Mất Mát Tuổi Thanh Xuân - Chương 4
20.
“Di ảnh Tang Tang để ở phòng khách.”
Ba tôi mặc quần áo xong, ra tối hậu thư với mẹ tôi: “Tôi thực sự phải về rồi, sau này đừng liên lạc với tôi nữa.”
“Được rồi được rồi, trước đây anh cũng nói thế.”
Mẹ tôi nhìn theo bóng lưng dứt khoát rời đi của ba tôi, khóe miệng nở một nụ cười đắc thắng như trả thù.
Sau đó, tôi thấy bà lấy một lọ thuốc từ trong ngăn kéo ra.
Tờ hướng dẫn sử dụng rơi ra.
Tôi cúi xuống xem, tôi biết tất cả các chữ, nhưng khi ghép lại với nhau, tôi lại thấy xa lạ.
Công ty công nghệ sinh học XX, tác dụng ngăn ngừa HIV.
Khoan đã?!
HIV… ngăn ngừa?!
Vậy mẹ tôi vừa rồi còn làm chuyện đó với ba tôi?!
Hơn nữa, có vẻ như không chỉ một lần…
21.
“Ngày kia là ngày cuối cùng trong cúng thất tuần* của Tang Tang, chúng ta có nên tìm một đạo sĩ làm lễ cho con bé không?”
*Cúng thất tuần tức là cúng 7 ngày
Dì Trương sốt cao liên tục mấy ngày, tối đến, bà không nhịn được nữa mà nói với ba tôi như vậy.
Nhưng ba tôi đi làm về đã rất mệt, ông sẽ không xin nghỉ để làm lễ gì cả, chỉ an ủi dì Trương: “Làm lễ gì chứ, toàn là lừa đảo thôi, đừng suy nghĩ lung tung.”
Dì Trương gật đầu, rồi lại ngủ tiếp.
Nhưng đến nửa đêm, dì Trương đột nhiên ngồi dậy, giật mình tỉnh giấc: “Tôi cảm thấy con bé vẫn ở đây!”
“Con gái của ông chết rồi, nhưng nó vẫn ở đây!”
Ba tôi ngáy như sấm, lật người, không để ý đến dì Trương.
Lúc này, đứa bé bên cạnh dì Trương đột nhiên khóc lớn.
“Mạc Tang Tang!” Dì Trương trợn tròn mắt, vẻ mặt hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào phòng ngủ tối đen như mực.
Bà run rẩy như bị động kinh, hét lớn: “Tôi không hại cô! Tôi thực sự không hại cô!”
“Cô có thù hận gì thì đừng trút lên con tôi!”
Tôi thấy bà ta thật buồn cười.
Bà ta tưởng rằng thân thể mình không thoải mái như bây giờ là do hồn ma tôi quấy phá.
“Ngoan nào ngoan nào.” Dì Trương dỗ dành đứa bé bên cạnh, bà rất thương đứa con trai út này, giờ đã gần hai tuổi rồi mà vẫn còn bú sữa.
Tôi nhìn bà thành thạo cho con bú, đứa bé được dỗ dành, lập tức nín khóc.
Đêm đó, dì Trương hầu như không chợp mắt, sốt cao liên tục, khó chịu vô cùng.
Vì vậy, trời chưa sáng, dì Trương lại lay ba tôi dậy.
“Lão Mạc, sao con gái ông vừa chết, tôi lại như bị bệnh nặng, sốt cao, không còn sức lực, trên người còn nổi mẩn đỏ!”
“Chắc chắn là nó về trả thù tôi!”
Ba tôi thấy rất khó hiểu.
“Đừng nghĩ lung tung! Tang Tang là đứa trẻ ngoan, sao có thể hại bà được.”
“Bởi vì!” Mắt dì Trương lộ rõ vẻ sợ hãi tột độ: “Bởi vì tôi đã bỏ thuốc vào sữa của nó!”
“Nhưng tôi không cố ý muốn hại nó!”
“Nó không phải đến kỳ kinh nguyệt sao? Đau bụng uống thuốc an thần sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
Đến lúc này rồi mà bà ta vẫn còn cãi chày cãi cối.
Bất kỳ người bình thường nào cũng không tin!
“Tôi biết, bà làm vậy là vì nó tốt, chỉ là Tang Tang còn nhỏ không hiểu chuyện.”
“Đừng nghĩ lung tung nữa, khó chịu thì đi viện khám.” Ba tôi lấy điện thoại ra, chuyển cho dì Trương một phong bao lì xì: “Thưởng tháng trước, bà cầm đi.”
Ba tôi hết sức an ủi dì Trương, dì Trương gật đầu một cách máy móc: “Đúng vậy, ông nói đúng, là nó không hiểu chuyện, tôi làm vậy đều là vì nó tốt.”
Tự lừa mình dối người, đúng thật là buồn cười.
22
“Tôi đã xin nghỉ công ty rồi, hay là ngày mai làm lễ cho Tang Tang sớm hơn một chút.”
Nửa đêm, ba tôi sốt cao, toàn thân không còn sức lực, giống như lời đồn về ma quỷ trả thù, ông vốn không tin ma quỷ, nhưng giờ cũng bắt đầu thấy sợ.
Ông vừa chịu đựng sự khó chịu của cơ thể, vừa nói với không khí: “Tang Tang, chỉ cần con để chúng ta khỏe lại, con thiếu gì thì báo mộng cho ba, ba sẽ mua hết cho con!”
“Đúng vậy Tang Tang, dì biết lỗi rồi, con đừng tìm chúng ta nữa, sau này con ở dưới đó, còn phải dựa vào chúng ta đốt tiền cho con chứ!”
“Con phải phù hộ cho chúng ta khỏe mạnh, chúng ta mới có thể kiếm tiền hóa vàng mã mua đồ cho con chứ!”
Ba tôi và dì Trương thật là ngu muội cực độ!
Sốt cao mấy ngày liền, không đi viện, ở đây cầu xin tôi làm gì?
Nhưng tôi biết, quả báo do mẹ tôi tự tay gieo trồng, rất nhanh sẽ nảy mầm.
Tối hôm đó, tôi nghe thấy dì Trương khóc nức nở:
“Lão Mạc! Lão Mạc ông xem con chúng ta này! Sao toàn thân lại nổi mẩn thế này!”
“Ôi trời, trán cũng nóng quá!”
“Không ổn rồi, co giật rồi! Đừng để nó cắn lưỡi, gọi 120! Gọi 120 ngay!”
Tôi lạnh lùng nhìn họ bận rộn.
Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ nhi khoa có chút kinh ngạc và nhẹ nhàng nhắc nhở ba mẹ tôi: “Hai người đã đi xét nghiệm máu chưa?”
“Xét nghiệm máu? Có ý gì?”
Ba tôi chống chọi với cơn sốt cao: “Tôi hơi sốt, sao thế? Bị bệnh gì sao?”
“Tôi sẽ kê đơn cho hai người, hai người lên tầng hai xét nghiệm đi.”
Bác sĩ nhi khoa chuyển ba tôi và dì Trương đến phòng khám bệnh truyền nhiễm đặc biệt ở tầng hai.
Không lâu sau, kết quả xét nghiệm của ba tôi, dì Trương và đứa con trai út của họ đều có rồi.
HIV, hai vạch rõ ràng!
Dì Trương quỳ sụp xuống ngay giữa sảnh bệnh viện đông đúc, gào lóc thảm thiết.
Bà tát ba tôi ngã xuống đất: “Ông tự nói đi! Rốt cuộc ông đã làm gì bên ngoài?”
23.
Đáng tiếc là nỗi buồn vui của con người không giống nhau.
Họ ầm ĩ như vậy, tôi chỉ thấy hả hê.
Dì Trương đau khổ ôm đứa bé đang khóc trong lòng: “Nó mới hai tuổi, mới hai tuổi thôi…”
“Ông hại tôi, hại con tôi, ông không phải người! Không phải người!”
Ba tôi như mất hồn, đột nhiên lao ra khỏi bệnh viện.
Tôi bám trên lưng ông, cảm nhận được ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy trong lồng ngực ông.
Ba tôi cầm dao xông đến trước cửa căn hộ của mẹ tôi.
“Hứa Thiên Ái!”
“Đồ gái điếm thối!”
“Tự mình xuống địa ngục còn muốn kéo theo cả nhà tôi!”
Dì Trương cũng đuổi theo.
Trước cửa căn hộ của mẹ tôi, bà tận mắt nhìn thấy ba tôi thành thạo mở cửa bằng vân tay!
Dì Trương hiểu hết rồi!
Bà hận đến mức dậm chân: “Súc sinh! Súc sinh!”
“Tôi cắt đứt quan hệ với ba mẹ để lấy ông, một kẻ đã từng kết hôn! Vậy mà ông vẫn còn đi ngủ với bà ta!”
Ba tôi xông vào, dì Trương cũng xông vào theo.
Nhưng trong phòng ngủ đóng kín của mẹ tôi, vẫn truyền ra những âm thanh vui thích không thể tả.
Sự tức giận chiếm lấy lý trí của ba tôi, ông vung dao trong tay, đá tung cửa phòng ngủ của mẹ tôi.
“Đồ gái điếm thối!”
“Tao giết chết mày!”
Lưỡi dao trong tay ông hướng xuống, máu bắn tung tóe lên tường.
A!
Cùng với tiếng hét thảm của mẹ tôi, người đàn ông trong phòng sợ hãi co rúm lại.
Ba tôi giết đến điên cuồng, còn muốn đâm thêm vài nhát vào gã tiểu bạch kiểm vô tội bên cạnh.
Dì Trương tiến lên một bước, nắm chặt tay ba tôi: “Dừng tay! Lão Mạc ông dừng tay lại!”
“Đừng làm chuyện ngu ngốc! Đừng làm chuyện ngu ngốc!”
Trong tiếng hét thảm của dì Trương và mẹ tôi, tiếng còi xe cảnh sát nhanh chóng vang lên ở dưới lầu.
24.
Cuối cùng thì ba tôi vẫn bị dì Trương kéo lại.
Nhưng ngay cả khi giết người không thành thì vẫn phải bị kết án tù.
Cảnh sát nhanh chóng đưa ba tôi đi.
Dì Trương trong một đêm mất đi nguồn kinh tế từ ba tôi, còn mắc phải căn bệnh HIV không thể chữa khỏi.
Còn mẹ tôi, bị ba tôi chém đứt cột sống, giờ chỉ có thể nằm liệt nửa người dưới trên xe lăn, bà nhìn ra ngoài cửa sổ thấy cảnh xuân tươi đẹp, nhưng chỉ thấy phiền muộn.
“Tang Tang.”
Mẹ tôi đột nhiên nhìn về phía tôi, nhưng ánh mắt chỉ đăm đăm xuyên qua linh hồn tôi, nhìn về phía xa xăm.
“Hóa ra cảm giác không có ai nói chuyện thật cô đơn.”
“Nếu con vẫn có thể ở bên cạnh mẹ, chăm sóc mẹ thì tốt biết mấy.”
“Thật xin lỗi Tang Tang…”
“Kiếp sau con lại làm con gái của mẹ nhé…”
25.
Một luồng ánh sáng trắng ập đến, cả thế giới trước mắt tôi dần trở nên mờ ảo và xa xăm.
Lần này, tôi thực sự phải đi rồi.
Nhưng, con người thực sự có kiếp sau không?
Nếu có thì hãy để tôi làm một con mèo, một con cá, dù sao thì làm gì cũng tốt hơn làm người.
Ánh sáng xung quanh dần chuyển từ trắng sang vàng ấm, cuối cùng biến thành một màu đỏ tươi.
Tôi cảm thấy mình bị nhét vào một cơ thể nhỏ bé, sau đó ký ức bắt đầu suy giảm, mơ hồ.
Tiếp theo, những tiếng bíp bíp quen thuộc lại tràn vào tai tôi.
Trong một đống tiếng ồn ào, có tiếng reo hò của một người đàn ông đặc biệt vang dội:
“Sinh rồi sinh rồi!”
“Là con gái!”
“Quán Thế Âm Bồ Tát linh thiêng quá! Tôi phải đi chùa trả lễ!”
“Nhìn này, ba mua cho con rất nhiều quần áo, đồ chơi, sữa bột, để ba hôn nào!”
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói dịu dàng nhưng đầy mệt mỏi lập tức ngăn cản: “Không được hôn, anh đã khử trùng miệng chưa?”
“Ha ha ha! Anh vui quá! Cảm ơn vợ! Vợ muôn năm!”
Khi tôi mở mắt ra, đã thấy thế giới trước mắt tràn ngập sự xa lạ và ồn ào, tôi không ngừng khóc oe oe, ngay lập tức được một đôi tay ấm áp ôm vào lòng.
A, thật ấm áp còn thơm nữa…
Là hơi ấm mà tôi đã mong mỏi từ rất lâu rồi.