Mẹ Chồng Đại Náo - Chương 1
1.
Mẹ chồng rất ghét tôi, ngay ngày cưới bà đã ra oai.
Theo phong tục ở đây, có một tiết mục là đổi cách xưng hô, tôi phải gọi mẹ chồng là “mẹ”, còn bà sẽ tặng một phong bì tiền lì xì gọi là phí đổi cách xưng hô để tỏ lòng chân thành.
Sau khi tôi vui vẻ gọi ba tiếng “mẹ”, mẹ chồng lấy từ túi Hermès da cá sấu của mình ra một phong bì lì xì.
Khi tôi nhận lấy thì phát hiện, phong bì chỉ là lớp vỏ, bên trong không có gì cả.
Bầu không khí bỗng im lặng, mọi người đều nhìn vào phong bì trống rỗng trong tay tôi, tôi nghe có tiếng thì thầm.
“Trời ơi, như vậy cũng quá xấu hổ đi.”
“Chắc là ghét con dâu lắm đây, chẳng có chút tình cảm nào.”
Mẹ chồng mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt đầy chế nhạo.
Dưới ánh nhìn của mọi người, tôi cảm kích nhận lấy phong bì trống rỗng đó và lấy ra một phong bì khác mà tôi đã chuẩn bị từ trước, bên trong là một xấp tiền dày cộm.
“Cảm ơn mẹ, đây là phí đổi cách xưng hô con gửi mẹ, sau này cứ gọi con là mẹ nhé.”
Ngoại trừ chồng tôi, mọi người đều sững sờ trước hành động của tôi. MC là người đầu tiên lấy lại tinh thần, nhanh chóng đọc lời: “Nhận lì xì là đổi cách xưng hô, từ nay mẹ chồng là mẹ ruột, nào, lớn tiếng gọi ‘mẹ’!”
Mẹ chồng tôi há miệng, ngơ ngác, không biết làm sao, liền gọi tôi là “mẹ” với vẻ mặt bối rối.
Sau một giây im lặng, cả hội trường đều cười vang lên, mặt mẹ chồng ngày càng đỏ, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống MC.
Tôi cố nén cười, giữ vẻ mặt bình tĩnh, phải nhịn, chút nữa còn có nghi lễ.
Nhưng khi trao nhẫn, tôi lại không nhịn được, bật cười trước micro.
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
Đám cưới của tôi rất náo nhiệt, chỉ có mặt mẹ chồng là xanh lè từ đầu tới cuối.
Buổi tối, tôi kéo chồng qua, hào hứng hỏi: “Làm sao anh biết mẹ anh định giở trò vậy?”
Chồng tôi tự hào đáp: “Hiểu mẹ không ai bằng con trai mà, em yên tâm, anh sẽ luôn đứng về phía em. Thực ra mẹ anh rất tốt, chỉ là chưa thể xoay chuyển suy nghĩ này thôi.”
“Thế tiền trong phong bì là?”
“Ba anh đưa đấy, ông cũng biết tính mẹ anh mà. Anh còn lén để thêm vào túi của em đó, thử kiểm tra đi.”
Tôi xúc động ôm chầm lấy anh: “Aaa, chồng ơi, anh tuyệt quá!”
“Nhẹ thôi, anh không thở nổi rồi!”
2.
Sau khi kết hôn, mẹ chồng kéo ba chồng, nhất quyết muốn chuyển đến sống chung với vợ chồng tôi.
Dù họ đứng tên năm căn nhà, nhưng mẹ chồng cứ khăng khăng là vì nhớ con trai, không thể sống xa con được, lại còn lo tôi chăm chồng không tốt, nên nhất định muốn sống cùng để dạy dỗ tôi.
Chồng tôi nghe thế liền lẩm bẩm: “Ủa? Ai đó hồi xưa mỗi lần con về nhà nghỉ quá ba ngày là đuổi về liền mà?”
Mẹ chồng chỉ liếc mắt một cái, chồng tôi liền lặng lẽ bưng bát cơm bỏ đi.
Tôi nhiệt tình mang bánh bao và sữa đậu nành đến cho mẹ chồng, đó là đồ tôi dậy sớm mua về.
Mẹ chồng cười khẩy một tiếng: “Tôi không ăn nổi những thứ dầu mỡ này, bánh bao sữa đậu nành gì chứ, tôi chỉ uống cháo ngân nhĩ nấu mới được thôi. Con dâu, sáng mai dậy chắc sẽ thấy được tài nấu nướng của con nhỉ?”
Tôi vỗ ngực một cái: “À, Mạnh Kỳ bảo mẹ thích ăn bánh bao nên con mới mua. Cháo ngân nhĩ hả, không thành vấn đề, chắc chắn làm được!”
“Hừ, tôi chẳng thích ăn đâu.”
Ba chồng khẽ liếc bà, lẩm bẩm: “Cũng không thấy bữa nào bà ăn ít đi mà.”
Mẹ chồng tức giận, sáng sớm đã không ai nể mặt, bà ho khan một tiếng, ba chồng cũng lặng lẽ bê bát rời đi.
Đi làm vội vã xong, tối đến mẹ chồng nhắn tin nhắc tôi mua đồ nấu bữa bốn món một canh.
Tôi rầu rĩ, bình thường chúng tôi toàn đặt đồ ăn sẵn về thôi mà.
Nhưng để chứng tỏ mình đảm đang và khéo léo, tan làm tôi liền lao về nhà, mua một đống đồ đến mức tủ lạnh không nhét nổi, rồi bắt tay vào nấu nướng.
Nhìn thấy tôi mang từng túi đồ vào, mẹ chồng bối rối, định mở lời mấy lần đều bị tôi ngăn lại.
“Mẹ cứ về phòng nghỉ, mẹ không tin vào tay nghề của con sao?”
“Mẹ cứ giao cho con, hôm nay con sẽ cho mẹ nếm thử tay nghề con dâu.”
Tôi bắt đầu bận rộn trong bếp, ban đầu mẹ chồng còn bình tĩnh ngồi, nhưng sau đó bếp bắt đầu vang lên đủ loại âm thanh kỳ lạ.
Tiếng gà kêu, tiếng chậu rơi xuống đất, tiếng dầu bắn xèo xèo, tiếng đĩa vỡ, xen lẫn tiếng thốt lên của tôi “Trời đất!” “Tuyệt vời!”
Mấy lần mẹ chồng muốn hỏi tôi có chuyện gì, tôi ngại bà càm ràm liền khóa cửa phòng lại.
“Mẹ cứ yên tâm giao cho con!”
Mẹ chồng càng lúc càng lo lắng, cho đến khi tiếng nổ của nồi áp suất vang lên, bà mới bắt đầu đập cửa mạnh, thậm chí còn khóc:
“Đừng nấu nữa, đừng nấu nữa, thả tôi ra! Nhà sắp nổ rồi!”
Nhưng tiếng ồn trong bếp quá lớn, tôi không nghe thấy, thế là bà gọi cảnh sát.
3.
Cảnh sát đến đúng lúc tôi vừa bưng ra bốn món một canh. Sau khi hiểu rõ tình hình, họ khiển trách mẹ chồng tôi một trận, bắt bà nộp phạt.
“Trong điện thoại bà nói nghiêm trong như thế, làm tôi tưởng trong nhà gặp khủng bố, hóa ra chỉ có thế này?”
Mẹ chồng chỉ vào bếp, mạnh mẽ đáp: “Các anh nhìn đi, thế này khác gì gặp khủng bố chứ!”
Mấy anh cảnh sát nhìn một hồi rồi im lặng, cuối cùng khuyên nhủ mẹ chồng tôi: “Sau này tốt nhất đừng để con dâu nấu ăn nữa.”
Mẹ chồng tức tối ngồi lại bàn, vừa định mở miệng nói gì đó, nhìn thấy nồi canh bảy màu trước mặt thì im bặt.
Chồng tôi dè dặt nói: “Hay là, mình ra ngoài ăn đi.”
Tôi ngạc nhiên nói: “Sao lại thế được, đã làm xong rồi mà.”
Chồng tôi lẩm bẩm: “Thầy giáo bảo tụi anh từ nhỏ là mấy món có đủ thứ màu sắc như vậy thì đều có độc đấy.”
Tôi không tin, những món mà tôi đã vất vả làm theo sách công thức lại bị anh ấy bêu xấu như vậy sao? Tức mình, tôi bưng một bát canh lên húp thử.
Sau đó, tôi nôn mửa suốt mười phút trong nhà vệ sinh, cuối cùng cả nhà dọn đồ đi ăn ngoài.
Mẹ chồng tôi tức giận nói móc: “Bốn món một canh mà cũng không làm được, nhà nào có con dâu mà vô dụng đến vậy chứ. Nhớ hồi tôi mới về làm dâu, ai mà không khen tôi dịu dàng hiền thảo?”
Ba chồng tiếp lời: “Bà nhắc mới nhớ, lần đầu mẹ tôi phải nhập viện là nhờ món cơm nấm bà làm đấy. Lần đó là cơm nấm Vân Nam…”
Mẹ chồng đập mạnh đôi đũa xuống bàn, giận dữ quát: “Ăn cơm còn không ngăn nổi miệng của ông đúng không!”
Tôi và chồng không nhịn được cười.
Đêm hôm đó, tôi mơ màng dậy đi vệ sinh thì thấy phòng khách có chút ánh sáng yếu ớt. Đi tới gần, tôi phát hiện mẹ chồng đang gọi điện thoại cho ai đó.
Bà kể lể hết tội lỗi của tôi, từ vụ phong bì đổi xưng hô cho đến vụ bốn món một canh, chửi mắng không ngừng.
“Tiểu Vũ à, nó chính là cố tình ức hiếp dì, hai người đàn ông trong nhà này cũng vô dụng, chẳng ai đứng về phía dì, chỉ mình dì đơn độc chiến đấu thôi.”
“Nếu mà con làm con dâu của dì thì tốt biết mấy. Dì coi con như con gái ruột đấy, con tốt hơn cái cô Tần Dương Dương kia nhiều. Hôm nay nó nấu nướng mà suýt nữa cho nổ cả phòng bếp, sao mà so được với con hiền thục, dịu dàng. Thằng con kia của dì đúng là mắt bị mù rồi, mới đi chia tay con!”
“Con yên tâm, vì con mà dì nhất định phải cho Mạnh Kỳ nhìn rõ bộ mặt thật của Tần Dương Dương!”
“Sao? Con có cách gì hả? Nói đi, dì nghe đây…”
4.
Cô Lục Tiểu Vũ này là bạn gái cũ của chồng tôi, tôi cũng biết.
Lục Tiểu Vũ ngoan ngoãn, đáng yêu, tuy gia cảnh khó khăn nhưng rất biết cách lấy lòng mọi người, vẻ ngoài mỏng manh của cô ấy dễ khiến đàn ông mềm lòng.
Hồi đó, họ đã nghiêm túc đến mức ra mắt bố mẹ, mà Lục Tiểu Vũ lại rất được lòng mẹ chồng tôi.
Hai người thân thiết như mẹ con, thường xuyên đi mua sắm với nhau, cuối tuần nào Lục Tiểu Vũ cũng đến nhà nấu ăn cho mẹ chồng tôi.
Nhưng tiếc là, sau này chồng tôi mới phát hiện, Lục Tiểu Vũ tuy tốt, nhưng cô ta tốt với tất cả mọi người.
Cô ta lén lút hẹn hò với người bạn thân giàu có nhất của chồng tôi. Khi phát hiện ra, chồng tôi vẫn giữ thể diện cho cô ta, nói rằng hai người chia tay trong hòa bình, vậy mà mẹ chồng tôi khóc lóc mấy ngày liền.
Trớ trêu là không lâu sau khi chia tay, người bạn kia nghe theo gia đình sắp xếp ra nước ngoài, mà chẳng đưa Lục Tiểu Vũ đi cùng.
Khi Lục Tiểu Vũ muốn quay lại với chồng tôi thì anh ấy đã gặp tôi.
Hai đứa chúng tôi hợp cạ ngay từ lần đầu, giờ còn kết hôn rồi. Không ngờ Lục Tiểu Vũ lại luôn giữ liên lạc với mẹ chồng, còn xúi mẹ đối phó với tôi.
Tôi quay về phòng, đánh thức chồng dậy, kể cho anh nghe rồi bực bội hỏi xem phải làm sao.
Chồng tôi lật người đáp: “Cao nhân gặp cao thủ, có anh đứng về phía em, xem cô ta làm được gì. Thôi ngủ đi vợ.”
“Thế cháo ngân nhĩ mai mẹ anh muốn thì làm sao?”
“Mai em cứ đi làm đi, để anh lo.”
Hôm sau, tôi ngủ dậy rồi đi làm luôn, chồng tôi cam đoan là mọi việc ổn.
Kết quả, chưa đi làm được bao lâu thì mẹ chồng đã nhắn tin trách tôi sáng không nấu gì, thái độ như vậy thì bà sẽ không ăn uống gì cho đến khi tôi biết làm dâu cho ra dáng.
Tôi nhắn tin hỏi chồng, anh nói đã mua sẵn mười cái bánh bao để ở nhà, bảo tôi về đếm xem còn bao nhiêu cái.
“Bà không thể không ăn đâu, em đừng lo. Sau này bà cũng không còn gây khó dễ cho em nữa.”
Hả?
Tan làm, chồng đặc biệt đến đón tôi, bảo là có bất ngờ. Tôi tò mò về nhà, thấy mẹ chồng tức tối ngồi trên ghế sofa, còn một bác giúp việc với vẻ mặt hiền lành đang bận rộn trong bếp.
Mẹ chồng vừa định mở lời, chồng tôi đã nhanh chóng hỏi: “Mẹ, mẹ thấy dì giúp việc mà Dương Dương thuê cho mẹ thế nào?”
5.
Tôi ngớ người ra, từ lúc nào mà tôi thuê giúp việc?
Mẹ chồng kéo cả hai chúng tôi ra một góc, bất mãn nói: “Đây là ý gì? Làm không được việc nhà thì thuê giúp việc à?”
“Mẹ à, Dương Dương sợ mẹ buồn nên đã bỏ tiền lương ra thuê người đấy, chỉ sợ khi không có ở nhà lại không chăm mẹ chu đáo. Giờ thì mẹ có thể uống cháo ngân nhĩ mỗi ngày rồi.”
Nghe nói là tiền lương của tôi, mặt mẹ chồng dịu xuống nhưng vẫn nói với giọng mỉa mai: “Tôi cả ngày hôm nay không ăn được một miếng nào, ai đó bảo sẽ nấu cháo ngân nhĩ cho tôi, vậy mà sáng sớm đã đi mất rồi.”
Chồng tôi chỉ về phía bếp: “Thôi đi mẹ, mười cái bánh bao mua hồi sáng giờ còn ba cái thôi!”
Mẹ chồng nổi giận mắng: “Đồ nhãi ranh, đó là ba con ăn, mẹ có ăn đâu!”
“Được rồi, được rồi.” Chồng vội kéo tôi vào phòng.
Tôi cố nhịn cười khi vào phòng, từ khi mẹ chồng đến, tôi chẳng cảm thấy áp lực gì, mỗi ngày đều được cười thêm mười phút vì bà.
“Này, dì giúp việc là sao?”
Chồng tôi tự tin nói: “Anh thuê đó, giá rẻ thôi, rồi em sẽ thấy.”
Dì giúp việc tuy hiền lành nhưng làm việc thì tay chân lại vụng về, nấu ăn thì bình thường, dọn dẹp cũng không gọn gàng.
Khi dì vừa rời đi, mẹ chồng đã bắt đầu chê bai, trách móc hết cái này đến cái kia.
Chồng tôi khuyên: “Mẹ chịu đựng chút đi, dù sao đây cũng là người Dương Dương bỏ tiền thuê cho mẹ đấy.”
Sau một tuần, mẹ chồng tôi chịu hết nổi, lúc thì uống phải cháo ngân nhĩ mặn, lúc thì suýt trượt ngã vì sàn chưa lau khô. Cuối cùng bà không nhịn được nữa:
“Đuổi ngay cái bà giúp việc vụng về này đi!”
Tôi giả vờ khó xử: “Nếu vậy nhà mình sẽ không có giúp việc, mà con lại không chăm sóc tốt cho mẹ.”