Mạnh Uyển - Chương 3
9
Nhưng chỉ sau một đêm, lời đồn về Chu Hạc và Tạ Yến Trí đã lan truyền khắp thành.
Có người nói Chu Hạc vì sắc đẹp mà mất trí, bỏ đích nữ của phủ tướng quân không lấy, lại đi lấy một cô nhi không rõ lai lịch.
Có người tò mò không biết Tạ Yến Trí có nhan sắc như thế nào mà lại khiến trạng nguyên lang mê mẩn đến vậy.
Cũng có người kỳ lạ khen Chu Hạc không tham lam quyền quý, dám phá vỡ định kiến thế tục, theo đuổi chân ái.
Bách tính đồn thổi ầm ĩ nhưng chỉ có chúng ta là thế gia mới biết, tiền đồ của Chu Hạc đã hủy rồi.
Đợi đến khi Chu gia phát hiện mới vội vàng phái người đi điều tra nhưng mãi không tìm ra nguồn gốc.
Ta đốt lá thư mà mật thám đưa đến, trong lòng cười lạnh.
Tất nhiên là họ không tìm ra được.
Ta đã cho người kể chuyện một số vàng bạc, đưa họ đến nơi khác ngay trong đêm.
Dựa vào quyền thế của Mạnh gia, nếu không có sự cho phép của ta, cả đời này họ đừng hòng tìm được họ.
Lời đồn càng ngày càng dữ dội, danh tiếng của Chu Hạc cũng giảm sút nghiêm trọng.
Chuyện này truyền đến tai hoàng đế, các tướng lĩnh của phụ thân ta, những người bạn tốt của các ca ca đều nhất trí tham tấu Chu Hạc.
Vì vậy, trong buổi thiết triều, văn võ bá quan thấy thánh thượng mắng phụ tử Chu gia như chó, còn phạt Chu Hạc ở nhà tự kiểm điểm ba tháng.
Chu mẫu hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đuổi Tạ Yến Trí ra khỏi phủ ngay lập tức.
Nhưng Chu Hạc lại nhất quyết ngăn cản, tuyên bố nếu đuổi nàng ta đi thì cũng phải đuổi luôn cả hắn, coi như chưa từng sinh ra đứa nhi tử này.
Chu mẫu tức giận ngất xỉu ngay tại chỗ, Chu gia náo loạn cả lên.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.
10
Khoảng thời gian này, ta ngắm hoa du xuân, hẹn ba năm hảo hữu đi chơi khắp kinh thành mấy lần, cuối cùng cũng đợi được Chu mẫu đến.
Gần đây bà ta giả bệnh, nhờ người truyền tin cho ta.
Muốn ta thành thân với Chu Hạc, như vậy lời đồn sẽ tự phá vỡ.
Ta không chút do dự đốt lá thư.
Bà ta còn không biết rằng, kiếp nạn gần đây của Chu gia đều là do ta gây ra, còn muốn gửi gắm hy vọng vào ta.
Sau đó, Chu mẫu lại nhờ người gửi thư mấy lần, đều bị ta phớt lờ.
Bà ta ngồi không yên, thế mà đích thân chạy đến trà lâu ta thường đến để gặp ta.
Chu mẫu cười giả lả ngồi đối diện ta.
“Uyển Uyển, giờ muốn gặp mặt con thật không dễ dàng.”
Ta cười tươi rót cho bà ta một tách trà: “Phu nhân đừng trách, tại gia mẫu quản chặt quá, có vài chuyện vãn bối cũng không làm chủ được.”
Chu mẫu hít sâu một hơi, cố tỏ ra bình tĩnh hỏi ta: “Uyển Uyển, con còn tình cảm với Chu Hạc không?”
Ta nhẹ nhàng gật đầu: “Tất nhiên là có.”
Thấy Chu mẫu thở phào nhẹ nhõm, ta chuyển lời:
“Nhưng vãn bối không thích Tạ Yến Trí.”
“Chu Hạc vì nàng ta mà gây ra động tĩnh lớn như vậy, vãn bối không thể cứ thế mà bỏ qua.”
“Cho nên vãn bối nói thẳng, muốn vãn bối gả cho Chu Hạc không khó nhưng Tạ Yến Trí phải biến mất, có nàng ta thì không có vãn bối, có vãn bối thì không có nàng ta.”
Ta từ từ nhấp một ngụm trà, chú ý đến vẻ mặt phức tạp của Chu mẫu.
Ta biết bà ta đang do dự.
Nếu như trước đây, Chu mẫu sẽ không chút do dự mà đồng ý với điều kiện này.
Nhưng một tháng trước, Chu mẫu đã sai người cấm túc Chu Hạc, muốn đưa Tạ Yến Trí đi.
Đến phút cuối, Tạ Yến Trí khóc lóc nói rằng mình đã có thai, đứa con trong bụng chính là cốt nhục của Chu Hạc.
Thực ra Tạ Yến Trí không hề kiêu ngạo như vẻ ngoài của nàng ta.
Ngược lại, nàng ta rất coi trọng gia thế và quyền quý của Chu Hạc.
Người của ta đã đến quê điều tra về nàng ta.
Phụ mẫu của nàng ta mất sớm thì đúng.
Nhưng bấy lâu nay vẫn có một người ca ca hàng xóm chăm sóc nàng ta.
Nàng ta được người ta giúp đỡ rất nhiều nhưng lại coi thường người ta thô bỉ.
Tạ Yến Trí nghe nói ở kinh thành có một người biểu ca xa mày thanh mắt sáng, tuấn tú phi phàm, cách đây không lâu vừa thi đỗ trạng nguyên lang.
Nàng ta không kìm được mà động lòng, vượt núi băng rừng, lặn lội đường xa đến Chu gia nhận họ hàng.
Vất vả lắm mới nhận được họ hàng, nàng ta thấy Chu phụ Chu mẫu không mấy nhiệt tình với mình, liền dồn hết tâm trí vào Chu Hạc, quyết tâm quyến rũ hắn.
Nàng ta quan sát Chu Hạc rất lâu, hiểu được hắn thích kiểu phụ nữ như thế nào, liền cố hết sức tạo ra sự tình cờ.
Mà Chu Hạc cũng không phụ lòng nàng ta, vừa câu là dính.
Từng chuyện từng chuyện, Tạ Yến Trí đã lên kế hoạch lâu như vậy.
Để gả cho Chu Hạc, nàng ta ngay cả danh tiết của nữ nhân cũng không cần, còn mang thai đứa con của hắn.
Giờ Chu mẫu đột nhiên muốn đưa nàng ta đi?
Trong lòng Tạ Yến Trí hiểu rõ, nếu đi lần này thì có lẽ sẽ đoạn tuyệt hoàn toàn với Chu Hạc.
Nàng ta đã tính toán lâu như vậy, sao có thể cam tâm để công sức của mình tan thành bọt biển.
Vì vậy, nàng ta vội vàng kể hết chuyện gian díu của mình và Chu Hạc.
Đây là đứa cháu đầu tiên của Chu gia, Chu mẫu do dự.
Ta cười khẩy một tiếng: “Đây chính là thành ý của Chu gia sao? Vãn bối thấy cũng chẳng ra gì.”
Nói xong, ta bỏ mặc Chu mẫu đang há hốc mồm, thẳng thừng bỏ đi.
Nghĩ lại cũng buồn cười.
Chu Hạc ở trong tiệc rượu tỏ ra khinh thường ta như vậy, Chu mẫu còn mặt mũi đến cầu hôn.
Bà ta dựa vào việc ta đối với Chu Hạc tình sâu nghĩa nặng, nghĩ ta không nỡ bỏ đứa nhi tử bảo bối của bà ta sao.
Nhưng nếu ta không yêu thì sao?
Chu gia có chịu nổi cơn thịnh nộ của ta không.
Rốt cuộc, bà ta không biết rằng.
Người đang đứng trước mặt bà ta lúc này.
Không phải là Mạnh Uyển nhu nhược, tốt bụng của quá khứ.
Mà là một ác quỷ từ địa ngục bò lên để trả thù.
11
Chu mẫu vẫn không trừng phạt Tạ Yến Trí.
Chu Hạc kề dao vào cổ, uy hiếp mẫu thân mình rằng nếu muốn giết Tạ Yến Trí thì phải bước qua xác hắn trước.
Chu mẫu cả người đều hoảng sợ.
Bà ta chỉ có một đứa nhi tử, nếu không có hắn thì cả đời này bà ta không còn hy vọng gì nữa.
Tạ Yến Trí ở sau lưng Chu Hạc khóc như mưa như gió, trong lòng Chu mẫu ngứa ngáy ghét cay ghét đắng.
Nàng ta chính là một tai họa!
Biết thế này, lúc đầu khi nàng ta đến tìm nơi nương tựa, bà đã nên dìm chết con tiện nhân này ở dưới ao.
Chu Hạc nghe nói là ta xúi giục Chu mẫu ra tay với Tạ Yến Trí, thế mà trực tiếp tìm đến Mạnh phủ, đến đòi công lý cho Tạ Yến Trí.
Chạy đến địa bàn của ta mà gào thét với ta.
Ngu ngốc đến mức ta không nỡ nhìn thẳng.
Nói ra cũng lạ, dù sao cũng là người thi đỗ trạng nguyên lang, sao cứ hễ dính đến Tạ Yến Trí là Chu Hạc lại như bị trúng tà vậy.
Ta đương nhiên không chiều theo hắn.
Ngay lập tức gọi bảy tám tên thị vệ đánh Chu Hạc một trận.
Chu Hạc né tránh khắp nơi, liên tục kêu ta độc ác, may mà không thành thân với loại nữ nhân như ta, sợ rằng gia trạch sẽ không yên.
Ta nhướng mắt, thị vệ hiểu ý, một quyền đánh gãy hai xương sườn của Chu Hạc.
Ta thỏa mãn nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của hắn, mới khẽ nói bên tai hắn:
“Ngươi có biết không? Chu Hạc.”
“Nói về sự tàn độc, thực ra ta không bằng ngươi đến một phần vạn.”
Ta sẽ không bao giờ quên kiếp trước Chu Hạc đã hành hạ gia đình ta như thế nào.
Sau khi Chu Hạc dẫn người đến xét nhà, Mạnh phủ không còn một người sống sót.
Đại tẩu của ta còn đang ở cữ, bị người ta đâm một nhát xuyên tim.
Ngay cả đứa cháu trai chưa đầy tháng của ta, bọn chúng cũng không tha.
Mùi máu tanh trong Mạnh phủ xông thẳng lên trời, mùi xác chết hôi thối không tan trong nhiều ngày.
Sau đó, người ngoài vào dọn dẹp, nhìn thấy mặt đất đỏ sẫm một mảng.
Có người tò mò, dùng xẻng đào lên xem, phát hiện đó là một lớp máu dày.
Nghĩ đến đây, ta giẫm một chân lên tay Chu Hạc, nghiền nát một cách tàn nhẫn.
Chu Hạc đau đến hít ngược một hơi, những giọt mồ hôi to như hạt đậu tuôn ra từ trán.
Hắn trừng mắt nhìn ta, trong mắt là sự oán độc thấu xương, như một con thú dữ trong rừng, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới cắn ta một miếng.
Nhưng ta không quan tâm.
Từ khi được tái sinh, ta đã biết.
Giữa ta và Chu Hạc, chỉ có một người được sống.
Không phải hắn chết thì là ta vong.