Mẹ Chồng Đại Náo - Chương 2
Mẹ chồng mạnh mẽ đáp: “Giúp việc thôi mà, mẹ tự có!”
Chẳng mấy chốc, mẹ chồng đưa dì Kim vào nhà, dì Kim là một trong những giúp việc vàng được săn đón nhất thành phố, với mức thù lao rất cao.
Dì Kim vốn là giúp việc riêng của mẹ chồng ở nhà bà, nhưng để gây khó dễ cho tôi, mẹ chồng nhất quyết cho dì ấy nghỉ việc để chuyển sang đây.
Cuối cùng, lần này mẹ chồng không nhịn được nữa, nhất quyết để chúng tôi thấy thế nào là “giúp việc đẳng cấp.”
Tôi và chồng cảm thán: “Mẹ anh giàu thật đấy.”
Chồng gật gù: “Mẹ anh thực sự có tiền mà. Bao năm nay bà luôn được người ta hầu hạ.”
Từ khi có dì Kim đến làm, chất lượng cuộc sống của chúng tôi nâng lên đáng kể.
Bữa sáng có đĩa trái cây, cà phê xay mới, sữa và sữa đậu nành tùy chọn.
Nhà cửa lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ, sàn bóng loáng, mọi thứ được phân loại ngăn nắp đến mức không thể chê được.
Đến cả bữa tối cũng có năm món hai canh, vượt xa yêu cầu của mẹ chồng.
Mẹ chồng đắc ý nhấm nháp ly cà phê, bảo: “Dì giúp việc này không tệ phải không, mắt nhìn người của mẹ các con đấy, còn non lắm mới so được với mẹ.”
Tôi và chồng vâng dạ lia lịa, cúi đầu uống canh, trong lòng cười thầm.
6.
Từ khi có được một dì giúp việc vàng miễn phí, tôi càng sống vui vẻ hơn, thậm chí còn mong mẹ chồng đừng bao giờ rời đi.
Sáng thứ Bảy, mẹ chồng đã ra ngoài từ sớm, dì Kim bảo là mẹ chồng đi dạo phố.
Tôi nói với chồng: “Hay là mình cũng đi dạo phố nhé, đến trung tâm thương mại mới mở ấy.”
Chồng tôi lập tức nhảy dựng lên: “Đi, đi ngay! Anh muốn mua một cái cà vạt mới, dẫn em đi mua quần áo nữa.”
Trung tâm thương mại này tập trung các thương hiệu thời trang lớn, phục vụ khách hàng tầm trung và cao cấp.
Chúng tôi vừa đi vừa ngắm, bất chợt nhìn vào một cửa hàng đồ hiệu, tôi thấy qua cửa sổ kính có một quý bà đang được mọi người vây quanh trên bậc thang.
Dáng lưng đó giống mẹ chồng quá.
Tôi kéo chồng lại: “Anh xem, có phải mẹ mình không?”
“Có vẻ là mẹ thật đấy, đi, qua xem thử!”
Khi chúng tôi bước vào cửa hàng, mới phát hiện mẹ chồng không phải đang tự mình mua túi mà là đang thử túi cho một cô gái tóc dài, vẻ ngoài dịu dàng.
“Tiểu Vũ à, cái này hợp với con đấy, thử xem, cầm cái này nữa nhé.”
Cô gái được gọi là “Tiểu Vũ” khẽ từ chối: “Dì ơi, con mua nhiều rồi, ba cái túi này con dùng đến khi nào chứ. Con biết dì thương con mà~ hay là con tìm cái nào hợp với dì hơn nhé.”
“Ba cái túi thì nhằm nhò gì, con đẹp thế này, đeo cả trăm cái túi cũng không nhiều đâu. Nếu là con dâu nhà dì kia thì, hừ, dì chẳng bao giờ mua cho nó đâu.”
“Dì ơi, đừng nói vậy mà.”
“Dì cứ nói đấy, con mới là người xứng làm con dâu dì, Tần Dương Dương sao xứng với con trai dì? Ôi, chỉ muốn nghe con gọi một tiếng mẹ thôi.”
Đứng bên cạnh, tôi nghe mà thấy lúng túng vô cùng, quay đầu nhìn chồng, anh ấy đã nổi giận đùng đùng.
Anh kéo tôi định bước tới, tôi vội vàng ngăn lại: “Đừng nóng, nóng giận là mất khôn đấy!”
Gương mặt chồng tôi hiếm khi nghiêm nghị như vậy: “Dù là mẹ đi nữa cũng không được nói xấu em sau lưng! Em cứ đi theo anh.”
Tôi: “Hả?”
Chồng tôi sải bước đầy khí thế, nhưng mặt lại nở nụ cười: “Mẹ!”
Mẹ chồng tôi giật mình, nhìn thấy con trai và con dâu thì như gặp ma.
Lục Tiểu Vũ cũng sững sờ, không ngờ lại gặp chúng tôi ở đây, cô ta khẽ cúi đầu, bẽn lẽn gọi chồng tôi: “A Kỳ.”
Ôi, khoảnh khắc đó tôi mới thực sự hiểu câu “Như đóa hoa sen không chịu nổi gió lạnh mà trở nên e ấp.”
Nhưng anh chồng ngốc của tôi chẳng thèm để ý đến Lục Tiểu Vũ, chỉ hỏi mẹ chồng: “Mẹ, đi dạo phố à?”
Mẹ chồng ngượng ngùng vuốt tóc: “Ừ, ừ.”
“Trùng hợp quá, con và Dương Dương cũng đang đi dạo. Ồ, mẹ mua những gì thế? Oa! Ba cái túi! Mẹ chọn khéo thật đấy, nhìn đẹp quá.”
Chồng tôi cầm lấy ba cái túi hàng hiệu mới, hỏi nhân viên bán hàng: “Những cái này đã thanh toán chưa?”
Nhân viên gật đầu: “Rồi ạ, mấy cái này đã thanh toán. Còn cái mà vị tiểu thư cầm kia là chưa thanh toán.”
Chồng tôi nhấc ba cái túi đặt vào tay tôi, còn giật luôn cái túi trong tay mẹ chồng, nói: “Mẹ khách sáo làm gì thế? Dương Dương, mau cảm ơn mẹ đi!”
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, chồng tôi đang cố tình giành lấy mấy cái túi, đúng là không biết xấu hổ mà.
Tôi nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn mẹ!”
Mặt mẹ chồng biến sắc, bà kêu lên: “Làm cái gì vậy? Mẹ chưa…”
Chồng tôi đột nhiên cắt lời, mặt lạnh hẳn đi: “Chắc chắn là mẹ mua cho Dương Dương rồi đúng không ạ, Dương Dương đã là con dâu trong nhà, mẹ tặng vài cái túi là chuyện đương nhiên, đâu thể tặng cho người ngoài không liên quan.”
Mẹ chồng hiếm khi thấy chồng tôi nói với bà như vậy, bà đứng sững người.
Lúc này, Lục Tiểu Vũ đỏ hoe mắt, giọng nghẹn ngào: “A Kỳ, lâu rồi không gặp, anh nhất thiết phải nói như vậy sao?”
Lần này chồng tôi mới nghiêm túc nói: “Tôi và mẹ thường hay nói chuyện như vậy, cô đừng để ý. Cô và mẹ tôi cứ từ từ đi dạo, vất vả cho cô rồi. Tôi với Dương Dương phải đi chỗ khác nữa.”
Trước khi rời đi, anh ấy lại mỉm cười, vẫy tay với mẹ chồng: “Mẹ nhớ thanh toán nhé~ nếu còn dư tiền mà muốn mua gì nữa thì gọi con với Dương Dương, tụi con đến liền.”
Một lời uy hiếp trắng trợn.
Nói rồi, chồng tôi dẫn tôi ôm bốn cái túi hàng hiệu bước ra khỏi cửa hàng đầy phong độ.
Tôi không dám tưởng tượng mặt mẹ chồng lúc ấy sẽ như thế nào.
Chồng tôi cười tươi, hỏi tôi muốn đi dạo tiếp ở đâu, hôm nay anh ấy dành cả ngày để ở bên tôi.
Tôi xúc động ôm chầm lấy anh: “Cảm ơn chồng yêu.”
Anh vỗ nhẹ vai tôi, cười nói: “Chuyện phải làm thôi, ai cũng không thể khiến vợ anh chịu ấm ức.”
7.
Khi chúng tôi về nhà thì thấy mẹ chồng đã về từ lâu.
Bà khóa cửa phòng, còn ba chồng ngồi trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chúng tôi:
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mẹ con vừa về là khóc lóc, nói gặp các con ở trung tâm thương mại, còn bảo rằng sinh ra con chẳng bằng sinh ra một con rùa đen. Con làm gì mà khiến mẹ con nổi giận vậy?”
Chưa kịp để chồng tôi trả lời, tôi đã kể toàn bộ câu chuyện cho ba chồng nghe.
Không ngờ nghe xong, ông cau mày, gương mặt tối sầm lại.
Đúng lúc tôi tưởng ba chồng sẽ mắng chồng tôi, ông lại tức giận nói: “Đúng là cái bà già này, càng sống càng hồ đồ!”
Hả?
Ba chồng vỗ vai chồng tôi, nói: “Con làm đúng lắm.”
Rồi ông quay sang tôi, áy náy nói: “Mẹ con hồi trẻ không như thế đâu, không biết có phải mãn kinh không mà giờ ngày càng phân biệt không rõ đúng sai.”
“Dương Dương, con là đứa bé ngoan, đừng chấp nhặt với bà ấy.”
“Không, không đâu ạ, con không để bụng đâu.”
Ba chồng thở dài một hơi, lúc đó mẹ chồng tức tối từ trong phòng xông ra, trừng mắt nhìn từng người chúng tôi rồi hừ một tiếng, sau đó quay trở lại phòng.
Chồng tôi nói: “Đó là cách bà thể hiện sự giận dỗi.”
Tôi bật cười: “Trông cũng dễ thương ra phết.”
Sau chuyện này, mẹ chồng cuối cùng cũng im ắng được một thời gian, còn tôi thì cả tuần đi làm với bốn chiếc túi khác nhau, khiến đồng nghiệp ai cũng ngưỡng mộ.
Với mọi người, tôi đều nói rằng đó là quà mẹ chồng mua cho.
Các đồng nghiệp nghe vậy còn chẳng chịu nổi: “Thôi, đừng kể nữa, mẹ chồng thế này thì tôi ghen tị lắm rồi đấy.”
Đêm đó, khi tôi dậy đi vệ sinh, lại nghe tiếng mẹ chồng đang thì thào nói chuyện điện thoại.
Tôi có chút im lặng, chẳng lẽ mẹ chồng không thể đổi chỗ gọi khác sao?
Không cần đoán cũng biết, lại là gọi cho Lục Tiểu Vũ.
Từ phía phòng khách, tôi nghe giọng bà đầy phấn khích: “Con bảo dì mời họ hàng đến để gây áp lực với nó, nói với mọi người là nó chẳng đảm đang gì? Nhưng làm vậy liệu có hơi quá không?”
“… Vẫn là con nói đúng, Tiểu Vũ, con thật thông minh, mai cứ như thế mà làm thôi.”
Tôi nhanh chóng chạy về phòng, không hiểu sao lại có chút mong chờ xem mẹ chồng sẽ nghĩ ra trò gì nữa.
Quả nhiên, hôm sau mẹ chồng tuyên bố tổ chức một bữa tiệc gia đình buổi tối, mời rất nhiều bạn bè và người thân, bắt chúng tôi phải tham dự.
Ba chồng lẩm bẩm: “Bạn bè cái gì chứ? Các bà bạn của bà bao lâu rồi chẳng qua lại. Còn mấy người họ hàng kia, bà cũng gọi được đến à?”
Tôi cố tình nói đùa: “Mẹ ơi, tối nay con phải làm thêm, không đến có được không?”
Mẹ chồng hốt hoảng: “Không được, Dương Dương, nhất định phải đến!”
Chồng tôi lập tức cảnh giác, kéo tôi vào phòng:
“Em có biết bà ấy định làm gì không?”
Tôi kể lại chuyện tối qua nghe lén cho chồng nghe, anh thở dài:
“Sớm muộn gì cũng phải nói rõ chuyện của Lục Tiểu Vũ với bà ấy, suốt ngày xúi mẹ làm mấy trò hại người trong nhà.”
Tôi tò mò hỏi: “Hồi trước mẹ anh đối xử với bà nội thế nào?”
Mạnh Kỳ lấy tay che mặt: “Suốt ngày cãi nhau ầm ĩ, đến nỗi bố anh còn chẳng dám về nhà.”
8.
Tối hôm đó, chúng tôi đến nhà hàng sang trọng mà mẹ chồng đã đặt, không ngờ bà thực sự mời cả một bàn đầy người.
Trên bàn toàn là sơn hào hải vị và rượu cao cấp, chắc phải tốn mấy chục triệu, mẹ chồng lại chịu chi vậy sao?
Mấy người bạn thân của bà cũng có mặt, nhìn tôi với vẻ không mấy thiện cảm.
Mẹ chồng ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, cười nhạt nói: “Dương Dương đến rồi à.”
Tôi cười tươi gọi “Mẹ” rồi cùng chồng bê một đống túi quà vào, lần lượt tặng cho từng khách mời.
“Chưa có dịp chào hỏi mọi người, lần này mới được gặp gỡ. Đây là một chút quà mà tôi và Mạnh Kỳ chuẩn bị, mong các bác nhận cho.”
Rõ ràng là mẹ chồng không ngờ tôi lại hành động như vậy, bà ho vài tiếng, mấy bà bạn định không nhận quà.
Nhưng tôi đã đến tận nơi, tươi cười đưa cho họ những chiếc khăn lụa thêu cao cấp.
Tôi ân cần gọi “dì” từng người một, đúng là “Đưa tay không đánh người mặt cười” thật, họ nhanh chóng nở nụ cười vui vẻ đáp lại tôi.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, tôi đã kéo được kha khá thiện cảm.
Tôi và chồng liếc nhìn nhau, kế hoạch thành công.
Khi bắt đầu bữa ăn, mấy bà bạn bắt đầu tâng bốc chồng tôi.
“Nhìn cậu Mạnh Kỳ nhà chị xem, tốt nghiệp đại học 985 với bằng thạc sĩ, vừa đẹp trai vừa thông minh. Nếu chưa kết hôn, chắc chắn có cả tá cô gái theo đuổi!”
Chồng tôi cười nói: “Con đâu có giỏi thế đâu ạ. Vợ con mới là người tài giỏi, cô ấy là thạc sĩ trường Ivy League, hiện là quản lý cấp cao ở công ty dược phẩm. Con nào dám để cô gái nào theo đuổi, phải ôm chặt chân vợ con chứ!”
Tôi nghe mà toát mồ hôi, chồng tôi thổi phồng ghê thật, tôi chỉ là một thạc sĩ bình thường ở nước ngoài thôi mà.
Mấy bà bạn nghe vậy sửng sốt: “Gì cơ, Dương Dương giỏi vậy sao! Chắc chắn kiếm được nhiều lắm nhỉ.”
Chồng tôi đầy tự hào nói: “Tất nhiên rồi, vợ con là phó tổng công ty, lương thưởng cổ phiếu gì cũng gấp đôi của con!”
??? Chồng à, anh nói dối mà mũi không dài ra sao?
Mọi người xung quanh đều trầm trồ khen ngợi tôi, tôi chỉ biết cười khiêm tốn, không nhận ra mặt mẹ chồng đã đen từ lúc nào.
Đây lẽ ra phải là “phiên tòa chỉ trích con dâu,” từ lúc nào biến thành “buổi vinh danh con dâu” vậy?
Mẹ chồng ho khẽ, nói: “Dương Dương cũng giỏi giang đấy, nhưng mà trong cuộc sống lại hơi thiếu sót, không giỏi nấu ăn, chăm sóc người khác thì…”
Mẹ chồng chưa nói hết đã bị một người bạn ngắt lời: “Trời ơi chị ơi, chị biết đủ đi, con dâu chị giỏi vậy rồi còn đòi nấu ăn gì nữa? Con dâu em mà giỏi thế em phải tạ ơn trời đất rồi.”
“Đúng vậy, nhà chị lại còn có giúp việc, con trai con dâu lại giỏi như vậy, em ghen tị muốn chết đây.”
Mẹ chồng nhìn mấy bà bạn đang đeo chiếc khăn tôi tặng, nói chuyện đầy vẻ chân thành về phía tôi, mặt bà gần như tức giận đến sắp ngất đi.
Thậm chí mấy người họ hàng còn nhắc chồng tôi phải biết quý trọng tôi, đừng có làm gì sai trái, kiếm được người vợ như tôi đâu dễ.
Chồng tôi liên tục gật đầu đồng ý, trong khi mặt mẹ chồng đã không biểu cảm nổi nữa.
Lúc thanh toán, mẹ chồng nói: “Dương Dương, con ra quầy lễ tân thanh toán đi.”
Tôi đáp “Dạ,” rồi lấy ra một chiếc thẻ.
Mắt mẹ chồng đột nhiên trợn trừng: “Khoan đã, cái… cái thẻ này ai đưa cho con vậy?”
“À, là Mạnh Kỳ đưa cho con, anh ấy bảo con cứ thoải mái quẹt.”
“Thế mấy món quà vừa rồi cũng…”
“Cũng dùng thẻ này để mua đấy ạ.”
Mẹ chồng bỗng nhiên loạng choạng, may là ba chồng đỡ kịp: “Bà sao vậy?”
Mẹ chồng yếu ớt nói: “Tôi chóng mặt quá, đưa tôi về đi, tôi không thể nhìn thấy hai đứa này nữa.”
“Hai đứa này” chính là tôi và chồng tôi.
Tôi hỏi chồng: “Cái thẻ này có vấn đề gì à?”
Chồng tôi lơ đãng đáp: “À, quên nói, đây là thẻ phụ của mẹ anh, tiền tiêu vặt bà ấy tích lũy bao năm nay đều ở trong đó.”
…