May mắn của Hoài Tân - Chương 5
22
Trở về nhà, tôi phải nài nỉ mãi Giang Hoài Tân mới chịu kể cho tôi nghe về chuyện quá khứ.
Khi Giang Từ hai tuổi, anh ta đã bị lạc.
Vợ chồng nhà họ Giang đau khổ tột cùng, nhưng tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy kết quả, lại thêm việc mẹ của Giang Từ không thể sinh con nữa.
Một năm sau, họ quyết định đến trại trẻ mồ côi để nhận nuôi một đứa trẻ.
Đứa trẻ đó chính là Giang Hoài Tân.
Lúc đầu, khi mới đến, mọi người đều đối xử với anh như con ruột.
Dường như họ muốn bù đắp tất cả những thiếu sót mà họ đã gây ra cho Giang Từ vào người Giang Hoài Tân.
Nhưng khi Giang Từ năm tuổi, tình cờ anh ta được tìm thấy.
Từ đó, Giang Hoài Tân bắt đầu bị mọi người bỏ qua.
Dường như ai cũng quên mất sự tồn tại của Giang Hoài Tân.
Giang Hoài Tân trong một đêm đã mất đi tất cả mọi sự cưng chiều, thậm chí vì Giang Từ ghét bỏ anh mà cả gia đình nhà họ Giang cũng bắt đầu tránh né anh.
Nhưng đồng thời, Giang Hoài Tân cũng không thể có bất kỳ phản kháng nào về mặt cảm xúc.
Anh liên tục bị nhắc nhở.
Nếu không có nhà họ Giang, anh vẫn đang sống cuộc sống nghèo khó ở trại trẻ mồ côi.
Nếu không có nhà họ Giang, anh sẽ không có vị trí của một cậu ấm nhà giàu như bây giờ.
Và sau này, lý do ông nội Giang bắt đầu đào tạo Giang Hoài Tân trở thành người thừa kế.
Chỉ đơn giản là vì Giang Từ không hứng thú với công việc kinh doanh của nhà họ Giang.
Nhà họ Giang lại không thể không có người kế thừa.
Vì vậy, ông nội Giang cuối cùng cũng nhớ đến đứa cháu trai lớn là Giang Hoài Tân.
Trong khi dạy dỗ anh một cách nghiêm khắc, ông ấy cũng luôn đề phòng anh.
Dù sao cũng là người ngoài, ông ấy sợ rằng cuối cùng Giang Hoài Tân sẽ nuốt trọn nhà họ Giang.
Giờ đây, về mặt hình thức, Giang Hoài Tân là người nắm quyền thực tế của tập đoàn Giang Thị.
Nhưng trên thực chất, anh lại bị kìm kẹp ở khắp mọi nơi.
23
Giống như hôm nay, ông nội Giang đã dùng đạo đức để ép buộc anh, đó là điều thường xuyên xảy ra.
“Vậy nên, Giang Hoài Tân?”
Giờ tôi đã tự tin hơn, dám gọi thẳng tên anh.
“Anh có muốn ly hôn với em không?”
Vì anh đã mắc nợ nhà họ Giang một ân tình lớn như vậy.
Giang Hoài Tân ngồi bên cạnh tôi trên ghế sofa, hỏi ngược lại.
“Vậy em có muốn ly hôn không?”
Tôi cảm thấy hơi ấm ức.
Leo lên đùi Giang Hoài Tân ngồi, vùi mặt vào hõm cổ anh.
Giọng nói rất nhỏ.
“Không muốn.”
Giang Hoài Tân ôm chặt lấy tôi, ấn tôi vào lòng anh.
“Vậy thì không ai có thể ép buộc em được.”
Tôi cọ cọ vào hõm cổ anh, tỏ ra vui vẻ.
Đột nhiên, tôi nhớ ra một câu hỏi mà từ lâu vẫn chưa hỏi.
Tôi ngẩng đầu lên khỏi hõm cổ anh ấy.
“Giang Hoài Tân.”
“Anh có phải đã thích em từ trước khi kết hôn không?”
Giang Hoài Tân cười khẽ, hôn lên má tôi.
“Muốn hỏi gì?”
Tôi cố gắng kìm nén sự xấu hổ, nhìn chằm chằm vào anh.
“Anh thích em từ khi nào vậy?”
Khi Giang Hoài Tân thích tôi, tôi vẫn là bạn gái của Giang Từ.
Khi Giang Từ gọi điện hoặc video call với tôi, anh ta thường không tránh mặt Giang Hoài Tân.
Vì vậy, anh đã nghe thấy giọng nói của tôi và nhìn thấy ngoại hình của tôi qua màn hình.
Anh nói tôi khác với những bạn gái trước của Giang Từ.
Tôi quá nghiêm túc.
So với Giang Từ, người luôn vô tâm thờ ơ, cuối cùng tôi chắc chắn sẽ thua trong mối quan hệ này.
Anh cũng không nói chính xác lúc nào bắt đầu thích tôi.
Chỉ là trong những mảnh ghép vỡ vụn của nhận thức, anh dần dần ghép lại một hình ảnh về tôi trong tưởng tượng của mình.
Cho đến khi gặp tôi lần đầu tiên, anh mới nhận ra điều đó.
Mỗi lần anh cố ý chú ý đến tôi, đều là biểu hiện của việc anh đã thích tôi.
24
Giang Hoài Tân đã từ chối lời yêu cầu của ông nội Giang như thế nào, và làm thế nào để hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Giang.
Anh không kể cho tôi bất kỳ chi tiết nào.
Có thể trong đó có những thủ đoạn khá đen tối.
Nhưng tôi sẽ không vì vậy mà lung lay tình cảm dành cho Giang Hoài Tân.
Nhà họ Giang đã lạnh nhạt, khắc nghiệt và bắt nạt anh trong suốt nhiều năm.
Thời niên thiếu của anh thậm chí còn không thoải mái bằng khi ở trại trẻ mồ côi.
Nhưng chính nhà họ Giang đã đưa anh vào giới thượng lưu, mở rộng tầm mắt và kiến thức của anh.
Khi anh đã làm việc không ngừng nghỉ cho nhà họ Giang, giúp nhà họ Giang trở thành công ty hàng đầu trong thành phố, thì anh đã trả hết món nợ đó.
Khi mọi chuyện gần như lắng xuống, Giang Từ biến mất.
Mọi người đều nghĩ rằng anh ta lại đi chơi bời ở đâu đó.
Không ai quan tâm đến việc anh ta đi đâu.
Cho đến một tháng sau, anh ta đột ngột xuất hiện.
…
Vào ngày trước kỳ nghỉ hè, tôi đã thu dọn đồ đạc và đang đợi Giang Hoài Tân bên đường.
Buổi tối, xung quanh trường học rất vắng người.
Bỗng nhiên, có người vỗ vai tôi.
Tôi quay đầu lại.
“Giang Từ?”
Giây tiếp theo, miệng và mũi tôi bị bịt kín bằng một chiếc khăn ướt.
Đó là tất cả những gì tôi nhớ được trước khi bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy, tôi bị trói chặt vào ghế phụ xe, không thể cử động.
“Giang Từ!”
Anh ta đội mũ bóng chày, lạnh lùng xoay vô lăng.
“Một tháng không gặp, em sống tốt hơn cả trong tưởng tượng của tôi.”
“Anh định làm gì?”
Tôi dần bình tĩnh lại, không dám chọc tức anh ta.
“Giờ thì Giang Hoài Tân đã nắm quyền kiểm soát Giang thị rồi, còn tôi, đương nhiên cũng không để ý.”
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ cần em.”
“Ông nội cũng không thể giúp tôi, ông còn muốn đưa tôi ra nước ngoài, cả đời không cho tôi quay lại. Vì vậy, tôi chỉ có thể tự mình đưa em đi.”
“Đi đâu?” Tôi hỏi.
“Tôi đã dùng một phần tiền mà ông nội cho để mua một hòn đảo.”
“Nhiếp An.”
Anh ta, với tư cách là một kẻ bắt cóc, lại bình tĩnh một cách bất ngờ.
“Đừng thích anh ấy nữa.”
“Giang Hoài Tân có thể cho em những gì, tôi cũng có thể cho em.”
“Tôi là người đầu tiên em thích. Nếu em rời xa anh ấy, tôi tự tin sẽ khiến em lại yêu tôi thêm một lần nữa.”
Điên rồi.
“Giang Từ, tôi không thể thích anh nữa. Cho dù có Giang Hoài Tân hay không thì cũng vậy.”
Tôi cố gắng chuyển hướng sự chú ý của anh ta.
“Anh không hề nhận ra vấn đề của chúng ta là gì.”
Giang Từ ngẩng đầu lên.
“Em nói đi.”
“Tôi đã thấy anh hôn một người phụ nữ khác khi chúng ta đang hẹn hò, tôi thực sự không thể chấp nhận được.”
“Tôi thấy ghê tởm.”
Giang Từ hít một hơi thật sâu, phanh gấp.
“Nhiếp An, em quá cổ hủ rồi.”
“Bây giờ là thời đại nào rồi? Em vẫn còn giữ cái tư tưởng chung thủy đó sao?”
“Vì em, tôi đã cắt đứt quan hệ với tất cả mọi người. Từ ngày quyết định kết hôn với em, tôi chưa từng đụng vào bất kì một ai khác.”
Tôi bình tĩnh vạch trần lời nói dối của anh ta.
“Ở Las Vegas, sáng hôm sau, tôi đã thấy người phụ nữ mà anh hôn ở quán bar bước ra khỏi phòng của anh.”
Giang Từ đập tay vào vô lăng.
“Chỉ có một lần đó thôi, tôi thề.”
“Lần đó tôi say quá…”
“Thôi đi Giang Từ, anh có nghiêm túc không?”
Tôi thực sự không quan tâm anh ta có dính líu với ai khác nữa.
“Vậy em nói đi!”
Giang Từ nhìn chằm chằm vào tôi, “Em muốn tôi làm gì?!”
“Thả tôi ra.”
“Không thể.”
“…”
Khốn kiếp, vậy cùng nhau chết đi.
Trong lúc đang giằng co, Giang Từ liếc nhìn gương chiếu hậu.
Ngay lập tức anh ta khởi động xe, đạp mạnh chân ga.
“Giang Hoài Tân hành động nhanh thật đấy.”
Anh ta cười nhạt, đạp ga hết cỡ. Tốc độ nhanh đến nỗi tôi cảm thấy sợ hãi.
Phía sau có hai chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo.
Mặt tôi tái nhợt, Giang Từ nhận thấy điều đó.
Hình như anh ta đã đạp phanh.
Ngay sau đó, sắc mặt anh ta thay đổi.
Tôi thấy anh ta liên tục đạp phanh, nhưng tốc độ không hề giảm.
Bàn đạp phanh bị kẹt rồi, không thể phanh được.
“Giang Từ…”
Toàn thân tôi lạnh ngắt, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
“Không sao đâu, An An, không sao.”
Anh ta lại kéo phanh tay, rồi lại làm gì đó.
Nhưng tốc độ vẫn không giảm.
Phía trước là những khúc cua gấp liên tiếp.
Không cho ai cơ hội suy nghĩ, chiếc xe lao thẳng vào hàng rào, đâm vào cây.
Cơ thể tôi đau nhức vì bị va đập.
Nhưng tôi nghĩ Giang Từ chắc chắn đau hơn tôi.
Giây trước khi va chạm, anh ta đã tháo dây an toàn và ôm lấy tôi.
“An An!”
Đó là giọng của Giang Hoài Tân.
Tôi mê man, không thể cử động.
Nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt.
Tôi ngửi thấy mùi xăng.
Bình xăng bị rò rỉ, chiếc xe có vẻ sắp nổ.
Giang Từ đã hoàn toàn bất tỉnh.
Khi tôi nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây, Giang Hoài Tân đã đập vỡ kính xe và bế tôi ra ngoài.
Vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng nổ lớn từ phía sau.
25
Trong vụ tai nạn đó, tôi may mắn là người bị thương nhẹ nhất.
Chủ yếu là trầy xước.
Còn Giang Hoài Tân thì khác.
Vì chiếc xe nổ quá gần.
Anh đã che chở cho tôi nên chân phải bị thương nặng.
Ngay cả khi vết thương đã lành và được xuất viện, anh vẫn gặp khó khăn trong việc di chuyển, cần 3 tháng để hồi phục hoàn toàn.
Còn Giang Từ.
Anh ta vẫn đang nằm trong phòng hồi sức tích cực.
Bác sĩ nói may mắn là giữ được mạng sống.
Và bản án dành cho anh ta cũng sẽ bị hoãn lại.
Khi nghe tin anh ta sống sót, tôi đã thở phào nhẹ nhõm.
Sự thay đổi nhỏ nhặt này đã bị Giang Hoài Tân phát hiện ra.
“An An, em đang lo lắng cho nó à?”
Anh dựa vào đầu giường, đóng cuốn sách trên tay lại.
Tôi lắc đầu.
“Anh ta đáng đời, việc em nằm ở đây bây giờ là do anh ta gây ra, em không hề thương hại anh ta.”
“Chỉ là, vào giây phút cuối cùng anh ta đã che chở cho em.”
“Nếu anh ta cứ thế mà chết, em nghĩ tâm trạng mình sẽ cảm thấy rất phức tạp.”
Giang Hoài Tân cười nửa miệng, “May mà nó chưa chết.”
Tôi cười một tiếng, tiến lại gần hôn anh thật mạnh.
“Woa, Giang Hoài Tân.”
“Trước đây sao em không phát hiện ra anh nhỏ mọn đến vậy.”
Giang Hoài Tân nghiêng đầu tìm đôi môi tôi.
Sau một nụ hôn nhẹ nhàng, tay anh đã đặt lên eo tôi.
“An An.”
Giọng nói của người đàn ông đầy ẩn ý.
Tôi chớp mắt, hiểu ra ý anh.
“Nhưng mà, chân anh vẫn chưa khỏi.”
Tay anh bắt đầu vuốt ve lên trên.
“Vậy nên, em phải tự mình làm.”
Tự mình làm???
Làm sao mà làm???
“Lên đây.”
Giang Hoài Tân thì thầm.
“…”
Ánh trăng đổ xuống sàn nhà.
Vệt bóng nhấp nhô.