Mạnh Uyển - Chương 2
5
Kiếp trước, yến tiệc ngày hôm đó, ta đã trở thành trò cười của cả kinh thành.
Bởi vì Chu Hạc dẫn Tạ Yến Trí đi khắp nơi, cử chỉ của hai người rất thân mật.
Người sáng suốt nhìn vào cũng biết quan hệ của hai người không bình thường.
Những tiểu thư thế gia không ưa ta ở sau lưng chế giễu ta.
Không biết từ lúc nào trong thành lại có lời đồn.
Nói ta không biết xấu hổ, không có chút phong thái nào của vọng tộc trăm năm.
Vọng tưởng chia rẽ đôi uyên ương nhưng Chu Hạc lại không thèm, chỉ có thể tự chuốc lấy nhục nhã.
Lời đồn càng ngày càng khó nghe, ta cả ngày ở trong nhà không dám ra ngoài.
Chu Hạc rõ ràng biết là chuyện gì xảy ra nhưng hắn lại không đứng ra giải thích cho ta lấy một câu.
Mặc cho người khác chỉ trích ta.
Phụ thân thấy ta bị đả kích nặng nề, tức giận muốn hủy hôn với Chu gia.
Nhưng Chu mẫu sợ vịt đến miệng lại bay mất, liền đưa Tạ Yến Trí đi ngay trong đêm.
Đợi đến khi Chu Hạc biết được, Tạ Yến Trí đã sớm mất tích.
Ta không biết Chu mẫu đã giải thích với Chu Hạc như thế nào.
Kết quả cuối cùng là Chu Hạc lại tính sổ với Mạnh gia.
Ta ở kinh thành thanh danh thối nát, phụ mẫu lo lắng đến bạc cả tóc.
Lúc này Chu Hạc lại đột nhiên hạ mình đến cầu hôn.
Phụ thân không đồng ý nhưng ta đã mất danh tiếng, khó có thể tìm được người tốt.
Lúc đó ta cũng đã có cảnh giác với Chu Hạc, vốn định từ chối.
Nhưng Chu Hạc lại nghiêm túc hứa với ta, hắn sẽ bảo vệ ta cả đời.
Ta mềm lòng, tin rồi.
Không ngờ rằng một chữ tin này lại đưa Mạnh gia ta vào con đường cùng.
6
“Uyển Uyển, con nghĩ thế nào?”
Trưởng công chúa lên tiếng hỏi ta, trong mắt đầy vẻ áy náy.
Ta nhìn về phía Tạ Yến Trí, trong lòng hận ý cuồn cuộn.
Mạnh gia chết thật oan uổng.
Kiếp trước Chu Hạc tưởng Tạ Yến Trí đã chết, lấy máu của toàn bộ ba trăm người trong tộc ta để tế nàng.
Nhưng Tạ Yến Trí có thực sự chết không?
Sau khi ta bị Chu Hạc giết, hồn phách vẫn lưu lại nhân gian.
Nửa năm sau, Chu Hạc phụng chỉ đi Giang Nam.
Ta thấy hắn ở một ngôi làng nhỏ tìm thấy Tạ Yến Trí còn sống, bên cạnh còn có một nhi tử tám tuổi.
Năm đó Chu mẫu không giết Tạ Yến Trí, chỉ đưa nàng ta đến một điền trang của Chu gia để giấu đi.
Là Tạ Yến Trí nghe được tin ta và Chu Hạc đại hôn, tức giận bỏ chạy khỏi điền trang.
Không lâu sau, nàng phát hiện mình mang thai.
Nàng giận Chu Hạc, liền tùy tiện tìm một ngôi làng, mai danh ẩn tích mà sinh sống.
Những năm đó, cho dù không có Chu Hạc, nàng cũng sống rất tốt.
Cho dù là ngôi làng hẻo lánh, cũng có nam tử gia cảnh khá giả ở bên bảo vệ nàng.
Khi Chu Hạc tìm được, Tạ Yến Trí tuy mặc quần áo giản dị.
Nhưng đôi tay lại trắng nõn vô cùng, ngay cả một vết chai mỏng cũng không tìm thấy.
Nhưng Chu Hạc vẫn đau lòng vì nàng.
Hắn đặc biệt cầu xin hoàng thượng hạ chỉ, phong nàng làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Rầm rộ lấy nàng về làm chính thê, trở thành một giai thoại ở kinh thành.
Thế nhân ca ngợi hai người trải qua gian nan trắc trở cuối cùng cũng đoàn tụ, thi nhau làm thơ ca ngợi.
Nhưng oan hồn của Mạnh gia chúng ta lên trời xuống đất, không có cửa để kêu oan.
Ai sẽ chủ trì công lý cho chúng ta?
7
Ta còn chưa kịp nói, Chu mẫu đã cười nhạt bước ra.
“Uyển Uyển đừng trách, Chu Hạc nó hồ đồ.”
“Con yên tâm, trong lòng ta con mới là con dâu tốt nhất.”
Vừa dứt lời, thân thể Tạ Yến Trí run lên dữ dội.
Nàng giống như kiếp trước trốn sau lưng Chu Hạc, trong mắt hàm lệ, vẻ mặt vô cùng tủi thân.
Chu Hạc đau lòng ôm lấy nàng, mắt đầy chán ghét nhìn ta.
“Mạnh Uyển, ngươi đừng đắc ý.”
“Trong lòng ta, ngươi còn không bằng một ngón tay của A Trí.”
“Ngươi là cái thá gì? Dựa vào gia thế mà tùy tiện làm bậy.”
“Nếu xét về tư cách, A Trí mới là người xứng đáng làm chính thê trong lòng ta.”
Mọi người đều kinh ngạc.
Chu Hạc này sợ không phải bị điên rồi chứ, lời vô lý như vậy cũng nói ra được.
Xem đi.
Mọi người đều biết Chu Hạc hành vi điên rồ.
Chỉ có chính hắn không biết gì, chỉ muốn theo đuổi tình yêu đích thực.
Trưởng công chúa không có con, đối xử với hắn như con ruột.
Chu thượng thư thân thể yếu, dưới gối chỉ có một mình hắn.
Hắn thiếu thời thành danh, bên cạnh được hoa tươi thanh danh tốt vây quanh.
Làm việc theo ý mình, không hề quan tâm sẽ mang lại hậu quả gì cho ta.
Khóe miệng ta nở một nụ cười chế giễu, thoáng chốc rồi biến mất.
Chu Hạc không tin nổi, dường như nghi ngờ mình nhìn nhầm.
Ta mỉm cười bước ra khỏi đám người.
“Có câu nói, người hữu tình cuối cùng cũng thành quyến thuộc.”
“Hai người đã tình đầu ý hợp, vậy thần nữ cũng nguyện thành toàn cho đôi uyên ương.”
Nhưng Chu Hạc lại không vui như hắn tưởng.
Hắn cau mày dò xét ta.
“Mạnh Uyển, ngươi có ý gì?”
“Mạnh gia đồng ý hủy hôn với Chu đại nhân.”
Ta từ từ quỳ xuống trước mặt trưởng công chúa, mỉm cười nhàn nhạt:
“Mạnh Uyển ở đây trước tiên chúc mừng trạng nguyên lang, tân hôn đại hỷ, mọi việc như ý nguyện.”
8
Ra khỏi phủ trưởng công chúa, ta lấy cớ có việc để mẫu thân tự về phủ, ta thì cưỡi ngựa đi trước một bước.
Ta đến dưới cầu Thiên Kiều, tìm mấy người kể chuyện nổi tiếng trong chợ.
Năm đó Tạ Yến Trí bỏ tiền ra để người ta vu khống danh tiếng của ta, ta sao có thể không lấy lại những gì đã mất?
Hơn nữa ta giàu có, cho nhiều hơn nàng ta.
Kinh thành này, sẽ không còn ai nhận yêu cầu của Tạ Yến Trí nữa.
Ta trở về nhà, mọi người đều đang đợi, trong sảnh tràn ngập không khí căng thẳng như mưa gió sắp đến.
Phụ thân mặt mũi nghiêm trọng ngồi chính giữa, ta đoán là người muốn trách ta hấp tấp hủy hôn với Chu Hạc.
Mẫu thân muốn nói, phụ thân lại trừng mắt nhìn bà.
“Nàng cứ chiều hư nó đi, xem nuôi con thành cái dạng gì rồi?”
Mẫu thân tức giận bĩu môi.
Ta đột nhiên đỏ hoe mắt.
Xác chết và biển máu kiếp trước dường như chỉ mới hôm qua nhưng những người thân trước mắt ta đều còn sống sờ sờ.
Đại ca vẫn luôn thương ta, huynh ấy không muốn thấy ta khóc,
“Phụ thân, thôi bỏ đi, hôn sự này hủy thì hủy, bệ hạ hỏi đến thì chúng ta cũng không phải là người có lỗi.”
Nhị ca đi đến an ủi ta: “Đừng sợ, cho dù cả đời muội không lấy chồng, nhị ca cũng nuôi nổi muội.”
Mẫu thân cũng ở bên phụ họa: “Phu quân không có ở đó, không biết tên tiểu tử nhà họ Chu kia ngông cuồng đến mức nào.
Hắn thế mà trước mặt mọi người nói Uyển Uyển không xứng với vị trí chính thê của hắn, hạ thấp nữ nhi nhà chúng ta đến mức không đáng một xu.”
Mẫu thân lén quan sát sắc mặt phụ thân, khinh thường nói:
“Con rể ngu ngốc như heo như thế, ông muốn thì ông lấy, dù sao thì ta không muốn ——”
Lời còn chưa dứt, phụ thân đã giận quá hóa cười: “Tên tiểu tử Chu Hạc đó lại ngang ngược đến thế sao?”
Mẫu thân tủi thân gật đầu: “Đúng vậy, nếu không phải trưởng công chúa ở đó, ta nhất định phải mắng cho tên tiểu tử vô liêm sỉ này một trận mới hả giận.”
Nhị ca thấy không khí đã dịu đi, liền thừa thắng xông lên:
“Phụ thân, đích nữ Mạnh gia chúng ta, Chu Hạc muốn cưới thì cưới, muốn không cưới thì không cưới, đây là coi chúng ta dễ bắt nạt sao.”
Đại ca cũng không tiếng động mà châm ngòi.
“Chúng ta vẫn luôn đối xử tốt với Chu Hạc nhưng hắn lại báo đáp chúng ta như vậy, rõ ràng là không coi Mạnh gia ra gì.”
“Phụ thân, hủy hôn là chuyện nhỏ, mất mặt là chuyện lớn.”
“Mạnh gia là danh gia vọng tộc trăm năm, nếu lần này không làm gì, các gia tộc khác sẽ nhìn chúng ta thế nào?”
Ba câu hai lời, thành công chuyển cơn giận của phụ thân sang Chu Hạc.
Một cuộc khủng hoảng cứ như vậy mà dễ dàng được hóa giải.
Ta đứng ngây như phỗng ở bên cạnh, không chen được một lời nào.
Nhị ca lén nháy mắt với ta.
Ta: “…”
Được rồi, căn bản không đến lượt ta ra tay.