Mạnh Uyển - Chương 1
1
Thi thể của mẫu thân đã lạnh ngắt trong vòng tay ta.
Ta là tiểu nữ nhi mà bà yêu thương nhất, vì vậy khi thấy Chu Hạc cầm kiếm đâm về phía ta, bà không chút do dự đã chắn trước mặt ta.
Cho đến khi chết, bà vẫn khóc và nói rằng xin lỗi vì không bảo vệ được ta.
“Giờ thì ngươi hài lòng rồi chứ?”
Ta tuyệt vọng nhìn Chu Hạc, xung quanh là một biển máu, toàn là người thân trong gia tộc Mạnh thị của ta.
Thi thể của phụ thân và các ca ca bị Chu Hạc rút hết máu, treo ở cổng, phơi thây trước dân chúng.
Gia tộc thịnh vượng đã tồn tại ở Trường An suốt ba trăm năm vậy mà chỉ trong một đêm đã bị Chu Hạc tàn sát sạch sẽ, không còn tồn tại nữa.
Chu Hạc đi đến bên ta, khóe miệng nở nụ cười đắc ý:
“Mạnh Uyển, bị quyền thế giày xéo có khó chịu không?”
“Tám năm trước, ngươi bày mưu tính kế ép A Trí phải rời đi, ngươi có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?”
Ta đầy miệng máu tanh, cười ra nước mắt:
“Chỉ vì nàng ta ư? Chỉ vì một Tạ Yến Trí, ngươi đã giết sạch hơn ba trăm mạng người của Mạnh gia chúng ta, ngay cả đứa bé mới vài tuổi cũng không tha.”
Chu Hạc, ngươi không phải là người.”
Ngươi không vừa lòng, giết ta là được, tại sao lại trút giận lên gia đình ta.”
Ta có lỗi gì với ngươi.”
Tám năm làm thê tử, ta hầu hạ bà mẫu, thay ngươi tiếp đón khách khứa, là người thê tử hiền đảm khiến ai trong giới quý tộc ở Trường An cũng phải cất lời khen ngợi.”
Phụ thân và ca ca ta đã giúp đỡ ngươi đủ đường, giúp ngươi tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí thừa tướng, chỉ dưới một người, trên vạn người.”
Nhưng ngươi lại dùng một bức thư giả, vu cáo Mạnh thị thông đồng với địch, mưu đồ tạo phản.”
Hoàng đế ra lệnh tru di cửu tộc Mạnh thị ta, ngươi lại chủ động xin nhận thánh chỉ.”
Thiên hạ khen ngợi Chu Hạc ngươi vì đại nghĩa mà diệt thân nhưng lại tự động bỏ qua việc ngươi đã đạp lên xương cốt của Mạnh thị mới có thể leo lên đến vị trí này.”
Chu Hạc, ta nguyền rủa ngươi không chết tử tế được——”
Tiếng nói đột ngột dừng lại, Chu Hạc đã dùng một nhát kiếm cắt đứt cổ họng ta.
Máu tươi phun ra tung tóe, trước mắt một màu đỏ ngầu.
Ta bất lực ngã xuống đất, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của mẫu thân.
Mẫu thân, chờ con.
Đường hoàng tuyền u ám tối tăm, con sẽ nắm tay người đi.
2
“Uyển Uyển, sao vậy con?”
Ta mở mắt ra, đập vào mắt là vẻ lo lắng của mẫu thân.
Ta suýt nữa đã bật khóc.
Mẫu thân đột nhiên sốt ruột:
“Sao mắt lại đỏ rồi, có phải không khỏe ở đâu không?”
Ta lắc đầu, nhào vào vòng tay ấm áp của bà.
“Mẫu thân, con nhớ người.”
Thật tốt, không có máu tươi lạnh lẽo, mẫu thân cũng không chết.
Bà vẫn còn sống, vẫn đứng sừng sững trước mặt ta.
Mẫu thân trách móc: “Đã lớn thế này rồi mà vẫn thích làm nũng.”
Nói vậy thôi nhưng bà vẫn không buông tay ta ra.
Lúc này, một thị nữ vội vã đi tới thì thầm bên tai chúng ta:
“Không ổn rồi phu nhân, bên kia xảy ra chuyện rồi.”
Đầu ta “Ầm.” một tiếng, đột nhiên nhớ ra.
Năm đó ta cập kê, vào bữa tiệc mùa xuân, trưởng công chúa mở tiệc, mời các phu nhân tiểu thư đến dự.
Trong đó có cả Tạ Yến Trí.
Nàng ta vốn là biểu muội ở quê của Chu gia, từng có vài năm thanh mai trúc mã với Chu Hạc.
Phụ mẫu Tạ Yến Trí mất vì bệnh, sau đó nàng ta đến kinh thành nương nhờ Chu gia.
Chu Hạc thương xót hoàn cảnh đáng thương của nàng ta, thường dẫn nàng ta tham gia các buổi tụ họp của thế gia.
Nhưng Tạ Yến Trí này tính tình khá kỳ quặc, luôn tỏ ra lạnh lùng hờ hững.
Nhưng khi giao lưu với chúng ta, nàng ta luôn nói lời cay độc, nói rằng những tiểu thư thế gia như chúng ta thích phô trương lãng phí, không biết đến nỗi khổ của dân chúng.
Ta chỉ thấy lời này thật châm biếm.
Những danh gia vọng tộc ở kinh thành, nhà nào chẳng phải tổ tiên đời đời vất vả gây dựng cơ nghiệp để che chở cho con cháu, tại sao chúng ta không được hưởng thụ.
Những tiểu thư thế gia như chúng ta, bề ngoài có vẻ hào nhoáng.
Nhưng từ khi sinh ra đã gánh vác sứ mệnh hưng thịnh của gia tộc, cầm kỳ thi họa không chỉ phải học mà còn phải tinh thông.
Quản lý gia trang, kinh doanh cửa hàng, những thứ này càng không thể bỏ sót.
Nàng ta Tạ Yến Trí chỉ buông một câu không biết đến nỗi khổ của dân chúng, đã dễ dàng xóa bỏ mười mấy năm nỗ lực của chúng ta.
Thật là buồn cười.
Nói chuyện không hợp nhau. Lâu dần, chúng ta không còn qua lại với nàng ta nữa.
Nhưng Chu Hạc không biết, hắn chỉ tin vào những gì hắn nhìn thấy.
Hắn cho rằng ta ghen tị vì Tạ Yến Trí và hắn thân thiết nên đã cùng các tiểu thư thế gia khác xa lánh nàng ta.
Lúc đó Chu Hạc không dám chất vấn nhưng trong lòng đã âm thầm ghi nhớ, trở thành một trong những lý do hắn trả thù ta sau này.
Tiệc xuân lần này, có người nhìn thấy hắn và Tạ Yến Trí ôm nhau trong rừng.
Chu Hạc thuận nước đẩy thuyền, quỳ trước mặt trưởng công chúa xin hủy hôn – hắn muốn cưới Tạ Yến Trí làm chính thê.
3
Khi chúng ta đến nơi, Chu Hạc và Tạ Yến Trí đang quỳ trước mặt trưởng công chúa.
“Là vãn bối không xứng với Mạnh tiểu thư, Chu Hạc không có chí gì lớn, chỉ mong cả đời này được ở bên nữ nhân mà mình yêu, mong điện hạ thành toàn.”
Thấy chúng ta đến, trưởng công chúa lộ vẻ khó xử.
Bà và mẫu thân Chu Hạc là bạn thân, Chu Hạc là do bà nhìn lớn lên, rất được bà yêu thương.
Hôn sự năm xưa của ta và Chu Hạc là do bà mai mối.
Giờ xảy ra chuyện này, bà không biết phải giải thích với Mạnh gia thế nào.
Phụ thân ta là Binh kỵ đại tướng quân, chức vị ngang với tam công.
Đại ca ta năm ba mươi tuổi đã làm Hình bộ Thượng thư, nhị ca tuổi còn trẻ đã làm Đại lý tự thiếu khanh.
Chu Hạc tuy đầu óc không thông minh nhưng có một câu nói rất đúng.
Hắn thực sự không xứng với ta.
Hắn tùy tiện muốn hủy hôn với ta, cho dù người đứng sau là trưởng công chúa cùng cha khác mẹ với thánh thượng đương triều.
Cũng phải cân nhắc cho kỹ.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong yến tiệc đều đổ dồn về phía ta.
Chu Hạc theo ánh mắt nhìn lại, vô thức che Tạ Yến Trí ở phía sau, sợ ta sẽ làm gì đó.
4
Ta có thể làm gì?
Mạnh gia gia thế hiển hách, để không khiến bệ hạ nghi ngờ, phụ thân không dám để ta gả vào hoàng gia, chỉ muốn kết thân với thế gia, như vậy mới có thể bảo vệ gia tộc được bình an thuận lợi.
Là Chu mẫu tham lam quyền thế nhà ta, không tiếc mặt dày tìm trưởng công chúa làm cầu nối, cũng phải định thân với Mạnh gia.
Ta cũng từng hâm mộ Chu Hạc.
Năm đó hắn được bệ hạ khâm điểm làm trạng nguyên, nhất thời ở kinh thành không ai sánh bằng.
Hắn cưỡi ngựa đi qua chợ, vô số hoa tươi được ném lên người hắn.
Khuê mặt trêu chọc: “Uyển Uyển nhìn kìa, đó chính là phu quân tương lai của ngươi.”
Ta đỏ mặt, không dám trả lời.
Ta kính trọng tài học của hắn, cũng hiểu rõ sự gian nan mà hắn đã trải qua.
Cho nên lúc đó mặc dù ta nhận ra quan hệ của hai người họ không bình thường nhưng vẫn giúp hắn và Tạ Yến Trí che giấu.
“Là hạ nhân nhìn nhầm, Tạ tiểu thư không cẩn thận bị trẹo chân, A Hạc mới đỡ nàng, không hề có chuyện lén lút hẹn hò như người khác nói.”
Ta giúp hắn bảo vệ danh tiếng nhưng hắn lại cho rằng ta không nỡ hủy hôn với hắn.
Cho nên cố ý phá hỏng thời cơ hắn cầu hôn Tạ Yến Trí.
Cũng từ lúc đó, Chu Hạc bắt đầu hận ta.
Nhưng hắn cũng không nghĩ xem.
Tạ Yến Trí chỉ là một cô nhi, cưới nàng ta làm chính thê.
Mẫu thân tham lam vinh hoa phú quý của hắn có đồng ý không?