Mẹ Đây, Con Yêu! - Chương 3
10
Chương trình không có kịch bản, chỉ có quá trình.
Tôi nhìn thoáng qua bảng quá trình mỗi ngày, hai mắt tối sầm.
Làm sao làm việc đồng áng từ sớm đến tối?
Chương trình này thật ra là đi xóa đói giảm nghèo cho nông thôn phải không?
Mẹ tôi lại hăng hái bừng bừng, nhìn cánh đồng trước mắt, đột nhiên hỏi: “Ngoan nào, con còn nhớ con sông này không?”
“Nhớ chứ.”
Tôi nói chuyện với bà ấy trong đầu: “Khi còn bé không phải chúng ta ở đây vài năm sao?”
Cũng không biết là trùng hợp hay thế nào, lần này tiết mục chọn lại là nơi tôi đã từng ở.
Tôi chỉ nhớ hẳn là thời mẫu giáo.
Khi ấy, nhà xưởng của cha mẹ tôi bị phá bỏ và dời đi nơi khác. Nhà máy tạm thời chuyển đến nơi này, tôi cũng đi theo.
Tôi đã trải qua thời thơ ấu ở đây.
Đó cũng là sáu năm hạnh phúc nhất của tôi.
Máy quay đã bắt đầu ghi hình từ lúc chúng tôi đến căn nhà nhỏ.
Nhưng năm người này đến từ các lĩnh vực khác nhau, tính cách cũng không giống nhau, tụ cùng một chỗ ầm ĩ giống như cái chợ.
Chu Hiểu Tinh bám vào khung cửa hỏi: “Mạnh Nhiễm, đạo diễn nói chúng tôi cần chọn ra một phụ huynh nhỏ, chúng ta rút thăm đi.”
Ai cũng không muốn làm phụ huynh nhỏ, loại chuyện phiền toái này ai cũng tránh.
Có lẽ vì thông tin bẩn của tôi đã ăn sâu vào lòng người nên mọi người đều cảnh giác với tôi.
Ngay cả nói chuyện với tôi cũng cẩn thận, lịch sự lại xa cách.
Tôi tiện rút một thăm, mở ra.
Ba chữ sáng loáng: Cha/mẹ nhỏ nhỏ.
Tôi: ?
Hên vậy sao?
Bốn người khác thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nở nụ cười: “Nếu Mạnh Nhiễm rút được rồi, vậy chúng ta cũng không cần rút nữa, đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Vất vả rồi Mạnh Nhiễm!”
“Từ hôm nay trở đi cô chính là mẹ nhỏ của chúng tôi!”
“Cuộc sống của chúng tôi phụ thuộc vào mẹ nhỏ chăm sóc!”
Hơn hai mươi tuổi, đột nhiên phải làm mẹ.
Mẹ tôi lại nhanh chóng điều chỉnh nhân vật mới, vui vẻ nói: “Được, vậy bắt đầu từ ngày mai, mẹ sẽ chăm sóc các con thật tốt, các con không được cãi lại!”
Mọi người cười tủm tỉm: “Được, không cãi lại.”
Những gì họ nghĩ là cuối cùng cũng có người nhận được mớ hỗn độn này.
Chỉ có tôi vì bọn họ rơi nước mắt thương cảm.
Người trẻ tuổi, quả nhiên còn không biết tính nghiêm trọng của vấn đề.
11
Mẹ tôi làm mẹ hai mươi năm, sớm đã quen với công việc này rồi.
Ngày đầu tiên, mọi người bắt đầu học cấy mạ.
Vốn chính là Thái tử, công chúa được nuông chiều từ bé trong nhà, về sau trở thành nghệ sĩ đều có trợ lý, tài xế, quản lý lo mọi việc, ở đâu ra mà làm việc nhà nông.
Khi thầy giảng giải tri thức cấy mạ, tất cả mọi người đều bị phơi nắng đến nghiêng ngả.
Mẹ tôi vừa quay đầu lại, nhìn thấy Chu Hiểu Tinh ỉu xìu còng lưng, đột nhiên lớn tiếng kêu: “Hiểu Tinh! Thẳng lưng lên!”
Chu Hiểu Tinh sợ tới mức giật mình, vội vàng đứng thẳng dậy.
Những lời này uy lực không thua gì kiểu trong lúc ngủ đột nhiên bị người ta tát cho một cái.
Mọi người cấy mạ một hồi, liền mệt mỏi đứng thẳng không nổi.
La Triều vẻ mặt đau khổ: “Còn bao nhiêu nữa?”
“Ngày mai có thể tiếp tục không?”
Mẹ tôi giật lấy: “Qua bên kia nghỉ ngơi đi, để tôi…”
Bà dùng thân thể của tôi, tay chân nhanh nhẹn cắm một cái chuẩn không cần chỉnh.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, chỉ có tôi hai mắt trợn tròn thiếu chút nữa ngất xỉu.
Tôi đã có thể dự liệu được thảm trạng ngày mai bắp chân mình sẽ đau nhức.
Những người khác ở bên cạnh vui cười đùa giỡn, nói chuyện phiếm, mẹ tôi đã cắm xong tròn một mẫu đất.
Một mẫu đất đó!
Có hiểu khái niệm một mẫu là thế nào không!
Đó là lượng công việc của cả năm người chúng tôi đấy!
Ánh mắt mọi người nhìn về phía tôi đã mang theo những ngôi sao nhỏ.
“Mạnh Nhiễm, cô mạnh mẽ thật!”
“Em có mệt không, có muốn uống nước không?”
“Mau tới nghỉ ngơi!”
Mẹ tôi ngồi phịch trên sô pha cầm quạt hương bồ quạt gió, mắt sắp đến giờ cơm, vung tay lên: “Đi thôi!”
“Đi đâu vậy?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Mẹ tôi chỉ huy Chu Hiểu Tinh: “Giúp tôi đeo tạp dề nào!”
“Nấu cơm thôi!”
12
“Đến đây! Đừng nghịch điện thoại nữa! Xem tôi cắt thịt như thế nào!”
“Thịt phải rã đông trước rồi mới nấu, nhớ kỹ.”
“Lúc cắt củ cải, củ khoai tây, ngón tay phải cong lên, dao chống vào khớp xương, như vậy sẽ không cắt ngón tay…”
“Rau củ dùng nước nóng, Tiểu Triệu cái món trên tay phải rửa bằng nước nóng trước!”
Mẹ tôi cầm dụng cụ làm bếp rồi bắt đầu bài giảng, những người khác chăm chú ghi chép.
Chu Hiểu Tinh ngốc nhất, mẹ tôi nói vài lần kỹ thuật thái rau, mà cô ta vẫn thiếu chút nữa cắt vào ngón tay.
Tôi lo lắng thay cô ấy, dứt khoát đoạt lấy dao: “Để tôi. Cô qua bên cạnh đánh trứng gà.”
Thật ra tôi cũng chưa từng nấu cơm.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi nấu ăn.
Lúc trước, mỗi lần mẹ tôi nói muốn dạy tôi nấu nướng thì tôi đều lười biếng nói: “Nấu ăn có gì phải học, làm theo công thức là được mà.”
Nhưng hôm nay mới biết được, nấu ăn vẫn là một môn học và tôi cần phải học.
Chờ tôi làm xong, đám La Triều cũng cắt xong thịt băm.
Một tay tôi cầm chảo, một tay cầm thìa.
Nuốt một ngụm nước miếng.
Dầu này sẽ không văng lên người tôi chứ?
Nếu xảy ra cháy nổ, tôi có bị bồi thường tiền không?
“Cho dầu vào!” Mẹ tôi ở phía sau tôi mang theo ý cười.
“Đợi dầu nóng thì theo mép chảo từ từ cho rau vào…”
Buổi tối, một đám người chúng tôi ngồi dưới giàn che ăn cơm.
Rau củ là mới từ trong đất thu hoạch, gà vừa giết, đồ ăn là tôi nấu.
Mọi người mệt mỏi một ngày, ngồi cùng một chỗ cũng không chú ý hình tượng gì nữa, ăn như hổ đói.
Sợ chậm chút chỉ có canh thừa thịt nguội.
“Ăn ngon! Ăn ngon!”
“Ngày mai chúng tôi có thể uống canh gà hầm không?”
“Canh gà hầm được lắm! Trong nhà còn có nấm rừng!”
“Chúng tôi ngày mai xiên chút thịt, buổi tối làm thịt nướng ăn đi?”
Ăn cơm quả nhiên có thể kéo gần khoảng cách giữa người với người.
Trong mấy người này, Chu Hiểu Tinh và tôi là nữ. Chu Hiểu Tinh đối với tôi cũng không còn phòng bị như lúc trước.
Rất nghe lời mẹ tôi.
“Hình như cô đã từng đến đây phải không?”
“Đúng.” Tôi nâng bát lên uống một ngụm canh.
“Khi còn bé tôi từng ở đây, lúc ấy cha mẹ tôi làm việc ở một nhà máy bên này.”
“Vậy bây giờ bọn họ còn ở đây không?”
Ánh mắt tôi ảm đạm: “Không… đều đã qua đời.”
Nghe vậy, mọi người không hẹn mà cùng dừng đũa.
Nhất thời, không khí trở nên yên tĩnh.
Trầm lặng một lát, tất cả mọi người ăn ý không nhắc lại chuyện này nữa, ngược lại nhiệt tình chào hỏi tôi: “Nhiễm Nhiễm, lát nữa bảo Tiểu Triệu đi rửa chén, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
“Đúng vậy, bận rộn cả ngày rồi, em nghỉ một lát đi, công tác thu dọn hậu cần giao cho tôi và Tiểu Triệu đi.”
“Nếu cậu cảm thấy nhàm chán, còn có thể để Tưởng Huân chơi đàn cho cậu nghe.”
Tôi nhất thời được cả đoàn cưng chiều.
Mọi người đều sợ tôi mệt mỏi.
Từ mọi người ngại tôi lại biến thành mọi người cưng tôi, khiến tôi có chút không quen.
Tưởng Huân lại cho là thật, cầm đàn từ trong phòng đi ra, cười nói: “Ngồi một mình quá nhàm chán.”
“Muốn nghe nhạc gì?”
Tôi sợ mẹ tôi lại quấy rối, vội vàng nói: “Chơi bài ‘Spring Day’ mà anh giỏi nhất!”
Anh ta ngẩn người, một lát sau mới cười rộ lên.
“Làm sao em biết đó là bài hát anh am hiểu nhất.”
13
Đến với cánh đồng này, quả thực giống như đi tới vùng đất hạnh phúc của mẹ tôi.
Tất cả năm người đều đau khổ, chỉ có bà cảm thấy thư giãn.
Hơn một tháng trôi qua, mọi người gầy, đen, già.
Tôi cũng không ngoại lệ, nhưng tóc tôi đen, mắt sáng lên, Chu Hiểu Tinh nói tôi nhìn qua như trẻ lại mười tuổi.
Trong chương trình này, tất cả mọi người đều buông gánh nặng xuống.
Không có cảm giác khoảng cách trên màn hình. Hơn một tháng ở chung, mọi người ăn uống vui chơi đều ở cùng một chỗ.
Nó thực sự giống như một ngôi nhà.
La Triều và Tiểu Triệu sức lực lớn, sửa đồ chuyển đồ luôn là bọn họ làm, tôi phụ trách chỉ huy và nấu cơm, Chu Hiểu Tinh vĩnh viễn tràn đầy tinh thần phấn chấn, chạy tới chạy lui thu dọn đồ lặt vặt làm hậu cần rất tốt, Tưởng Huân cò kè mặc cả với người bán hàng rong, chuyện động não anhta am hiểu nhất.
Tôi đột nhiên cảm thấy, quyết định của mẹ tôi để tôi đến đây vô cùng chính xác.
Ít nhất trong thời gian hơn một tháng này, tôi cảm nhận được cái gọi là được sống thật tốt.
Chu Hiểu Tinh đã rất quen thuộc với tôi, lúc trước cô ấy lén cho tôi xem bình luận trên mạng về chúng tôi.
Đều là khen ngợi.
Ngay cả những đánh giá về tôi cũng trở thành sự ngưỡng mộ.
Con người luôn thích nói xấu những thứ mình không hiểu, bởi vì bọn họ gần như không có gì để mất.
Những người thuận miệng đến nghe nói cùng nói xấu, bất quá chỉ là anh hùng bàn phím mà thôi.
“Nhiễm Nhiễm, bình luận ác ý trên mạng ít đi rất nhiều.”
Chu Hiểu Tinh nhỏ giọng nói: “Tôi bảo fan của tôi đi giúp cậu khống chế bình luận!”
“Cảm ơn!” Tôi nhẹ nhàng ôm cô, tự đáy lòng cảm ơn.
“Cảm ơn Hiểu Tinh.”
Fan của tôi quá hiền. Căn bản không có mấy fan có thể làm được.
Từng bước một, đều chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cảm xúc của tôi, quả nhiên vẫn bị mẹ phát hiện.
Đêm khuya yên tĩnh, tôi nằm trên giường ngắm sao ngoài cửa sổ.
Khi còn bé, tôi và mẹ cũng ngủ chung một giường, lưng tựa lưng.
“Ngoan! Không có chuyện gì đâu.” Mẹ an ủi tôi, động viên tôi.
“Chúng ta không sợ!”
“Vâng.” Tôi cười mang theo nước mắt.
Tôi không sợ!
Bởi vì tôi còn có mẹ ở đây.