Mẹ Đây, Con Yêu! - Chương 1
1
Hôm sinh nhật, tôi đã nói dối người đại diện rằng tôi muốn đi viếng mộ của mẹ tôi.
Tôi được xe chuyên dụng của công ty đưa đến nghĩa trang, rồi giả vờ muốn đi toilet, tránh tầm mắt của người đại diện.
Nghĩa trang ở trên một ngọn núi, sau núi chính là Trường Giang.
Nhìn dòng sông mênh mông vô bờ trước mắt, tôi từ trên bờ nhảy xuống.
Khoảnh khắc bị dòng nước nhấn chìm, trong đầu tôi đột nhiên vang lên câu nói của mẹ vẫn thường hay nói với tôi: “Con ngoan, con sinh vào năm lũ lụt lớn. Từ nay về sau hãy tránh xa sông nước một chút. Nếu đã sống sót sau đại nạn thì sau này sẽ có phúc!”
Tôi bắt đầu mất ý thức.
Mẹ ơi, con không thể chịu được nữa. Hậu phúc này, con không có.
2
Lúc tỉnh lại, đập vào mắt chính là khuôn mặt lo lắng của người đại diện.
Anh ấy thấy tôi tỉnh lại, vội vàng chạy tới chạy lui.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Tiếp theo kiểm tra gì?”
“Chúng tôi có thể xuất viện, cô ấy đã tỉnh rồi!”
Đầu tôi đau kinh khủng, suy nghĩ rối mù, tôi xoa đầu ngồi dậy.
Người đại diện vừa tức giận mắng tôi vừa đặt một chiếc gối sau lưng cho tôi ngồi dựa vào: “Mạnh Nhiễm à, em nghĩ em nhảy sông thì mọi chuyện sẽ được giải quyết sao? Chúng tôi phải sử dụng cách thức hợp pháp để bảo vệ mình.”
“Đúng rồi, con yêu! Con sợ cái gì chứ!” Một giọng nữ trung niên vô cùng quen thuộc chợt vang lên.
“Lúc trước mẹ dạy con gặp chuyện thì nhảy sông à?”
Tôi: “?”
Tôi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn người đại diện.
Anh ấy bị tôi nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên: “Em nhìn anh làm gì? Tỉnh dậy thì không nhận ra anh à? Anh là quản lý của em.”
Tôi nhịn không được mở miệng: “Em biết, nhưng…”
Tôi liếc anh một cái, cẩn thận hỏi: “Nhưng tại sao anh lại dùng giọng của mẹ em?”
Người đại diện: “?”
Anh trầm ngâm một lát, xoay người nói với bác sĩ: “Tôi xin rút lại lời vừa nói về việc xuất viện.”
“Đồng chí bác sĩ, đề nghị nhỏ, chúng tôi tăng liều lượng nhé?”
Tôi: ???
3
Bác sĩ giải thích, có thể là tôi bị nước vào nên sinh ra ảo giác.
Người đại diện an ủi tôi: “Không có việc gì, bác sĩ nói có thể đầu óc em bị nước vào, sinh ra ảo giác.”
“Về sau đừng nói bừa, bị người trên mạng nghe thấy rồi lại bị xuyên tạc.”
Ánh sáng trong mắt tôi nhất thời tối đi.
Trong một tháng qua, sự tra tấn mà tôi phải chịu lớn gấp hàng chục triệu lần so với tổng số khó khăn mà tôi đã gặp phải trong hai mươi năm qua.
Có người tung tin tôi làm việc bán thời gian ở KTV khi còn học đại học. Tôi được một công ty giải trí chú ý vào năm thứ nhất và chưa tốt nghiệp nhưng tôi đã đi học và nợ tiền học phí.
Vốn tôi chính là nửa đường nhảy vào giới giải trí và đột nhiên nổi tiếng khi tham gia một cuộc thi tuyển.
Có một thời gian, tin đồn về tôi cứ như tuyết rơi vào mùa đông.
Thỉnh thoảng có người giả thành bạn bè, bạn học của tôi, bịa ra một ít lời nói dối trăm ngàn sơ hở.
Lời giải thích của tôi vào lúc này có vẻ yếu ớt vô lực.
Bộ phận quan hệ công chúng của công ty bảo tôi không cần để ý, họ sẽ chịu trách nhiệm giải quyết.
Nhưng ngay cả như vậy, họ cũng không thể bảo vệ tôi hoàn toàn.
Chỉ cần tôi còn thở là tôi sẽ bị đổ lỗi.
Mũi tôi cay cay, cắn răng không để mình rơi lệ trước mặt người ngoài.
Giọng nói kia lại vang lên, giọng nói rõ ràng là mệnh lệnh nhưng vẫn mang theo trìu mến: “Ngoan nào, đừng khóc!”
4
Tôi ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của người đại diện.
Không phải anh ấy đang nói sao?
Giọng nói kia vẫn ở trong đầu tôi tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Sao vậy? Con không nghe thấy tiếng của mẹ à?”
Tôi há hốc miệng, một chữ cũng không nói được.
Chờ đã, là mẹ tôi!
Người mẹ duy nhất của tôi!
Nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của tôi, người đại diện cho rằng tôi còn chưa khôi phục tinh thần và sức lực từ sự kiện rơi xuống nước.
“Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, tiết mục mấy ngày nữa để anh xem có thể từ chối hay không.”
Mẹ tôi lặng lẽ hỏi tôi: “Nếu từ chối, chúng tôi có phải bồi thường không?”
Tôi trong đầu trả lời: “Tất nhiên là phải bồi thường!”
Bây giờ mẹ tôi đang ở trong cơ thể tôi.
Một máy chủ, hai CPU.
Thêm một thì mạnh hơn một!
Người đại diện còn đang thao thao bất tuyệt: “Em không phải rất muốn đi chương trình giải trí kia sao? Giờ nhìn xem, tình hình lộn xộn đến thế này…”
Anh còn chưa nói xong, tôi đột nhiên nghe thấy chính mình nói: “Đợi đã! Ai nói tôi sẽ không đi!”
Người đại diện nghi ngờ quay lại, tôi vội vàng che miệng.
Mẹ, lần sau có muốn hành động thì có thể nói trước với còn không?
Mẹ tôi ở trong đầu áy náy nói: “Quên mất! Quên mất! Vừa rồi có chút kích động.”
Người đại diện chần chờ hỏi: “Em… em bây giờ như vậy, còn có thể tham gia không?”
Mẹ tôi tràn đầy tự tin: “Tất nhiên là có thể rồi!”
Người đại diện hoài nghi: “Sau khi tắm sông, tiếng phổ thông của em sao lại thành tiếng địa phương rồi?”
Mẹ tôi nổi giận trong đầu tôi: “Cái thằng nhóc này xét nét gì thế? Tiếng phổ thông của mẹ rất tốt.”
Tôi: “Mẹ, đừng nói tiếng phổ thông kiểu ấy nữa…”
Tôi vừa an ủi mẹ vừa xác định thời gian với người đại diện.
Mẹ tôi đến rồi, tránh ra!
5
Buổi chiều, anh Cường – người đại diện, làm thủ tục xuất viện cho tôi.
Tôi ngồi trong xe, bên tai là lời khen ngợi của mẹ: “Xe này thật không tồi, ghế ngồi đều là da thật, đắt lắm phải không?”
Mẹ tôi cả đời này chưa được hưởng phúc gì.
Phương tiện duy nhất là chiếc xe điện.
Tôi nhường quyền khống chế thân thể cho bà: “Vậy mẹ đưa tay sờ thử đi.”
Mẹ tôi do dự một hồi, vẫn dùng tay tôi sờ sờ đệm ngồi cùng ghế dựa, yêu thích không buông.
“Thệ dễ chịu, sờ rất thích.”
Anh Cường quay đầu lại liền thấy tôi sờ tới sờ lui như một người mù trên xe, vẻ mặt nghi ngờ: “Em đang sờ cái gì?”
Mẹ tôi sợ tới mức vội vàng dừng lại, anh Cường lại tiếp tục nói: “Buổi phát sóng trực tiếp tối nay, anh sẽ giúp em dời lại. Em nghỉ ngơi một ngày cho tốt đi.”
Mẹ tôi nhỏ giọng hỏi tôi: “Phát sóng trực tiếp là gì?”
Tôi ở trong đầu kiên nhẫn giải thích: “Chỉ là gọi video với người khác, hát và trò chuyện với người hâm mộ mà thôi.”
Mẹ tôi rất hứng thú: “Thật tuyệt! Có thể kiếm tiền không?”
Tôi im lặng một lát, gật đầu.
Mẹ tôi nói năng có khí phách: “Làm đi!”
Anh Cường nhất thời vui vẻ: “Thật sao? Em lấy lại phong độ rồi à?”
Anh lại dặn dò tôi: “Vậy lần này em nói nhiều một chút, đừng im lặng, nếu không chúng ta sẽ khó cắt cảnh.”
Lo lắng của người đại diện chỉ là dư thừa.
Tôi cũng không đành lòng nói cho anh ấy biết tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đêm đó, phòng phát sóng trực tiếp của tôi liền bùng nổ.
6
Trước khi phát sóng, mẹ tôi và anh Cường nhiều lần xác nhận: “Phát sóng trực tiếp nói gì cũng được sao?”
Anh Cường thuận miệng nói: “Đừng phạm pháp là được.”
Mẹ tôi lại hỏi: “Vậy nếu bọn nó mắng con gái tôi thì sao?”
“Con gái em ở đâu ra? Cho dù mắng cha thì em cũng không thể mắng.”
Tôi vội vàng bổ sung trong đầu: “Mẹ không sao đâu! Mẹ có thể mắng! Miễn đừng thô tục.”
Tám giờ rưỡi tối phát sóng, trận này không phải giao lưu, mà là vì lôi kéo chú ý cho chương trình giải trí phía sau.
Vì vậy, cứ thoải mái trò chuyện.
Mẹ tôi đã ghi nhớ lời dặn của tôi và không bất cẩn chút nào. Bà luôn cảnh giác và không bỏ qua bất kỳ bình luận không hay nào.
Fan đen A: [Mạnh Nhiễm có phải lại chỉnh sửa không, sao tôi không nhận ra nhỉ? Thật kỳ quái.]
Mẹ tôi: “Tôi là cha cậu đấy, nên mặt tôi luôn thay đổi đấy.”
Fan đen B: [Tức giận rồi sao? Có còn là nghệ sĩ không?]
Mẹ tôi: “Mẹ cậu có tức giận vì đã sinh ra cậu không?”
Fan đen C: [Đừng mắng Mạnh Nhiễm nữa, tất cả chỉ là để thu hút sự chú ý mà thôi.]
Mẹ tôi: “Ui, bạn là trẻ thụ tinh trong ống nghiệm vừa xuống núi đấy à, chẳng biết ông nội mình là ai sao?”
Ngắn ngủn mười lăm phút, số người vào phòng phát sóng tăng lên mấy chục vạn.
Đều là đến xem mẹ tôi mắng chửi.
Người qua đường ăn dưa nhìn đến say sưa: [Mắng hay quá! Thích nghe!]
Nhóm fan duy nhất của tôi giống như đang ăn mừng năm mới. Họ ôm nhau khóc, chạy khắp nơi nói với nhau: [Nhiễm Nhiễm đang vùng lên!]
[Nhiễm Nhiễm thật mạnh mẽ! Nhiễm Nhiễm của chúng ta lớn rồi!]
Anh Cường ở phía sau điện thoại di động điên cuồng ra dấu tay: Đủ rồi, đủ rồi! Đừng chửi nữa! Em còn mắng nữa thì tối nay anh phải tăng ca đấy!
Lúc này mẹ tôi mới giảm bớt lại một chút.
Tôi đoán là sắp hết giờ, đang định tải chương trình xuống thì đột nhiên thấy có người ở khu vực bình luận nói: [Loại này cũng có thể làm nghệ sĩ à?]
Mẹ tôi cũng đọc được bình luận này.
Bà hơi nhíu mày.
Tim tôi lỡ nhịp, tiêu rồi.