May mắn của Hoài Tân - Chương 1
1
Tôi đứng run rẩy trong cái lạnh cắt da cắt thịt, chờ Giang Từ trước cổng trường đã một tiếng đồng hồ.
Sau bao nhiêu lần gọi không được, cuối cùng anh ta cũng nghe máy.
“Giang Từ, Sao anh vẫn chưa đến?”
Giọng tôi run run.
Đầu dây bên kia, tiếng bật lửa châm thuốc vang lên lách tách.
Có lẽ Giang Từ đang ngậm điếu thuốc, giọng nói khàn khàn.
“Xin lỗi, tôi quên mất đã hẹn với em. Em vẫn còn ở trường à?”
“Ừ.”
Âm thanh bên kia điện thoại rất ồn ào.
Tôi không khỏi hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
Anh ta khẽ cười một tiếng, “Muốn quản tôi à?”
Giọng nói của Giang Từ vừa chậm rãi lại vừa lạnh lùng đến lạ thường.
“Thôi đến đây thôi, Nhiếp An. Em đã đi quá giới hạn rồi.”
Anh ta không cho tôi cơ hội để nói thêm lời nào, đã cúp máy ngay lập tức.
Cả người tôi đã tê cóng vì lạnh.
Dạo gần đây, Giang Từ rất khác thường, lạnh lùng đến mức chẳng còn chút gì giống người đàn ông từng theo đuổi tôi.
2
Tôi vô tình lướt thấy một bài đăng trên vòng bạn bè.
Mười phút trước, người anh em của Giang Từ đã đăng tải một đoạn video kèm theo địa điểm.
Trong video, Giang Từ đang ngồi ở một góc phòng, điện thoại của anh ta liên tục sáng lên, hiển thị những cuộc gọi đến từ tôi.
Anh ta chỉ liếc qua một cái, rồi thờ ơ bỏ qua.
3
Vì muốn nói rõ ràng mọi chuyện trước khi chia tay, tôi vẫn quyết định đến đó.
Quán bar tối tăm và hỗn loạn.
Giang Từ dựa lưng vào ghế, vẻ mặt lười biếng, để cho cô gái trong lòng rót rượu vào miệng.
“Cố tình đến đây để quyến rũ tôi đấy à?”
Tôi đứng từ xa nhìn, Giang Từ nâng cằm cô gái kia lên rồi hỏi với vẻ cười cợt.
Cô ta cười khúc khích rồi đánh nhẹ vào vai anh ta.
“Em xứng đáng sao?”
“Anh đã có bạn gái rồi mà.”
Giang Từ cúi đầu hôn lên môi cô ta.
Hôn xong, anh ta lại kéo cô ta vào lòng.
“Tôi theo đuổi Nhiếp An chỉ vì một cuộc đánh cược thôi.”
“Theo đuổi được rồi, thắng cược rồi, đương nhiên là đá cô ấy đi.”
“Em tưởng tôi thật lòng thích cô ấy à?”
Cô gái trong lòng anh ta cố tình hỏi: “Vậy thì Giang thiếu gia thích ai?”
Ánh mắt của Giang Từ trở nên mờ ám, “Tối nay tôi thích em nhất.”
4
Đến khi kịp phản ứng lại thì tôi đã đứng trước mặt hai người họ.
“Em gái, em tìm ai thế?”
Giọng cô ta ngọt ngào đến phát ngán.
Giang Từ ngồi trong bóng tối, không nhìn rõ vẻ mặt.
“Giang Từ, anh thật ghê tởm.”
Tôi cầm ly rượu hất thẳng vào mặt anh ta, giọng nói run rẩy không kiểm soát được.
“Á!”
Cô gái bên cạnh la lên thất thanh rồi vội vàng lau mặt cho Giang Từ.
Anh ta đẩy cô ta ra, đứng dậy tiến về phía tôi.
Rượu vàng óng chảy dọc theo đường nét khuôn mặt, rồi nhỏ giọt xuống cằm.
“Nghe thấy hết rồi hả?” Anh ta cười khẩy, tay vuốt cằm.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, giơ tay định tát một cái.
Nhưng ngay giây tiếp theo đã bị Giang Từ giữ chặt lấy tay.
Anh ta buông tay tôi ra, trên khuôn mặt là vẻ thờ ơ.
“Em thấy tôi ghê tởm vậy mà vẫn còn thích tôi, thì gọi là gì hả, Nhiếp An?”
“Em không phải là đang tự ngược đãi sao?”
Tôi cắn chặt môi, cố gắng kìm nén không cho mình bật khóc trước mặt anh ta.
Giang Từ cúi người lại gần tôi, vỗ nhẹ lên má tôi.
“Em xem bây giờ em trông có khác gì một người cô gái đáng thương đâu, đừng tự làm khổ mình nữa.”
Anh ta không cho tôi cơ hội để phản bác hay làm bất cứ hành động gì khác.
Anh ta đứng thẳng dậy, ra hiệu cho bảo vệ.
“Mời Nhiếp tiểu thư ra ngoài.”
Tôi bị đẩy ra khỏi quán bar.
Đứng ngây người ở đó, không biết đã bao lâu mới lấy lại tinh thần.
Xung quanh mọi người đang vui vẻ, chỉ mình tôi như rơi xuống hầm băng.
Tầm nhìn của tôi dần trở nên mờ nhạt.
Tôi hít một hơi thật sâu, lau đi những giọt nước mắt chưa kịp rơi.
Im lặng bước vào màn mưa tuyết.
5
Tôi nghĩ rằng từ đó trở đi, tôi và Giang Từ sẽ không còn bất kỳ liên quan nào nữa.
Cho đến hai tháng sau, cha tôi đề nghị tôi, một cô sinh viên năm ba, kết hôn để cứu vãn sự nghiệp đang trên bờ vực phá sản của gia đình.
Đối tượng kết hôn chính là cậu hai nhà họ Giang, Giang Từ.
“Chỉ có nhà họ Giang mới cứu được chúng ta, An An, con hãy giúp ba nhé.”
“Ba…”
Tôi muốn nói với ông rằng, Giang Từ thật sự rất tệ.
Anh ta đã từng bắt nạt tôi, tôi không hề thích anh ta chút nào.
Tôi biết, nếu nói ra những điều này, cha sẽ không ép buộc tôi nữa.
Nhưng một mình ông sẽ phải gánh chịu khoản nợ khổng lồ.
Cộng thêm sức khỏe của ông ngày càng yếu, những sợi tóc bạc trên thái dương càng khiến tôi không thể nói lời từ chối.
Tôi biết Giang Từ không thích tôi.
Từ đêm đó ở quán bar, tôi đã chỉ còn lại sự ghê tởm dành cho anh ta.
Nhưng tôi không ngờ anh ta không chịu buông tha cho tôi, còn cố ý làm nhục tôi trước bao người.
Bởi vì ngay trong ngày cưới, Giang Từ đã biến mất.
6
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, chú rể bỏ trốn à?”
“Chắc chắn là anh ta không thích cô gái nhà họ Nhiếp nên mới bỏ trốn rồi.”
Tôi đứng trên sân khấu, buộc phải hứng chịu những ánh mắt vừa thương hại vừa chế giễu của khách mời.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình bơ vơ và bất lực đến vậy.
Cho đến khi Giang Hoài Tân, người hiện đang nắm quyền ở nhà họ Giang, đứng trước mặt tôi.
Giang lão gia, người đứng đầu nhà họ Giang, đứng dậy, nhìn về phía các vị khách.
Với giọng nói dứt khoát, ông ấy tuyên bố: “Thư mời mà các vị nhận được là do nhân viên ghi nhầm, chú rể thực sự là Hoài Tân, chứ không phải là A Từ.”
“Lễ cưới sẽ tiếp tục, xin mọi người đừng lo lắng.”
Mọi người đều có vẻ rất khó chịu, muốn nói mà không nói được.
Lý do mà Giang lão gia đưa ra quá qua loa và lộ nhiều sơ hở.
Nhưng trong giới thương gia của thành phố này, nhà họ Giang dù có nói trắng ra là đen thì cũng chẳng ai dám nghi ngờ.
Tôi ngây người nhìn Giang Hoài Tân.
Anh nâng tay tôi lên, tự nhiên đeo nhẫn vào tay tôi.
Tôi phản ứng chậm chạp trong hai giây, rồi cũng đeo nhẫn cho anh.
Quy trình cuối cùng của đám cưới – nụ hôn.
Giang Hoài Tân ngước mắt lên, tay đặt lên eo tôi.
“Nhắm mắt lại.” Giọng anh trầm tĩnh.
Tôi vô thức làm theo lời anh.
Giây tiếp theo, một nụ hôn nhẹ nhàng chạm vào môi tôi.
Dưới sân khấu vang lên những tràng pháo tay thưa thớt.
Vậy là, tôi đã bị thay đổi chồng một cách ngớ ngẩn như vậy.
Tôi nghĩ mình đã tê liệt rồi, cho đến khi đêm đến.
…
7
Đêm tân hôn.
Trong căn biệt thự rộng lớn, chỉ có tôi và Giang Hoài Tân.
Tôi không thể kìm nén được nỗi sợ hãi trong lòng trước những gì sẽ xảy ra đêm nay.
Dù sao thì, việc chia sẻ giường với một người gần như xa lạ cũng thật đáng sợ.
Khi Giang Hoài Tân mặc đồ ngủ bước ra từ phòng tắm.
Tôi đang cuộn mình trong chăn giả vờ ngủ.
Tiếng động xột xoạt vang lên bên tai tôi.
Giang Hoài Tân nằm xuống giường, cách tôi một khoảng vừa phải, không có bất kỳ hành động nào.
Anh chính là người có thể cứu công ty của cha tôi.
Nếu làm anh tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Tôi quyết tâm, chậm rãi dựa vào anh.
Vừa chạm vào tay anh, anh bất ngờ có hành động.
Người đàn ông lật người, đè tôi xuống giường.
Tôi giật mình.
Giang Hoài Tân cảm nhận được điều đó.
Trong không khí tĩnh lặng, một tiếng cười khẽ vang lên.
Anh lơ lửng trên người tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Sợ mà còn dám lại gần?”
Tôi cảm thấy bàn tay đang kìm kẹp cổ tay mình siết chặt hơn.
Có lẽ vì tôi im lặng quá lâu, Giang Hoài Tân không nhận được phản hồi.
Anh buông tôi ra, định nằm trở lại bên cạnh.
Tôi vô thức ôm vào vai anh, thì thầm.
“Em… em không biết phải làm sao.”
“Chỉ là hơi sợ thôi, không phải ghét anh.”
Mặc dù anh là anh trai của Giang Từ, nhưng tôi không ghét anh vì điều đó.
Chỉ đơn giản là vì sự xa lạ.
Người đàn ông trước mặt, là người có thể cứu công ty của gia đình tôi.
Cũng là chồng mới cưới của tôi.
Giang Hoài Tân từ từ đưa tay xuống, vuốt ve gấu áo.
Đó là một động tác thăm dò.
“Vậy thì thả lỏng một chút.”
Anh ấy thì thầm bên tai tôi.
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng bản thân.
8
Đó là một cơn đau như xé nát.
Tôi đã cảm thấy Giang Hoài Tân đang cố gắng làm rất chậm.
Anh hôn nhẹ lên má tôi.
“Em ổn chứ?”
Tôi ổn định hơi thở, “Ừm…”
Người đàn ông mỉm cười rồi tiếp tục.
Nụ hôn dần di chuyển xuống dưới.
9
Ngày hôm sau, ánh sáng ban mai rọi vào phòng.
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại mình tôi.
Sau khi rửa mặt, tôi thấy Giang Hoài Tân đang ngồi ở bàn ăn.
“Anh Giang.”
Tôi vẫn quen gọi anh như vậy.
Anh ngước nhìn tôi, “Em có thấy khó chịu ở đâu không?”
Tôi chớp mắt, hai má ửng hồng.
“Không có.”
Nhưng lời nói dối của tôi nhanh chóng bị phơi bày.
Buổi chiều tôi phải quay lại trường để thu dọn đồ đạc.
Giang Hoài Tân cũng đến công ty nên đã tiện đường đưa tôi đi.
Vừa bước ra khỏi cửa, chân tôi bủn rủn.
Suýt nữa thì ngã.
Giang Hoài Tân kịp thời đỡ lấy tôi, thuận thế bế tôi lên.
“Không phải nói là không khó chịu sao?”
Anh rủ mắt nhìn tôi, vẻ mặt ung dung.
Tôi ngại ngùng đỏ mặt, vùi đầu vào cổ anh để tránh ánh mắt của anh.
Lên xe rồi, anh cũng không đặt tôi xuống.
Mà trực tiếp ôm tôi ngồi trên đùi mình.
Tay của người đàn ông đặt trên eo tôi.
“Eo mỏi à?”
Vì tài xế đang ở phía trước, anh cố ý hạ giọng, áp sát tai tôi.
Tôi cảm thấy tai mình nóng đến độ có thể luộc chín một củ khoai lang rồi.
“Hửm?”
Giang Hoài Tân thúc giục.
“Có một chút…”
Giọng tôi còn nhỏ hơn cả anh.
Anh mỉm cười đầy ẩn ý, rồi nhẹ nhàng xoa bóp eo tôi.
“Lần sau kê thêm một cái gối dưới eo là được.”
“….”
Tôi cảm thấy bây giờ cả người mình đều có thể luộc chín khoai lang được rồi.