May mắn của Hoài Tân - Chương 3
15
Tôi vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ rằng Giang Hoài Tân đã làm những việc tồi tệ như vậy, vậy thì anh là một người xấu, và tôi lại rung động trước một người xấu.
Cửa thang máy mở ra.
Giang Hoài Tân dùng một tay ôm tôi, tay còn lại ân cần lau đi vệt nước trên môi tôi.
Tôi chớp mắt, nhìn về phía sau anh.
Tầng 4, một tầng mà tôi chưa bao giờ lên.
!!!!
Tôi há miệng, nhưng vì quá sốc mà không nói nên lời.
Phía sau Giang Hoài Tân là một chiếc lồng chim hình bán nguyệt khổng lồ.
Lồng chim đủ lớn để một người nằm vừa.
Chiếc lồng được làm bằng bạc nguyên chất, trên hàng rào được chạm khắc những họa tiết tinh xảo, dưới cùng lót một tấm thảm lông trắng.
Không biết từ lúc nào, Giang Hoài Tân đã đặt tôi xuống.
Anh vòng tay qua eo tôi từ phía sau, hôn nhẹ lên vành tai tôi.
“Thích không?”
Tôi run lên, quên mất cách vòng vo, trực tiếp hỏi.
“Anh muốn nhốt em ở đây à?”
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ.
“Tất nhiên là không.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Đây là của chúng ta cùng dùng.”
???!!!
Tôi lại hít một hơi, “Ý anh là gì?”
Giang Hoài Tân mở cửa lồng chim.
Kéo tôi vào bên trong.
“Việc anh ném Giang Từ ra nước ngoài là do nó đáng bị như vậy, từ từ anh sẽ kể em nghe.”
“Bây giờ, em nắm chặt vào thanh chắn đi.”
Tôi nắm chặt vào thanh chắn bằng cả hai tay, rồi nhìn anh không hiểu.
Tay Giang Hoài Tân luồn vào trong vạt áo, vuốt ve xương bả vai tôi.
Anh nói với một nụ cười nhẹ.
“Em không muốn ở trên xe, vậy chúng ta ở đây, có được không?”
Một lát sau, tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao Giang Hoài Tân lại bảo tôi nắm chặt vào thanh chắn.
Bởi vì nếu không tôi sẽ không thể đứng vững được.
Giang Hoài Tân đứng sau lưng tôi.
Giọng nói khá bình tĩnh, anh lên tiếng.
“Giang Từ có một khoản nợ cờ bạc ở Las Vegas, ngày cưới cũng là hạn cuối để nó trả nợ.”
Anh dừng lại một chút, tay đặt lên eo tôi.
Cúi xuống, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống vai tôi.
“Như vậy, eo có mỏi không?”
Tôi cắn môi không trả lời.
Anh rõ ràng dùng sức hơn.
“Hửm?”
“Vẫn, vẫn ổn.”
Tôi càng nắm chặt vào thanh chắn hơn.
Giang Hoài Tân mỉm cười dịu dàng, tiếp tục giải thích.
“Anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho quản lý sòng bạc.”
“Nợ là do Giang Từ gây ra, người là họ bắt.”
“Giang Từ chỉ bằng một câu nói đã muốn gán mọi tội lỗi lên đầu anh?”
Tôi tùy ý gật đầu đồng ý với anh, đầu óc tôi choáng váng.
Chỉ biết rằng anh đã giải thích rõ ràng.
Rồi tôi đẩy nhẹ tay anh.
“Nhẫn của anh, cấn vào em rồi.”
Giang Hoài Tân đưa tay lên trên, cuối cùng đan tay vào tay tôi.
Tay anh bao bọc lấy tay tôi.
Tay tôi nắm chặt vào thanh chắn.
“Vậy thì cứ như vậy đi.”
Anh điều chỉnh một chút.
Giang Hoài Tân của ngày hôm đó dường như đã trở thành một người khác.
Gần như đến lúc bình minh, tôi mới được thả ra.
Đến nỗi tôi cũng quên hỏi.
Mục đích của anh khi làm thế là gì?
Và câu nói của Giang Từ: “Việc em có thể đường hoàng gả cho anh ấy, thực chất là âm mưu từ lâu của anh ấy.”
Ý nghĩa của nó là gì.
16
Câu hỏi đó, với lịch trình dày đặc, đã bị tôi quên lãng.
Ngày hôm sau, Giang lão gia đã đề nghị đi đến Las Vegas.
Một tuần sau, là sinh nhật của ông ấy.
Và lý do ông ấy chọn địa điểm này chỉ đơn giản là vì Giang Từ muốn đi.
Giang lão gia luôn chiều chuộng anh ta nhất.
Ba ngày sau, trên du thuyền.
Tôi đang cùng Giang Hoài Tân đi dạo trên boong tàu.
“Đến đây làm gì vậy, anh không đi mua sắm cùng em à?”
Giọng điệu nũng nịu cùng với tiếng bước chân ngày càng gần.
Giang Từ và bạn gái của anh ta đang đi về phía chúng tôi.
Cô gái đó chính là người đã cho rót rượu vào miệng Giang Từ trong quán bar tối hôm đó.
“Lâu rồi không gặp.”
Cô ta nhướn mày với tôi một cách đầy ẩn ý.
Tôi lảng tránh ánh mắt, không để ý đến sự nhiệt tình không mấy tốt đẹp này.
Trên gương mặt Giang Hoài Tân cũng không hề có biểu cảm gì.
Mặc dù không nói ra, nhưng tôi cũng đoán được.
Giang Hoài Tân biết rõ quá khứ giữa tôi và Giang Từ.
Giang Từ nhìn chằm chằm vào tôi, ôm chặt người bạn gái vào lòng.
Trong nụ cười của anh ta thoáng hiện lên một chút vẻ khinh thường.
“Chị ấy không muốn nói chuyện với em, em không thấy à? Còn cố gắng nhiệt tình làm gì nữa?”
Cả tôi và Giang Hoài Tân đều phớt lờ những lời nói cay nghiệt của anh ta.
Một cơn gió biển thổi qua, tôi cảm thấy hơi lạnh.
Giang Hoài Tân khoác áo khoác lên người tôi, siết chặt lại.
“Lạnh à? Muốn vào trong không?”
Trước khi tôi kịp trả lời, Giang Từ xen vào.
“Gì chứ.” Anh ta kéo dài giọng nói, nghiêng đầu nhìn Giang Hoài Tân.
Ánh mắt đầy khiêu khích.
“Anh.”
“Chơi một ván nhé?”
17
Las Vegas.
Nơi duy nhất hợp pháp hóa cờ bạc ở Mỹ.
Tầng dưới của du thuyền có sẵn bàn chơi bài.
Giang Từ và Giang Hoài Tân ngồi đối diện nhau ở hai đầu bàn dài.
Giang Từ dùng một tay xáo bài, rồi đẩy tất cả các con chip trước mặt mình đi.
Show hand
* Show hand: là hành động lật bài của người chơi để lộ giá trị bài của mình cho đối thủ và những người chơi khác trên bàn tại vòng Showdown – vòng cuối cùng của ván bài khi đã hết vòng cược.
Trong các giải đấu lớn, nhất là tại WSOP (World Series of Poker), quy tắc bắt buộc tất cả người chơi phải show hand khi có ít nhất 1 người đã all-in, bất kể kết quả của ván bài.
“Cộng thêm toàn bộ cổ phần và bất động sản mà ông nội cho em.”
“All in.”
Giang Hoài Tân mỉm cười nhưng không nói gì, chờ xem anh ta sẽ nói gì tiếp theo.
Giang Từ liếc nhìn tôi.
Ngẩng cằm lên.
“Em chỉ muốn cô ấy.”
Không khí bỗng chốc ngưng trệ.
Bầu không khí trở nên căng thẳng đến mức không thể tin được, chỉ có Giang Từ là không cảm thấy vậy.
Giọng điệu của anh ta vẫn rất thoải mái.
“Anh, em nói thẳng với anh, em thích chị dâu rồi đấy.”
“Anh dám đánh cược không?”
Tôi nhíu mày, “Giang Từ, anh bị điên à?”
Giang Hoài Tân thong thả xoa những con chip trước mặt, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhã.
“Xin lỗi.”
“An An chỉ thuộc về riêng cô ấy, tôi không có quyền quyết định tương lai của cô ấy.”
Ngay cả khi từ chối, anh vẫn rất lịch sự.
Tôi nhìn về phía Giang Hoài Tân, cảm thấy như tình cảm dành cho anh đã tăng lên rất nhiều.
Không phải một chút mà là rất nhiều.
Giang Hoài Tân đứng dậy, đi đến trước mặt Giang Từ đang cau mày.
Từ bộ bài của anh, anh rút ra ngẫu nhiên ba lá.
Lật lại, đặt trước mặt Giang Từ.
J, Q, K cơ.
Bộ ba đồng chất.
Anh đã từ chối lời mời của Giang Từ, nhưng cũng đồng thời dùng cách này để ngầm nói với Giang Từ.
Những lời khiêu khích của Giang Từ, anh hoàn toàn không để tâm.
Giang Từ nghiến răng, không nói gì.
Tôi nắm lấy tay Giang Hoài Tân đang đưa ra, cùng anh rời đi.
Cố kìm nén lại khóe miệng đang muốn cong lên.
Chồng ơi, anh quá tuyệt vời!!
18
Theo Giang Hoài Tân trở về phòng, vừa định khen ngợi anh thì đã bị anh cướp mất hơi thở.
Anh cao quá.
Tôi hơi khó khăn để với tới môi anh.
Nhận thấy điều đó, Giang Hoài Tân ôm eo nhấc tôi lên một chút.
Giúp tôi dễ dàng đứng trên mũi chân để hôn anh.
“Lời lúc nãy anh nói trên bàn đánh bài, em nghe có vui không?”
Anh không tách xa tôi là bao, nói xong lại hôn tôi một cái.
Tôi gật đầu, “Ừm!”
“Nhưng đó không phải là suy nghĩ thật của anh.”
Giang Hoài Tân ôm chặt tôi trong lòng.
Giọng của anh khi nói chuyện với tôi luôn rất dịu dàng.
“An An, em có quyền tự do tuyệt đối ở bên anh.”
“Nhưng với điều kiện, em là của anh.”
“Tên ngốc đó làm sao có thể nghĩ được rằng anh sẽ dùng em để đánh cược?”
Tôi chỉ mất vài giây để hiểu những gì Giang Hoài Tân đang nói.
Đây mới là Giang Hoài Tân thật sự.
Bề ngoài lịch sự tao nhã.
Thực chất bên trong lại biến thái.
… Và những sở thích cũng rất biến thái!
Tôi nghĩ rằng sự bẽ mặt của Giang Từ tối qua sẽ khiến anh ta kiềm chế lại.
Nhưng không ngờ, anh ta lại trở nên điên rồ hơn.