mẹ.
Mặc dù năm tháng đã thổi bay tóc tôi.
Ngày đầu tiên đưa con đi học, muốn con dũng cảm thì mẹ lại khóc.
Sau đó mỗi lần con rời nhà đều vẫy tay nói tạm biệt.
Khi tạm biệt đã trở nên thoải mái, thì lòng tôi lại trống rỗng.”
Bà đã luyện rất nhiều ngày, lúc đêm khuya yên tĩnh một mình tập đi tập lại, nhớ kỹ lời bài hát.
Ban ngày làm việc đồng áng, bà vẫn ngân nga giai điệu trong đầu.
Vì để cho tôi có thể một mình có thể tự gánh vác, học nấu ăn, học mua gạo, khiêng dầu, học cò kè mặc cả với người bán hàng rong, học cách phân biệt rau dưa trái cây ngon dở, mà mẹ dẫn tôi tới chương trình giải trí này.
Suốt bốn mươi ngày, phút cuối cùng hát cho tôi một bài hát.
“Nếu buông tay nếu là một môn học, thì cả đời mẹ chưa từng thi qua…”
16
Ngày hôm sau, chương trình kéo dài hai tháng sắp kết thúc.
Lúc ngủ trưa dậy, trực giác của tôi bảo tôi rằng có gì đó không đúng.
Cả người tỉnh táo rất nhiều, tựa như tái sinh.
Thường ngày mẹ tôi ở trong thân thể của tôi, bà luôn đẩy tôi ra ngoài.
Mẹ? Mẹ?
Tôi thử gọi vài tiếng, không có tiếng trả lời.
Sắp ăn cơm chiều rồi, mẹ tôi không phải còn đang ngủ đấy chứ?
“Nhiễm Nhiễm…”
Đám người La Triều giết gà trong sân, Chu Hiểu Tinh gọi tôi: “Gạo đưa đến cửa sân rồi, phiền cậu và Tưởng Huân đi nhận nha.”
“Không thành vấn đề!”
Tôi vội vàng chạy chậm ra khỏi sân, cuối thu mùi hoa quế ngập tràn. Tôi hít sâu, đang chuẩn bị khom lưng kéo bao gạo, đột nhiên thoáng nhìn trên con đường nhỏ có một bóng dáng yên lặng đứng hồi lâu.
Tôi sững sờ ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt tươi cười dịu dàng của mẹ tôi.
Trong nháy mắt, tựa như trong lồng ngực đột nhiên bị rút ra, có thứ gì đó thoát khỏi cơ thể tôi.
Gió thu thổi về phía tôi, rõ ràng là gió mát mẻ, tôi lại cảm thấy đau đớn thấu xương.
Trái tim tôi như vỡ ra.
Bà cười vẫy tay với tôi, ra dấu dùng môi nói cho tôi biết: “Ngoan, mẹ đi trước nha.”
“Mẹ muốn đi đâu?”
Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm không lành, hoang mang rối loạn ném bao gạo xuống, vội vàng chạy đuổi theo: “Mẹ muốn đi đâu vậy, mẹ…”
“Mẹ mau vào đi, vào trong thân thể của con đi…”
“Tối hôm qua không phải chúng tôi còn ngủ cùng nhau sao…”
Nhưng bà đi rất nhanh, tôi không thể đuổi kịp.
Trước đây mẹ có thể đi nhanh như vậy sao?
Tôi không thể nhớ được.
Tôi chỉ nhớ rõ lúc ở trên giường bệnh, bà chống gậy đi toilet cũng phải nửa giờ.
…
Tôi đuổi theo mẹ, một đường chạy qua bờ sông khi còn bé.
Mặt trời chiều ngả về Tây, mặt sông sóng gợn lăn tăn, sáng lấp lánh.
Khi còn bé, mẹ thường nắm tay tôi đi qua con sông này mỗi chiều đón tôi tan lớp.
Bà luôn kiên nhẫn nghe tôi líu ríu kể về những điều tôi học được từ nhà trẻ, những thường thức đơn giản lại bình thường kia, mẹ sẽ cười khen tôi là một người thông minh ngoan ngoãn.
Bóng lưng của mẹ tôi dường như trẻ lại.
Biến thành bộ dáng lúc mẹ hơn ba mươi tuổi.
“Mẹ…”
Tôi chạy không nổi nữa, thở hổn hển, nước mắt nước mũi đầm đìa, cổ họng nghẹn lại, nhưng tôi không dám dừng lại, tôi sợ dừng lại sẽ không đuổi kịp bà ấy.
“Mẹ ơi, đừng đi nữa…”
“Con không muốn làm ngôi sao, con không muốn kiếm tiền…”
“Con muốn đi cùng mẹ, mẹ…”
“Mẹ, mẹ là gia đình của con. Nhưng giờ tôi không còn gì cả.”
“Mẹ đưa con đi với mẹ.”
Có lẽ là vì tôi lớn tiếng la hét nên mẹ dừng bước, xoay người lại vẫy vẫy tay với tôi một lần nữa, bảo tôi mau trở về.
Bóng dáng của mẹ đã gần như trong suốt, nhưng tôi lại giống như có thể xem hiểu rõ ràng môi của mẹ nói gì.
Mẹ nói: “Con là đứa con gái tuyệt vời nhất. Mẹ mãi mãi yêu con.”
17
Mặt trời đỏ trên núi xa dần nuốt chửng bóng dáng của bà. Bà theo tia sáng cuối cùng từng chút từng chút một chìm vào đường chân trời.
Cứ như vậy, bà vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.
Mặt trời không lặn ngay lập tức.
Một chút ký ức xưa chợt ghép lại hoàn chỉnh.
Lúc học tiểu học, tan học về nhà là có thể nhìn thấy bóng lưng bận rộn của bà ở phòng bếp.
Lúc học cấp 2, sau giờ tự học buổi tối, trên con đường tối tăm, mẹ sẽ đứng ở đầu hẻm đón tôi.
Thời trung học, trên bàn là một xấp báo cáo kiểm tra và túi thuốc Đông y.
Về phần đại học… Lúc đó, tôi đã không thường gặp mẹ.
Mẹ ở trong bệnh viện, cả người cắm đầy ống, tôi mỗi ngày ở KTV kiếm tiền thuốc men, tuy rằng không thể diện, nhưng mặc váy ngắn vặn vẹo thân thể là có thể lấy được rất nhiều tiền.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy khuôn mặt này đáng giá như lúc ấy.
Bệnh của mẹ tôi không thể kéo dài, chúng tôi đã nợ bệnh viện mấy trăm ngàn rồi.
Sau đó, có người tìm đến tôi, hỏi tôi có hứng thú làm nghệ sĩ hay không.
Anh ấy nói công ty có thể ứng trước tiền thuốc men, tôi không cần đi KTV làm vũ nữ nữa.
Nhưng tôi không biết rằng vào thời điểm đó, món quà của số phận đã được ngầm ấn định giá.
Cho đến khi mẹ qua đời, mẹ tôi vẫn cầm chiếc điện thoại di động trên tay, trang trên điện thoại của mẹ là lúc có người tung tin tôi là chú chim hoàng yến được kim chủ bao dưỡng.
Mẹ ra đi không yên lòng.
Tôi thậm chí còn không thể kịp nhìn mẹ lần cuối.
Cái gọi là hối hận cũng có thể khiến ông trời cảm động để bà quay lại thế giới này làm mẹ tôi trong sáu mươi ngày.
Lại một lần nữa vì tôi che gió che mưa, trở thành vị thần toàn năng trong thế giới của tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn ráng chiều tan hết, đổi thành màn trời vẩy mực.
Trước khi bóng tối bao phủ, đột nhiên có ai đó vỗ nhẹ lên vai tôi.
Nước mắt của tôi, ngay tại khoảnh khắc đó đã rơi xuống.
Tưởng Huân không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi, anh nhẹ nhàng ôm tôi.
“Đừng khóc Mạnh Nhiễm…
Hãy sống tốt, đây mới là điều mẹ em muốn thấy.”
18
Tôi nhận bộ phim truyền hình niên đại mà mẹ tôi đã quan tâm trước đó.
Đóng vai con gái nhỏ trong phim, là một vai phụ.
Tin tức giữ kín, chờ quay xong mới tung ra, nhất thời tạo ra một trận thảo luận.
Tuy rằng lúc trước trong chương trình giải trí làm ruộng, tôi đã hấp dẫn một lượng lớn fan qua đường, nhưng diễn xuất dù sao cũng ở cấp bậc khác.
[Đừng nha! Kịch này nam nữ chính cùng đạo diễn tôi đều quá yêu, Mạnh Nhiễm đừng cản trở nha!]
[Làm sao cậu biết cản trở? Cậu xem trước rồi à?]
[Nghĩ đến diễn xuất của Mạnh Nhiễm, không dám đánh giá.]
[Nghe nói lúc trước cô ta đặc biệt đăng ký lớp diễn xuất, đạo diễn còn khen nữa.]
Tuy nhiên, khi bộ phim mang tên “Nhân Gian Một Chuyến” này được phát sóng, lập tức dấy lên làn sóng thảo luận sôi nổi trên mạng.
Mà đề tài thứ nhất, dĩ nhiên là diễn xuất của Mạnh Nhiễm.
Lần đầu tiên, tôi không còn là hình ảnh phản diện, không còn là đề tài nói xấu.
[Đây thật sự là Mạnh Nhiễm sao? Diễn hay quá, tôi và mẹ đều xem mà khóc.]
[Tôi nói Mạnh Nhiễm chính là khuê nữ quốc dân mới nổi, không ai phản đối chứ!]
[Lúc trước cô tham gia chương trình giải trí làm ruộng cũng rất nghiêm túc, người khác đang chơi, cô ấy nghiêm túc trồng trọt. Lúc ấy liền cảm thấy cô ấy nhất định có thể đột phá.]
Công ty nhắm chuẩn thời cơ, bắt đầu tung tin tức vì sao thời đại học tôi lại làm ở KTV, vì sao tôi lại nợ học phí của trường, vì sao tôi luôn nhận những vở kịch dở tệ.
Các thành viên tham gia “Gia Tộc Điền Viên” bắt đầu chia sẻ làm sáng tỏ, fan của bọn họ ra sức chiến đấu.
Nhất thời, tên của tôi lần nữa lên hot search.
Tất cả đều là xin lỗi tôi, thậm chí có người khóc gửi thư riêng cho tôi.
Tên tôi treo trên tìm kiếm cả tuần.
Fan của tôi ngày càng nhiều.
Có người đến đón, có người đến tặng hoa, có người tiếp viện, có người thật sự đến vì yêu mến tôi.
Dựa vào vai diễn con gái trong “Nhân Gian Một Chuyến”, tôi giành được giải thưởng Ngọc Lan năm nay.
Mẹ tôi nói, đã có nhân vật chính thì phải có lá xanh.
Mỗi nhân vật bình thường có thể tỏa sáng trong thế giới của riêng mình.
Khi tôi lên sân khấu lĩnh giải, dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm.
“Chúng tôi biết Mạnh Nhiễm cũng không phải xuất thân chính quy, hiện tại đạt được giải thưởng này có gì muốn cùng chúng tôi chia sẻ không?”
Tôi giơ micro lên, nhìn quanh dưới sân khấu.
Thấy được rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.
La Triều, Chu Hiểu Tinh, Tưởng Huân… Họ đều cười và vỗ tay chúc mừng tôi.
“Tôi muốn nói…”
Vừa mới mở miệng, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi ở góc.
Mẹ tôi cười nhìn tôi, bà đang khóc.
Tôi biết rằng trong mỗi khoảnh khắc vinh quang của tôi, mẹ tôi sẽ không vắng mặt.
Giọng tôi nghẹn ngào: “Con muốn hát cho mẹ nghe một bài được không?”
Bọn họ đều biết gần đây tôi bởi vì chuyện của mẹ tôi, xảy ra tin tức lớn, đạo diễn vội vàng ra dấu tay, mở nhạc đệm.
Bị nói lấy lòng mọi người cũng được, lăng xê cũng được.
Trong khoảnh khắc này, tôi thật sự muốn mẹ tôi cũng nghe được bài hát mà bà đã hát.
Theo tiếng nhạc đệm vang lên, tôi nhìn thấy môi mẹ tôi mấp máy.
Đây là bài hát tôi hát với bà ấy.
“Mẹ muốn con được yêu.
Mẹ muốn con hạnh phúc.
Mẹ ước gì đôi tay mẹ có thể che gió cho con cả đời.
Mẹ biết tình yêu phải chiến đấu.
Mẹ biết con người sẽ già đi.
Cho nên một câu yêu nhất định con phải nói ra.
…
Xuyên qua thời gian dịu dàng, nơi nào có mẹ sẽ có đường về nhà.
Về nhà đi…”
…
Con đã trở thành đứa con gái khiến mẹ tự hào chưa?
Mẹ thấy đấy, con đã có thể tự chăm sóc bản thân rất tốt.
Về nhà đi mẹ.
Chúng ta hãy cùng nhau về nhà.
-HẾT-