Mây Đen Xuất Hiện - Chương 3
10
Lúc ta trở lại sân, thấy đèn trong phòng đã sáng lên, Tạ Lẫm đã trở lại.
Bước chân ta dừng lại, Tạ Lẫm sẽ chọn thế nào đây.
Không muốn ngẫm lại, ta trực tiếp đi vào, đặc biệt làm ra chút động tĩnh.
Tạ Lẫm thấy ta trở về, không trốn không tránh.
Đưa tay lắc lắc bình ngọc trong tay.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây chính là cổ độc kiếp trước.
Ta nhận lấy bình ngọc nhìn về phía Tạ Lẫm: “Đây là?”
“Không biết, chỉ là mỗi ngày đều lẫn vào trong đồ ăn của chủ nhân.”
“Nhưng chắc hẳn không phải thứ tốt lành gì.”
Cũng đúng, Bạch Chấn giảo hoạt, sao có thể trực tiếp nói cho Tạ Lẫm.
Ta có chút chần chờ, nhìn về phía Tạ Lẫm:
“Bạch Chấn hiện tại có thể cho ngươi nhiều hơn ta nhiều.”
“Ngươi thật sự……”
Tạ Lẫm liếm liếm môi, khẽ cười nói:
“Tốt xấu gì cũng uống máu của chủ nhân rồi.”
“Làm sao ta có thể phản bội chủ nhân.”
“Như vậy sao, cũng tốt.”
“Tạ Lẫm, nếu ngươi tin ta, ta chỉ có thể cho ngươi không ít.”
11
Sau lần nói chuyện đó, ta và Tạ Lẫm ngầm hiểu lẫn nhau.
Bên ngoài ta giả bộ ốm yếu, thân thể ngày càng sa sút.
Nhưng ta và Tạ Lẫm mỗi ngày đều âm thầm tìm Bạch Đàn chỉ điểm.
Trong lúc đó, Tạ Tắc cũng không phải không tìm tới ta.
Đại đa số thời gian đều bị ta tránh đi, không phải đưa thuốc bổ cho ta thì cũng là đưa linh khí cho ta.
Dối trá biết bao, biết rõ Bạch Chấn muốn tính mạng ta, nói yêu ta nhưng lại ân cần vô ích.
Chỉ là ta đều trả lại vì thế Tạ Lẫm tức giận với ta không ít.
Hôm nay Tạ Tắc đưa thuốc bổ tới, ngày mai hắn cũng mang đến phần thuốc bổ.
Tạ Tắc đưa linh khí tới, hắn liền không rên một tiếng lấy ra linh khí tốt hơn đặt ở trước bàn ta.
Bởi vì Tạ Lẫm ân cần với ta, ánh mắt Bạch Ngọc Oánh nhìn ta cũng càng thêm ác độc.
Ta hoàn toàn coi như không biết.
Lần cuối cùng nhìn thấy Tạ Tắc là đêm trước khi hắn kết khế với Bạch Ngọc Oánh.
Hắn ở trước mặt ta than thở khóc lóc, kể ra hắn là bất đắc dĩ với tình cảm thắm thiết của hắn đối với ta.
Thậm chí lấy vòng tay Tạ gia ra muốn đeo lên cánh tay của ta:
“Khanh khanh, bất luận ngươi tin hay không.”
“Ta đối với ngươi chỉ có chân tình.”
“Ta và Ngọc Oánh chỉ là kế tạm thời.”
Ta chán ghét thu lại cổ tay, nghĩ cũng không ra sao lại có người có thể vô liêm sỉ đến mức này:
“Tạ Tắc, ngươi rốt cuộc có da mặt hay không?”
Lời nói dối không biết ngượng.
Lòng thì như rắn rết.
Sau khi Tạ Lẫm ngửi thấy mùi Tạ Tắc trên người ta liền im lặng.
Giữa trưa ta liền nghe nói Tạ Tắc bị quăng vào bùn đất đánh đập một trận.
Tay luyện kiếm của ta dừng lại, rồi lại đâm về phía trước.
Lúc ta ngủ, Tạ Lẫm hóa thành hình thú quấn lấy ta.
Nói gì cũng không muốn rời đi.
Ta nhìn Tạ Lẫm quay đầu tức giận, cười ra tiếng.
Đưa tay ôm lấy hắn.
Đừng nói giao thân lạnh như băng.
Còn rất thoải mái.
12
Ngày cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua.
Mỗi lần Tạ Lẫm uống máu của ta, đều có chút biến hóa mới.
Từ lúc ban đầu kim đồng tán quang, cho tới bây giờ góc đầu hơi hiện ra.
Ta biết đó là dấu hiệu của huyết mạch thức tỉnh, nhưng ta chưa bao giờ hỏi đến.
Ngược lại Tạ Lẫm ở trước mặt ta cũng không che giấu.
Còn có thể hóa thành hình thú, dùng góc đầu cọ vào lòng bàn tay ta.
Có một ngày, ta thấy góc đầu hắn ngày càng hoàn chỉnh, hóa thành hình thú thì vảy hiện ra kim quang.
Ta lấy tay vuốt ve vảy lạnh lẽo, nhẹ giọng hỏi:
“Hiện giờ nắm chắc mấy phần?”
Lúc này ta kết khế với Tạ Lẫm đã gần một năm.
Ta và hắn trong lòng biết rõ đó là ý gì.
Nắm chắc vài phần giết Tạ gia và Bạch Chấn.
Mà thực lực mới là át chủ bài lớn nhất của cuộc đàm phán.
Tạ Lẫm hóa thành người, thờ ơ nói:
“Đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có thể không cần giả bệnh:
“Vậy là tốt rồi, mấy ngày nay ngươi cẩn thận một chút.”
“Nhìn xem có thể tìm được chứng cứ Bạch Chấn hại cha ta ở thư phòng hay không.”
Tạ Lẫm lại vẫy đuôi dài, quấn lấy:
“Chủ nhân, ta có phần thưởng gì?”
Ta ấn ấn mi tâm, lại tới nữa, mỗi lần trêu cợt ta chính là như vậy.
Ta tức giận nói: “Ngươi muốn phần thưởng gì?”
Tạ Lẫm không chịu buông tha: “Không biết, chủ nhân đáp ứng ta trước.”
Ta bất đắc dĩ gật đầu.
Tạ Lẫm cười thần bí, hăng hái rời đi.
13
Tạ Lẫm đi rồi, ta mang cổ độc đến cho Bạch Đàn, Bạch Đàn cũng hiểu ác ý của Bạch Chấn đối với ta.
Bạch Đàn gấp đến độ muốn đi tìm Bạch Chấn lý luận, ta kéo bà ấy lại.
Đem chuyện ta hoài nghi Bạch Chấn giết cha lấy được linh cốt nói cho bà ấy biết.
Ta nhấp một ngụm nước trà:
“Không vội, đánh rắn phải đánh bảy tấc.”
“Hiện tại còn chưa phải thời cơ tốt nhất.”
Bạch Đàn nghe xong thở dài:
“Khanh khanh, ta không biết rằng ngươi đã biết.”
“Ta và cha ngươi là song sinh, sao có thể một chút tình cảm cũng không có?”
Nói xong, trong mắt bà ấy hiện lên một tia ác ý:
“Nhưng chúng ta cũng không cần sợ hắn.”
“Trong tay ta cũng có không ít chứng cứ hắn làm loạn.”
Nghĩ đến thân phận trưởng lão của chấp pháp đường Bạch Đàn, trong lòng ta hơi yên tâm.
Từ đó về sau Bạch Đàn đặt linh trận không dễ phát hiện.
Mỗi ngày có thể tụ tập linh khí không nhiều cũng không ít, không đến mức khiến cho người khác hoài nghi.
Bạch Ngọc Oánh cảm thấy linh lực ít đi, cũng không nhẹ không nặng thăm dò qua một hồi:
“Gần đây em gái cũng không có tu luyện, có cảm giác ngươi lười biếng đi không ít.”
Ta thở dài nói: “Vẫn như cũ không có tiến bộ, tu luyện thì có ích lợi gì?”
“Chẳng bằng đi dạo một chút, cuộc sống trước kia lại có hi vọng gì?”
Trước mặt Bạch Ngọc Oánh an ủi, sau lưng Bạch Chấn lại bảo Tạ Lẫm tăng liều lượng.
Ta hiểu đây là muốn mau chóng lấy đi linh cốt của ta.
Kiếp trước cũng là như vậy, cho ta uống thuốc bổ, nửa tháng sau đã khẩn cấp muốn lấy linh cốt của ta.
Thời gian không còn lại nhiều lắm.
Nhung hươu chết về tay ai vẫn chưa biết.
14
Bảy ngày sau.
Bạch Đàn chuyển lời về cuộc thi gia tộc sắp tiến hành, bảo ta chuẩn bị sẵn sàng.
Nói là thi đấu kì thực là tuyển chọn gia chủ kế tiếp.
Người thắng cuộc chính là gia chủ kế tiếp của Nội Định.
Hơn nữa chỉ cho phép thế hệ trẻ dưới hai mươi lăm tuổi tham gia.
Vì chính là chọn ra người có thiên phú nhất đảm nhiệm gia chủ.
Đây sợ là muốn trước khi giải quyết ta, Bạch Ngọc Oánh có thể hoàn toàn ngồi vững vị trí gia chủ kế tiếp.
Thế nhưng thiên phú trộm được sao có thể tính là của mình chứ.
Từ dưới bàn lấy ra chứng cứ phạm tội mà Tạ Lẫm thu thập được từ cô ta.
Ta nhìn chứng cứ mà Tạ Lẫm mang đến trước mắt, không khỏi cười lạnh.
Bạch Chấn không chỉ muốn mượn kết khế lôi kéo Giao tộc, mà còn im lặng nhập vào Phượng tộc.
Nhìn từng phong thư Bạch Chấn và Phượng tộc lui tới.
Hắn không chỉ tính kế linh cốt của cha ta, thậm chí còn muốn mượn sức Phượng tộc chiếm Bạch gia làm của riêng.
Không tiếc phân ra linh quang và linh mạch của Bạch gia cho Phượng tộc.
Cô ta còn nhiều năm thu thập được nội đan của tu sĩ mà Bạch Chấn âm thầm cướp lấy.
Từng cái từng cái đều đủ để cho Bạch Chấn xuống trăm ngàn lần địa ngục.
Chỉ là muốn làm cho hắn diệt vong, trước hết phải làm cho hắn điên cuồng.
Hy vọng vẫn là từng chút hủy diệt cho thỏa đáng.
15
Cuộc thi tiến hành như thường lệ, ta và Tạ Lẫm tiến vào đấu trường.
Mấy vòng qua đi ta và Tạ Tắc thăng cấp tới trận chung kết, đối thủ là Bạch Ngọc Oánh và Tạ Tắc.
Mặc dù ta đứng ở trận chung kết, vẫn có không ít người châm chọc khiêu khích ta.
Cũng không trách sẽ như vậy, dù sao trước đó ta đều ở phía sau Tạ Tắc suy yếu trốn tránh.
Cũng không ngừng có người dò xét Tạ Lẫm có ý định kết giao lại hay không.
Dù sao tiếp tục kết khế với ta, thoạt nhìn thật sự là không có tiền đồ.
Nhưng càng khinh địch thì càng tốt cho ta, không phải sao?
……
Trận chung kết ngày đó, ta và Tạ Tắc cùng nhau đứng trên lôi đài.
Lần này ta không đứng sau Tạ Lẫm nữa, mà sóng vai với hắn.
Đã lâu không cảm thụ được linh lực chậm rãi tràn đầy trong thân.
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng bàn luận:
“Nói giỡn đi, Bạch Khanh Vân đang giả bộ cái gì vậy.”
“Lúc trước chỉ biết trốn ở phía sau, bây giờ còn dám đứng về phía trước.”
“Cô ta chính là gánh nặng.”
Tạ Tắc cũng tiến lên một bước mở miệng với ta:
“Khanh Khanh, đừng nháo nhào lên.”
“Trở lại phía sau đi.”
Cho đến hôm nay, ta cũng không hiểu vì sao Tạ Tắc luôn có thể chắc chắn ta đối với hắn có tình ý như thế.
Da mặt không khỏi quá dày.
Dù sao cũng không phải là còn nhớ đến linh huyết của ta chứ.
Kiếp trước hắn thiên tài danh tiếng không thể thiếu linh huyết của ta.
Bây giờ nhìn thấy tu vi của Tạ Lẫm tăng trưởng, liền đỏ mắt?
Ý bảo Tạ Lẫm đi giải quyết Bạch Ngọc Oánh, ta rút kiếm đi về phía Tạ Tắc.
Nhìn Tạ Tắc có vài phần sững sờ, ta cười khẽ.
Trong sân thi đấu, khinh địch chính là điều tối kỵ.
Ta lạnh nhạt nói:
“Tạ Tắc, đối thủ của ngươi là ta.”
Tạ Tắc ngẩn ra, còn muốn mở miệng.
Tạ Lẫm bên kia cũng đã ra tay với Bạch Ngọc Oánh.
Ta nghiêng người đưa kiếm về phía trước, Tạ Tắc bị buộc phải liên tục lui về phía sau.
Tạ Tắc giơ tay về phía trước, muốn đánh rơi kiếm trong tay ta.
Ta nghiêng người.
Trường kiếm trong tay từ trên xuống dưới xuyên qua bả vai Tạ Tắc.
Máu tươi từ chỗ nứt ra chảy xuống, nhuộm đỏ bạch y của Tạ Tắc.
Ta nhếch môi, xoay mũi kiếm, hung hăng khoét máu thịt hắn.
Cuối cùng cúi người nhẹ giọng nói bên tai Tạ Tắc:
“Thật yếu, là bởi vì Bạch Ngọc Oánh không có cách nào cho ngươi ăn linh huyết sao?”
“Lần sau khoét xuống chính là xương sống của ngươi đó nha.”
Nhìn Tạ Tắc không thể tin trừng to hai mắt, ta xoay người rời đi.
Hắn đúng là không thèm để ý còn đang thi đấu hay không, thất tha thất thểu đi về phía ta.
Ngăn ở trước người ta, hai mắt ửng đỏ nhìn ta:
“Khanh khanh, là lỗi của ta.”
“Ngươi cũng sống lại đúng không?”
“Ngươi có thể cho ta một cơ hội để ta bồi thường cho ngươi không?”
Ta không để ý tới Tạ Tắc, thâm tình đến muộn còn đáng khinh hơn.
Huống hồ ta sống lại là bởi vì bỏ mạng, Tạ Tắc làm sao sống lại đây, cũng sẽ không chết đi chứ?
Nhưng hắn chết như thế nào đây, không phải là giá trị bị ép khô sau đó cũng bị giết chứ? Ta không khỏi có chút thú vị khi nghĩ đến.
Quay đầu nhìn về phía Tạ Lẫm, Tạ Lẫm vẫy đuôi quét Tạ Tắc xuống đài.
Bạch Ngọc Oánh cũng đã sớm bị Tạ Lẫm đánh ngã ở dưới đài.
Trưởng lão tuyên bố, ta và Tạ Lẫm thắng được vị trí thứ nhất.
Mà ta liền trở thành gia chủ kế tiếp của Nội Định.
Tạ Lẫm hóa thành hình thú quấn quanh cổ, giao thân mơ hồ tràn ra kim quang.
Dưới đài đã sớm lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt Bạch Chấn xanh mét.