Mạnh Uyển - Chương 5
16
A Uyển?
Ta sửng sốt.
Chu Hạc chưa từng gọi ta là A Uyển.
Chỉ có Chu Hạc sau khi thành hôn ở kiếp trước mới gọi ta bằng cái tên này.
Vừa nói ra, ta liền nhận ra Chu Hạc cũng đã trọng sinh.
Bởi vậy người của ta mới không trông chừng được hắn, để hắn chạy mất.
Nếu là Chu Hạc sau khi trọng sinh thì không có gì lạ.
Ta tưởng Chu Hạc gặp lại sẽ giết ta, bởi vì kiếp này mọi tai ương của hắn đều do ta gây ra.
Nhưng Chu Hạc không làm vậy, hắn cởi trói cho ta, còn kiên nhẫn giải thích với ta:
“Trói nàng là bất đắc dĩ, bởi vì muốn gặp nàng một lần thật sự quá khó.”
Ta nghi hoặc hỏi hắn: “Ngươi không hận ta sao?”
Với đạo hạnh mấy chục năm làm thừa tướng của Chu Hạc ở kiếp trước, không thể không nhìn ra đằng sau chuyện này là do ta bày mưu tính kế.
Chu Hạc cười khẽ một tiếng: “Không hận, kiếp trước ta đã làm những chuyện đó với nàng, nàng trong lòng có giận ta cũng là bình thường.”
Hừ~
Thấy ta không nói gì, Chu Hạc lại tiến tới nắm tay ta, áy náy nói:
“A Uyển, kiếp trước là ta có lỗi với nàng, sau khi nàng chết, ta hối hận không thôi, mới phát hiện ra thì ra người ta yêu vẫn luôn là nàng.
Ta tức đến bật cười, ta biết Chu Hạc không biết xấu hổ nhưng ta không ngờ hắn lại có thể trơ trẽn đến vậy.
Ta khẽ nhướng mày: “Vậy Tạ Yến Trí thì sao? Nàng ta vì ngươi mà mất con, bây giờ vẫn luôn ở nhà chờ ngươi đấy.”
Ai ngờ Chu Hạc lại vội vàng than thở với ta: “Nàng ta sao có thể so được với nàng, kiếp trước ta cưới nàng ta về, nàng ta cái gì cũng không biết làm.”
“Những việc nhà mà nàng quản lý đâu ra đấy, đến tay nàng ta thì trở nên lộn xộn hết cả, nếu không phải vì nàng ta đã sinh cho ta một nhi tử xuất chúng, ta đã sớm bỏ nàng ta rồi.”
Ta có chút kinh ngạc, kiếp trước hồn phách ta không lưu lại quá lâu.
Cho nên cuộc sống hôn nhân sau này của Chu Hạc và Tạ Yến Trí ra sao ta cũng không rõ.
Không ngờ lại là một kết cục như vậy.
Bạch nguyệt quang mà Chu Hạc luôn nhớ mãi không quên, sau khi cưới về mới phát hiện ra nàng ta cũng chẳng ra gì.
Hắn từng nói với ta rằng hắn yêu Tạ Yến Trí đến nhường nào.
Nhưng đến bây giờ, ta mới bàng hoàng nhận ra.
Chu Hạc hắn không yêu ai cả, hắn chỉ yêu chính bản thân hắn.
Kiếp trước hắn lợi dụng ta xong, liền trở mặt vô tình, muốn theo đuổi tình yêu đích thực.
Kiếp này hắn không cưới được ta, lại không nỡ từ bỏ quyền thế của Mạnh gia nên có thể nhẫn tâm vứt bỏ một người khác.
Ta thầm kinh ngạc.
Than thở rằng trên đời này sao lại có kẻ ích kỷ tự lợi đến vậy.
Chu Hạc còn muốn nói gì đó nhưng ta lười phí lời với hắn.
Ta vung tay, hai ám vệ từ trên xà nhà nhảy xuống, chỉ ba bốn chiêu đã trói chặt Chu Hạc.
17
Phong thủy luân chuyển.
Chu Hạc lúc này ngây người hồi lâu.
Hắn không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành như vậy.
Ta lặng lẽ bước đến trước mặt hắn.
“Ngươi biết không Chu Hạc? Thật ra ta rất thích sự khinh thường không coi ta ra gì của ngươi.”
“Như vậy ta mới có cơ hội.”
Hắn tưởng ta vẫn là tiểu thư khuê các, cho dù có trọng sinh cũng không dám làm gì hắn.
Ta thấy sự chắc chắn này của hắn có chút buồn cười.
Phụ thân ta là đại tướng quân, hổ phụ vô khuyển tử.
Mặc dù từ nhỏ ta được nuôi dạy theo khuôn phép của một tiểu thư khuê các nhưng ta cũng có chút khí phách.
Chu Hạc nợ nhà ta, từng khoản nợ ta đều nhớ rõ ràng, từ khi trọng sinh đến nay chưa từng có một ngày quên.
Sau khi Chu Hạc bỏ trốn, người của ta đã truyền tin về từ phía nam.
Ta biết hắn nhất định sẽ quay về kinh thành, vì vậy đã phái người truy sát hắn liên tục trên đường đi.
Khiến hắn như chim sợ cành cong, không dám cầu cứu bất kỳ ai, cuối cùng chỉ có thể tìm đến ta.
Phụ thân ta chinh chiến sa trường nhiều năm, cả người đầy sát khí, người kinh thành đều sợ.
Một người như vậy, sao có thể tin vào thần phật được?
Chỉ vì câu nói vô vị của tiểu nữ nhi mà bỏ dở công việc trong tay, dẫn cả nhà đến núi lễ Phật.
Từ khi trọng sinh, ta đã tốn vô số tâm huyết, giăng lưới trời, từng mắt xích liên hoàn.
Nếu như vậy mà không giết được Chu Hạc.
Thì mới thật sự là trời không dung đất không tha.
Ta ngẩng đầu thở dài.
Phật tổ trên đầu từ bi hỉ xả.
Thật ra ta cũng không tin Phật.
Nếu trên đời này thật sự có công lý thì kiếp trước Mạnh gia ta đã không chết thảm.
Công lý chỉ có thể tự mình giành lấy.
Hôm nay trước mặt Phật tổ, ta sẽ tự tay giết chết Chu Hạc.
Mới là công lý lớn nhất đối với Mạnh gia ta.
Ta gật đầu, hai ám vệ liền rút dao trong tay ra.
Ta ngồi xổm trước mặt Chu Hạc, nhẹ giọng nói:
“Ngươi còn nhớ ta đã nói gì với ngươi không? Về sự tàn độc, ta không bằng một phần vạn ngươi nhưng họa không đến người nhà, ta chỉ nhắm vào một mình ngươi.”
“Chu Hạc, ta rất công bằng, kiếp trước ngươi đã giết hơn ba trăm mạng người Mạnh gia ta.”
“Vì vậy kiếp này ta cũng sẽ cắt ngươi hơn ba nghìn nhát dao, nhiều hơn một nhát ta cũng không cần.”
“Mạnh Uyển, ngươi điên rồi sao?”
Chu Hạc đồng tử chấn động, hắn điên cuồng muốn giãy khỏi sự trói buộc của ám vệ nhưng rất nhanh đã phát hiện ra chỉ là vô ích.
Hắn nằm trên đất khổ sở cầu xin ta, nước mũi nước mắt giàn giụa, trông thật thảm hại.
“A Uyển, cầu xin nàng đừng giết ta, ta biết sai rồi.”
“Nàng biết đấy, sau này ta sẽ trở thành tể tướng, đứng trên vạn người.”
“Nàng gả cho ta, ta đảm bảo sẽ giúp nàng trở thành người nữ nhân tôn quý nhất kinh thành.”
Ta không chút động lòng đứng xa ra một chút, không để máu bắn vào người mình.
“Chu Hạc, ngươi có từng nghĩ rằng, cho dù không có ngươi, ta cũng là cô nương tôn quý nhất kinh thành.”
Chu Hạc không trả lời ta, ám vệ đã hành hình, hắn chỉ lo đau đớn kêu to, tiếng kêu thảm thiết không dứt.
Ám vệ thấy hắn ồn ào, tiện tay dùng khăn lau chặn miệng hắn lại.
Sống hai kiếp, ta cũng chưa từng thấy hình phạt tàn khốc như lăng trì.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy, phát hiện so với thủ đoạn của Chu Hạc, cũng chẳng hơn kém gì.
Chu Hạc đau đớn đến xé lòng, trong lúc hành hình đã ngất đi vô số lần nhưng lập tức bị ám vệ có kinh nghiệm đánh thức.
Miệng hắn bị chặn, không nói được, nhìn ta bằng ánh mắt kinh hoàng.
Có ích gì chứ, hắn đã hết đường sống, cho dù trừng mắt đến lòi ra ngoài cũng không thay đổi được số mệnh của hắn.
Nhìn Chu Hạc từng chút một tắt thở, sự uất ức trong lòng ta dần tan biến.
Ám vệ mang xác Chu Hạc rời đi, mọi chuyện sau đó ta không cần quan tâm nữa.
Ta chạy vù về chùa.
Phụ thân đã đứng trước cửa chờ ta từ sớm, thấy quần áo ta bẩn, ông cũng không hỏi nhiều, chỉ thổi râu trợn mắt với ta:
“Đi đâu vậy? Mẫu thân con đi tìm con mãi.”
“Biết rồi biết rồi, lần sau con sẽ không thế nữa.”
Ta ngoan ngoãn nghe phụ thân mắng, không phản bác ông một lời.
Gió nhẹ đầu mùa hạ thổi qua, cây cổ thụ trên đầu xào xạc.
Ta biết, từ nay về sau.
Ta vẫn là cô nương tôn quý ở kinh thành.
Hạnh phúc mỹ mãn, cả đời thuận buồm xuôi gió.
-Hết-