Mạnh Uyển - Chương 4
13
Chu Hạc đến thì đi thẳng nhưng khi đi thì lại nằm ngang.
Ta bảo người dùng chiếu rơm bọc Chu Hạc lại, ném mạnh vào cửa lớn Chu gia.
Tên gác cửa lấy hết can đảm tiến lên xem, kết quả sợ đến mức tè ra quần.
Chu mẫu tức giận, xúi giục Chu phụ đi cáo trạng trước mặt thánh thượng.
Phụ thân lấy ra cái cớ đã chuẩn bị từ trước.
Chính nghĩa nghiêm từ trách mắng Chu Hạc lòng mang ý đồ xấu, muốn phi lễ với ta nên bị mấy thị vệ trung thành đánh cho một trận.
Toàn bộ bách tính trong thành đều nhìn thấy, là Chu Hạc tức giận xông vào nhà ta.
Mạnh Uyển ta ở kinh thành nổi tiếng là ôn nhu hiền hòa, sao lại vô duyên vô cớ đánh hắn thành như vậy chứ?
Chu phụ bị lời của phụ thân ta làm cho nghẹn họng không nói nên lời.
Thế lực của ông ta không lớn bằng phụ thân ta, trong triều đình người theo phe phụ thân ta nhiều vô kể.
Thánh thượng coi trọng nhà ta, chỉ nói qua loa phụ thân ta hai câu, liền bỏ qua chuyện này.
Đây chính là mặc kệ không quan tâm.
Nghe nói lúc tan triều sắc mặt Chu phụ âm trầm, ánh mắt tức giận.
Trong lòng ông ta rất rõ ràng, hiện tại Mạnh gia và Chu gia đã hoàn toàn xé rách mặt mũi.
Chu Hạc không biết đến tranh chấp trên triều đường, cả ngày đắm chìm trong ôn nhu hương.
Trong thời gian hắn bị thương, Tạ Yến Trí để lấy lòng Chu mẫu, từ sáng đến tối tận tình chăm sóc hắn, Chu Hạc cảm động không thôi.
Hai người trẻ tuổi ngày nào cũng ở bên nhau, Chu Hạc lại đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, khó tránh khỏi không nhịn được.
Tạ Yến Trí để được Chu Hạc sủng ái, bất chấp lời dặn của đại phu là không được cùng phòng trong vòng ba tháng, nửa đẩy nửa theo liền làm chuyện đó với Chu Hạc.
Kết quả làm đến giữa chừng, Tạ Yến Trí liền thấy ra máu.
Chu Hạc vội vàng kêu đại phu, khiến cả Chu phủ náo loạn một trận.
Nhưng đích tôn này của Chu thượng thư vẫn không giữ được.
Cứ như vậy trở thành một vũng máu trong tay Chu Hạc.
Chu mẫu tức đến mức ngực phập phồng dữ dội, Chu Hạc ở bên cạnh mặt như tro tàn.
Không ai chú ý đến, trong phòng có một nha hoàn nhỏ cất đi lò hương ở góc, lặng lẽ mang đi.
14
Thời gian để Chu Hạc đau buồn không nhiều.
Vào tiết Cốc vũ, ở núi phía nam có giặc cướp quấy phá, gây ảnh hưởng không nhỏ đến bách tính gần đó.
Triều đình ầm ĩ một thời gian, Chu phụ vẫn không nhịn được, mặt dày tiến cử nhi tử của mình đi dẹp loạn.
Kể từ lần trước Chu Hạc bị thánh thượng trách phạt, cộng thêm phụ thân ta ngầm đàn áp.
Chu Hạc đã rất lâu không xuất hiện trước mặt thánh thượng.
Hiện tại hắn là hy vọng duy nhất của Chu gia.
Nhi tử vừa khỏi bệnh không lâu, Chu phụ đã nóng lòng để hắn thể hiện trước mặt thánh thượng.
Nhưng kỳ lạ là, không một ai trong triều đình tranh giành với hắn.
Không có đối thủ cạnh tranh, danh ngạch này đương nhiên rơi vào tay Chu Hạc.
Chu phụ nhận ra có điều không ổn nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, cho dù Chu Hạc có luyến tiếc Tạ Yến Trí đến đâu, hắn cũng chỉ có thể một mình lên đường.
Ta đứng trên lầu thành nhìn theo bóng lưng hắn đi xa.
Gió nhẹ thổi bay những sợi tóc mai của ta, ta khẽ cười thành tiếng.
Chưa bao giờ có chuyện giặc cướp gì cả.
Chỉ là ta tìm người diễn một vở kịch, mục đích là dụ Chu Hạc đến.
Người kể chuyện vẫn là những tiên sinh đó, khả năng bịa chuyện vẫn xuất sắc như trước.
Bách tính đồn thổi, đến kinh thành thì biến thành giặc cướp đáng sợ quấy phá.
Đây là cái bẫy ta đã giăng sẵn từ lâu.
Mục đích chính là để Chu Hạc một đi không trở lại.
…
Sau khi Chu Hạc đi, cuộc sống của ta bình lặng hơn rất nhiều.
Ta bắt đầu như thường lệ, hẹn khuê mật đi dạo phố.
Khi xuống xe ngựa, ta liếc mắt thấy Tạ Yến Trí đang xách giỏ mua đồ ở góc phố, bên cạnh còn có một nha hoàn đi theo.
Nói là đi theo, không bằng nói là giám sát.
Nha hoàn đó đi theo nàng ta từng bước không rời, như sợ nàng ta chạy mất vậy.
Tạ Yến Trí đi lại gò bó, thỉnh thoảng lại trừng mắt với nha hoàn.
Thấy ta xuống xe, Tạ Yến Trí sửng sốt, trên mặt thoáng hiện vẻ nhục nhã.
Mấy tháng không gặp, nàng ta tiều tụy hẳn, đôi lông mày rũ xuống, trong mắt còn vương nhiều tơ máu.
Ta nghe nói nàng ta sống không tốt.
Lần sảy thai đó, Chu mẫu càng nhìn nàng ta càng không vừa mắt.
Khi Chu Hạc còn ở trong phủ thì có thể bảo vệ nàng ta đôi chút.
Nhưng khi Chu Hạc đi rồi, Chu mẫu lập tức lộ nguyên hình.
Tạ Yến Trí không thành thân với Chu Hạc, ở trong phủ không danh không phận.
Chu mẫu liền coi nàng ta như nha hoàn để hành hạ, mỗi lần đều bắt nàng ta làm những việc mà chỉ có hạ nhân mới làm.
Nàng ta sảy thai nên tổn thương cơ thể, lại không được điều dưỡng kịp thời, nhìn vào là biết nguyên khí đại thương.
Nhưng tất cả những điều này đều là do nàng ta tự chuốc lấy.
Kiếp trước sau khi nàng ta và Chu Hạc ở bên nhau, nghe nói về nguyên nhân Mạnh gia ta bị diệt môn, chỉ thản nhiên nói một câu.
“A Hạc cũng coi như đã làm một việc tốt, Mạnh gia giàu sang phú quý, chắc chắn là do bóc lột máu thịt của người dân mà có, chết là đáng đời.”
Ừ, chết là đáng đời.
Ta vẫn còn nhớ câu nói này cho đến tận bây giờ.
Ta thích thú nhìn Tạ Yến Trí một cái.
Nếu nàng ta biết trước rằng mình sẽ có cảnh ngộ như ngày hôm nay, liệu có cảm thán một câu rằng đó là do mình đáng đời không.
15
Đầu tháng sáu, có tin tức từ phương nam gửi về.
Trên đường đi dẹp giặc, Chu Hạc đã lẻn đi một mình.
Cuối cùng thì giặc cướp đã biến mất không dấu vết, cùng biến mất với Chu Hạc.
Tin tức truyền ra, Chu mẫu ngã quỵ ngay trước cửa nhà, Chu phụ bên cạnh cũng lập tức già đi hơn mười tuổi.
Hầu hết mọi người ở kinh thành đều đang hóng chuyện.
Chu mẫu quen nịnh trên chèn dưới, lại có một nhi tử đỗ trạng nguyên, ở kinh thành đã đắc tội với không ít người.
Hiện tại nhi tử duy nhất mà bà ta trông cậy đã không còn, bà ta không còn nhảy nhót được nữa.
Vào thời điểm quan trọng này, có hạ nhân phát hiện Tạ Yến Trí đã trộm vàng bạc châu báu trong phủ, định nhân đêm trốn đi.
Bị gã sai vặt thức đêm bắt được, giải đến trước mặt Chu mẫu.
Tất cả đều là vì nữ nhân này, từ khi nàng ta đến, Chu gia chưa từng được yên ổn.
Bây giờ lại hại chết nhi tử của bà ta.
Chu mẫu đã phát điên, ánh mắt nhìn Tạ Yến Trí như rắn độc.
Bà ta luôn như vậy, khi có chuyện xảy ra chỉ biết đổ lỗi cho người khác, không bao giờ tự kiểm điểm bản thân.
Nếu không phải bà ta nuông chiều Chu Hạc đến mức không biết nặng nhẹ thì làm sao hắn ta có thể phạm nhiều lỗi lầm như vậy.
Năm đó khi Chu Hạc muốn bỏ ta, bà ta đã nói như thế nào.
“Ngươi đã gả vào Chu phủ tám năm, đến cả gà mái cũng phải đẻ trứng, vậy mà đến giờ ngươi vẫn không có tin tức gì.”
“Chu gia chúng ta đời này chỉ có một nhi tử, không thể hủy hoại trong tay loại nữ nhân như ngươi được.”
Nhưng ta không mang thai là vì Chu Hạc tuy đã cưới ta nhưng rất ít khi đến phòng ta.
Chu mẫu rõ ràng biết sự thật nhưng vẫn dùng cái tội danh vô căn cứ này để làm nhục ta.
Lúc đó ta không biết mình đã làm sai điều gì, còn cố gắng lấy lòng họ.
Bà ta một mặt an tâm hưởng thụ sự chăm sóc của ta, mặt khác lại cảm thấy ta không xứng làm dâu Chu gia.
Những chuyện tốt trên đời đều bị một nhà họ chiếm hết.
Bây giờ bày mưu tính kế để họ tự đấu đá lẫn nhau, ta xem mà hả hê, mỗi ngày còn ăn thêm một bát cơm.
Trong thời gian nghỉ phép, phụ thân đưa cả nhà đi lễ Phật trên núi.
Kiếp này có ta sắp xếp trước, cả nhà ta đều bình an khỏe mạnh.
Đại ca và đại tẩu vẫn luôn ân ái như trước, chuyện hôn sự của nhị ca cũng đã được đưa vào chương trình nghị sự.
Gia đình ta sẽ không bao giờ lặp lại kết cục của kiếp trước nữa.
Ăn chay ở chùa xong, ta nói với mẫu thân ta muốn đi dạo quanh đây.
Nhưng vừa đến chỗ rẽ, ta đã bị người ta bịt mũi bịt miệng đưa đi.
Tỉnh lại, ta bị trói và ném xuống đất, Chu Hạc trước mặt nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu.
“Lâu rồi không gặp, A Uyển.”
“Không ngờ còn có thể gặp lại nàng.”