Mẹ Đây, Con Yêu! - Chương 2
7
Quả nhiên, mẹ tôi hắng giọng một cái: “Muốn nghe hát phải không?”
Mẹ tôi từng là thành viên dàn hợp xướng trong nhà máy. Khi tôi còn nhỏ, tôi thường đến khán phòng của nhà máy để xem họ biểu diễn.
Bà khiêm tốn nói: “Vậy tôi sẽ hát nha.”
Anh Cường gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống phía sau điện thoại di động: Đừng làm bừa! Nghiêm túc đấy!
Mẹ tôi cúi đầu tìm nhạc đệm, tôi đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, khúc nhạc dạo vừa vang lên, Cao Nguyên Thanh Tạng! (Nhạc & lời: Trương Thiên Nhất. Trình bày: Lý Na)
Tôi: “…”
Đám đông vây xem: [?]
Anh Cường: ???
Vốn tưởng là bình thường, ai ngờ lại quá cao. Đến cuối cùng, mẹ tôi gần như tiễn chúng tôi với một nốt cao.
Màn đạn đồng loạt lướt qua màn hình…
[Còn có người có thể hát bài này sao?]
[Mạnh Nhiễm thì ra vẫn luôn giấu tài?]
[Mẹ ơi! Thiếu chút nữa đầu tôi nổ tung!]
Chờ phát sóng trực tiếp vừa kết thúc, anh Cường kích động chạy lên ôm tôi: “Được rồi Mạnh Nhiễm, lúc trước tuyển chọn nhảy múa thì như người máy, không ngờ ca hát lại lợi hại như vậy!”
Tôi gấp đến độ vội xua tay: “Em không phải… không có…”
Anh Cường vui sướng nói: “Lập tức sắp xếp cho thủy quân mở đề tài, còn em rảnh rỗi lại đến phòng thu âm thu mấy bài, chúng ta xem như phúc lợi phát cho fan.”
“Anh đi tranh thủ cho em thêm vài tài nguyên hát ca khúc cuối phim.”
Tôi vội vàng thấp giọng gọi mẹ lại: “Mẹ ơi…”
Mẹ tôi bình tĩnh nói: “Đừng sợ! Cố lên! Cùng lắm thì đến lúc đó mẹ giúp con hát!”
Mẹ, chỉ chờ câu này của mẹ thôi!
Lúc nguy cấp, vẫn phải dựa vào mẹ!
Tôi hài lòng rời khỏi cơ thể và giao cho mẹ xử lý hết mọi người.
Mẹ tôi giành được quyền sử dụng cơ thể của mình và bắt đầu đi vòng quanh, liếc nhìn một chồng tài liệu trên bàn, cau mày và lẩm bẩm: “Lời mời tham gia chương trình giải trí…”
Anh Cường còn đắm chìm trong vui sướng, kéo bà qua, đưa tài liệu tới trước mặt: “Lại đây! Có mấy lời mời, em nhìn xem có cảm thấy hứng thú hay không?”
Tôi liếc mắt một cái liền nhìn thấy chương trình giải trí du lịch, đang chuẩn bị chọn thì cảm giác một lực đẩy mạnh đẩy tôi ra khỏi cơ thể.
Mẹ tôi hào hứng cầm lấy một phần trong đó: “Chương trình làm ruộng? Cái này được nè!”
8
Thậm chí không ai hỏi ý kiến của tôi. Mẹ tôi và anh Cường ăn nhịp với nhau, đã bắt đầu làm kế hoạch hoạt động.
Chương trình giải trí này gọi là “Gia Tộc Điền Viên”, tên như ý nghĩa, quay ở nông thôn đồng ruộng.
Nói là để cho các khách quý dựa vào đôi tay cần cù của mình thực hiện cuộc sống điền viên nhàn nhã, vui vẻ.
Trên thực tế chính là tự mình trồng trọt tự mình ăn, toàn bộ tự sản tự tiêu thụ, không xài tiền.
Tôi hỏi: “Mẹ, vì sao không tham gia giải trí du lịch, ít nhất là tham gia giải trí vận động cũng được.”
Mẹ tôi lười biếng nói: “Những thứ đó có cái gì tốt để tham gia chứ.”
“Cả đời này, chuyện ăn mới là quan trọng. Không biết nấu ăn, không thể tự chăm sóc bản thân. Đến lúc con nghèo khó và không có người giúp việc thì con định nhai vỏ cây à?”
Tôi cảm thấy lời mẹ nói cũng có lý.
Không đợi suy nghĩ sâu xa thì tôi đã ngồi lên xe buýt đến ngoại ô ở thành phố tiếp theo.
Lúc này mẹ tôi mới khiêm tốn giao thân thể cho tôi: “Mẹ chỉ có thể giúp con đến đây.”
Tôi: ???
Mẹ! Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Mẹ cũng nên làm ruộng luôn chứ!
Tôi từ chối: “Mẹ đi đi, mẹ biết làm ruộng mà!”
Mẹ tôi từ chối: “Dù sao đây cũng là thân thể của con mà, tự con làm đi.”
Tôi tiếp tục gạt quan hệ sang một bên: “Ai ký hợp đồng thì người đó đi.”
Mẹ tôi làm bộ muốn đánh tôi: “Sao con không nói ai đẻ thì người ấy đi làm luôn đi?”
Hai chúng tôi đánh nhau trên không trung ba trăm hiệp, đột nhiên nhớ tới hình như không ai tiếp quản thân thể của tôi.
Cúi đầu nhìn, “tôi” đã nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.
Anh Cường và trợ lý bên cạnh khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt: “Xong rồi! Không còn mạch đập nữa!”
“Đồng tử không phản ứng!”
“Cũng không có mạch đập! Thân thể thật lạnh!”
Tất cả nhân viên công tác vây quanh tôi, gọi điện thoại cấp cứu, còn làm hô hấp nhân tạo cho tôi.
Những khách mời khác sợ hãi đến mặt trắng bệch. Ngay lúc đó có một anh chàng nhanh chóng chạy đi lấy máy AED.
Máy khử rung tim ngoài tự động!
Nếu để chuyện này xảy ra thì tôi chắc chắn không thể quay lại.
Tôi vụt một cái bay vào trong thân thể, thẳng tắp ngồi dậy: “Tôi không sao!”
Những người khác giật mình và bỏ chạy như thấy ma.
Chỉ có anh chàng kia sửng sốt, nhanh chóng đặt tay lên mạch đập của tôi, hồi lâu mới cười nói: “Tốt, không có việc gì là tốt rồi.”
9
Chàng trai này tên là Tưởng Huân, là ca sĩ nổi tiếng gần đây.
Tôi cùng anh ta cũng không tính là quá quen. Lúc trước tôi tham gia cuộc thi tài năng, anh ta từng làm giáo viên thanh nhạc của chúng tôi một thời gian.
Nhưng màn trình diễn của tôi lúc đó quá xấu hổ và chúng tôi đã mất liên lạc sau buổi cuộc thi ấy.
“Tiểu tử này, bề ngoài rất đẹp trai.”
Mẹ tôi không ngừng quan sát đối phương, rất hài lòng, lại lặng lẽ nói với tôi: “Hai đứa có quen biết nhau không?”
Tôi vội vàng chiếm lấy cơ thể của mình, sợ mình chậm một bước mẹ sẽ nắm tay anh ta mất.
Mẹ tôi khinh thường đi loanh quanh bên cạnh tôi: “Còn học được cách gạt người? Mông con nghiêng là mẹ liền biết co muốn ị hay đánh rắm đấy.”
Tôi: “Mẹ ơi, có nhiều người ở đây đấy!”
Đột nhiên cảm thấy ống tay áo của mình bị người kéo kéo, tôi quay đầu lại, liền thấy anh Cường cẩn thận hỏi: “Mạnh Nhiễm, em có khỏe không?”
“Có phải di chứng lần trước đầu óc bị nước vào lại tái phát không?”
“Hay là vừa mới bị ngất xỉu nên có chút chưa ổn?”
Lúc này tôi mới nhớ tới, trong mắt người ngoài, tôi như đang nói chuyện một người.
Ở phía sau anh ấy, những nhân viên công tác khác cũng đang khẩn trương nhìn tôi.
Dù sao tôi đã ký hợp đồng, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ phải bồi thường một số tiền lớn.
“Không có việc gì. Em không sao!”
Tôi vội vàng nói sang chuyện khác: “Đi thôi! Chúng ta đi đến căn nhà gỗ nơi quay phim trước đã!”
Ngôi nhà là một dãy nhà gỗ, vừa bước vào là căn phòng lớn nhất. Tôi thấy bên trong đã có bốn năm người đang đợi.
“Mạnh Nhiễm, chào hỏi mọi người đi.”
Đạo diễn giới thiệu tôi với mọi người, những người khác đều đứng dậy chào tôi.
“Xin chào Mạnh Nhiễm, tôi là La Triều.”
“Tôi là Chu Hiểu Tinh, xin chào.”
“Xin chào, xin chào! Gọi tôi Tiểu Triệu là được.”
Những khuôn mặt này đều rất quen thuộc, Chu Hiểu Tinh là ngôi sao điện ảnh mới ra mắt không bao lâu, La Triều là gương mặt cũ thường xuyên lộ diện trong chương trình giải trí, anh cũng từng là một diễn viên.
Về phần Tiểu Triệu – Triệu Ích, là lão tướng bơi lội mới giành được hai huy chương vàng Olympic. Đứng ở cuối đám người, là Tưởng Huân đang cười híp mắt.
Anh nhìn thấy tôi, chủ động vươn tay: “Trước đây chúng ta đã biết nhau, đúng không Mạnh Nhiễm.”
“Đúng…”
Tôi không thể không bắt tay, cười cười: “Lúc trước đã được thầy Tưởng chiếu cố.”
Lễ phép bắt tay xong, Tưởng Huân muốn rút tay về, nhưng lại bị tôi nắm chặt.
Tưởng Huân: ?
Tôi: “…”
Mẹ!
Thấy soái ca liền nổi tật xấu. Chết vẫn còn chưa sửa được.