Manh Manh - Chương 4
12.
Thẩm Yến Chiêu không biết tại sao tôi lại chia tay với hắn.
Năm đó hắn công thành danh toại về tìm tôi, nói muốn cưới tôi về nhà.
Tôi nợ hắn một lời giải thích, lúc đầu tôi muốn nói mọi chuyện cho hắn biết.
Hắn rất tốt, hắn xứng với cô gái tốt nhất trên thế giới, bọn họ sẽ có một gia đình hạnh phúc, có những đứa con khỏe mạnh, không nghèo khổ, không bị bệnh tật tra tấn.
Tôi lặp đi lặp lại những lời này trong lòng, hi vọng mình có thể cười nói một câu với Thẩm Yến Chiêu, sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống thật hạnh phúc.
Không ai biết trong đêm tối tôi đã khóc bao nhiêu lần.
Tôi rất tiếc nuối, cô gái ở bên cạnh hắn cả đời tại sao không phải tôi.
Vào ngày đã điều chỉnh xong cảm xúc, tôi muốn đi tìm Thẩm Yến Chiêu, hắn ở hội sở bàn chuyện làm ăn, có lẽ không còn lúc nào có thể nói chuyện.
Nghe giọng hắn ngà say, sau khi cúp điện thoại, tôi rất lo nên quyết định đến đó một chuyến.
Gọi điện thoại hắn không nhận, tôi đến hội sở, chỉ có thể đi từng phòng để tìm hắn.
Đến khi tôi nhìn xuyên qua cửa kính tìm hắn thì lại chỉ thấy hắn ôm một cô gái trong ngực hôn sâu.
Tôi đẩy cửa đi vào, hắn quay đầu thấy tôi, không chút bối rối.
Tôi nén nước mắt hỏi hắn: “Thẩm Yến Chiêu, anh trêu đùa tôi?”
Hắn đẩy người phụ nữ kia ra, mang theo một người đầy mùi rượu lại gần tôi, ép tôi vào góc tường.
Hắn đưa tay lau nước mắt của tôi, vừa cười vừa dỗ dành: “Vốn chỉ muốn đùa giỡn em, nhưng hôm đó đến nhà em, thấy em đáng thương như vậy nên cảm thấy mềm lòng.”
“An Manh, hay là tôi cưới em về nhà, nhé?”
“Nhưng tôi không yêu em, cho nên em phải ngoan một chút, không được khóc, không được làm loạn, tình nhân của tôi rất nhiều, nếu như em lúc nào cũng ghen, tôi sẽ rất phiền…”
Nghe Thẩm Yến Chiêu nói không yêu mình, nước mắt tôi rơi xuống.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân giữ tỉnh táo, nhẹ giọng nói: “Thẩm Yến Chiêu, tôi đến tìm anh chỉ vì muốn nói cho anh biết, tôi không có ý định gả cho anh.”
“Năm đó chia tay là vì mẹ tôi…”
Tôi còn chưa nói hết lời hắn đã đột ngột bóp cằm tôi, hung dữ nói: “Đừng có cmn nhắc đến mẹ em với tôi.”
“Em không cần phải đẩy hết trách nhiệm lên người bà ta, mẹ con hai người đều yêu tiền như nhau, không ai tốt hơn ai.”
Hắn nồng nặc mùi rượu uy hiếp tôi: “An Manh, tôi nói cho em biết, tôi nói muốn cưới em không phải là thương lượng, tốt nhất em nên cảm thấy biết ơn mà tiếp đón đi.”
Hắn nói hắn không muốn nghe tôi giải thích.
Tôi đã từng khiến hắn tổn thương bao nhiêu thì bây giờ hắn muốn tôi càng khổ sở hơn, như vậy mới công bằng.
Tôi nhìn sườn mặt hắn, đột nhiên cảm thấy thật lạ lẫm.
Có lẽ lúc trước tôi và mẹ đối xử tốt với hắn cũng chỉ là mong ước từ một phía.
Có lẽ một năm đó, tôi nên ôm hắn thật chặt, để hắn lo lắng cho tôi, để hắn bị cuộc sống nghèo khó kích thích.
Tôi lúc trước đúng là ngu ngốc, ngốc đến mức tôi cũng cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Hắn nói tiếp: “Nghe nói trước kia Lâm Triêu Triêu từng làm hầu rượu ở hội sở, đúng không?”
“Cô ta cũng rất may mắn, còn có thể tìm được một người bạn trai không tệ.”
“Em nói xem, nếu như bạn trai của Lâm Triêu Triêu biết trước kia cô ta từng là hầu rượu thì có còn yêu cô ta nữa không?”
Tôi tức đến mức cả người run rẩy, nâng tay tát Thẩm Yến Chiêu một cái thật mạnh, mắng hắn là đồ khốn.
Hắn dùng đầu lưỡi chống lên bên má bị tát, cười bóp lấy cằm tôi nói: “An Manh, vì trả thù em, tôi còn có thể làm ra chuyện càng khốn nạn hơn nữa đấy.”
“Không tin thì em có thể thử xem.”
Thẩm Yến Chiêu lòng dạ độc ác, tôi không muốn thử, tôi sợ phá hủy cuộc sống tốt đẹp khó khăn lắm mới có được của Triêu Triêu.
Chỉ có thể động viên chính bản thân, dù sao đời tôi cũng đã tan nát, nát ở đâu cũng như nhau.
Gả thì gả.
Lần trả thù này kéo dài rất lâu.
Lâu đến mức Thẩm Yến Chiêu chơi mệt rồi, muốn cùng tôi làm hòa, nhưng tôi đã không còn yêu hắn nữa.
13.
Tôi khiến bản thân ngã sưng mặt không thể giấu được Triêu Triêu.
Cô ấy vô cùng tức giận, hai ngày sau đó, cho dù tôi làm gì đều bị cô ấy mắng.
Tôi bị cô ấy mắng cho phát khóc, trùm chăn nói: “Cậu biết cách mắng người thật đó, cả ngày bắt nạt mình, có bản lĩnh cậu dẫn mình đi gặp mẹ mình đi, chắc chắn cậu không dám nói gì trước mặt mẹ mình.”
Triêu Triêu không nói gì, một lát sau, cô ấy xoa đầu tôi, dịu dàng dỗ tôi: “Đợi cậu khỏe hơn mình sẽ dẫn cậu đi gặp mẹ, được không?”
Tôi biết cô ấy đang lừa mình, cũng biết tôi sẽ không khỏe hơn được.
Nhưng tôi không nỡ để cô ấy lo nên cười gật đầu nói được.
Tôi bắt đầu cố gắng khôi phục cơ thể, uống từng vốc thuốc lớn, cánh tay bị tiêm đến xanh tím cũng không kêu đau.
Thẩm Yến Chiêu đứng bên cạnh nhìn, nghiến răng đóng sập cửa rời đi.
Trong đêm tôi nghe thấy hắn cãi nhau với Triêu Triêu.
“An Manh muốn đi gặp mẹ, cô nghe mà không hiểu sao? Cô để cô ấy đi một lần thì làm sao!”
Triêu Triêu mắng hắn: “Tôi thấy anh đang mong cô ấy chết sớm thì đúng hơn đấy! Đồ khốn nhà anh, anh chê cô ấy sống lâu quá cản trở anh và con trà xanh kia đến với nhau đúng không!”
Tôi lén lau nước mắt, hận bản thân còn sống mà đã trở thành gánh nặng khiến Triêu Triêu khó xử.
13.
Tôi không còn ồn ào muốn đi tìm mẹ, tinh thần cũng dần uể oải hơn.
Tôi bắt đầu ham ngủ, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít.
Tôi nghĩ, đây là lúc nên nói tạm biệt với Triêu Triêu rồi.
Có lẽ là hồi quang phản chiếu, mấy ngày tiếp đó người tôi ngày càng đau, tinh thần lại ngày càng tỉnh táo.
Có lẽ nhận được tin tôi hồi phục không tệ nên Chu Tiếu Tiếu đứng ngồi không yên.
Cô ta nhân lúc Thẩm Yến Chiêu không ở đây, lén đến bệnh viện tìm tôi.
Triêu Triêu vừa thấy đã mắng: “Chỗ này của chúng tôi không cho chó và trà xanh vào, tốt nhất bây giờ cô cút đi, nếu không tôi đánh cô đến mức mẹ cô cũng không nhận ra đâu.”
Thái độ của Chu Tiếu Tiếu rất khác thường, cô ta đột nhiên quỳ xuống bên giường tôi khóc lóc cầu xin: “Chị Manh Manh, em mang thai con của anh Thẩm, chị cũng sắp chết rồi, em xin chị hãy làm người tốt một lần, trả bố đứa nhỏ lại cho em đi!”
Cô ta mang thai ba tháng, tôi cũng phát bệnh ba tháng.
Hóa ra ngoài miệng Thẩm Yến Chiêu cầu xin tôi, vừa quay người đã ôm ấp người phụ nữ khác sống thoải mái.
Cũng đúng, hắn cần một người phụ nữ sắp chết làm gì?
Hắn chỉ là đang lừa tôi mà thôi.
May mà tôi không tin.
Chu Tiếu Tiếu khóc lóc kéo tay tôi, tôi thật sự không còn sức, thiếu chút nữa bị cô ta kéo ngã xuống giường.
Triêu Triêu che chở cho tôi, bị cô ta đánh mấy cái.
Bỗng nhiên có người nắm lấy tóc Chu Tiếu Tiếu rồi lôi cô ta ra.
Thẩm Yến Chiêu nghiến răng, hận không thể nuốt sống Chu Tiếu Tiếu, hung dữ nói: “Tôi chưa từng nói với cô, nếu cô dám đụng đến vợ tôi thì sẽ cmn chết sao?”
Vẻ mặt Chu Tiếu Tiếu thay đổi, đang muốn nói gì thì Triêu Triêu đã cầm gối ném vào mặt bọn họ, sụp đổ kêu to: “Mang con khốn này cút đi cho tôi!”
14.
Thẩm Yến Chiêu kéo Chu Tiếu Tiếu rời đi, hắn nói chúng tôi đợi hắn quay lại, hắn sẽ giải thích mọi chuyện.
Ai muốn chờ hắn chứ, tôi căn bản cũng không quan tâm.
Triêu Triêu cúi đầu nhìn tôi, nhỏ giọng hỏi: “Manh Manh, không sao chứ? Cậu có khó chịu ở đâu không?”
Tôi ôm ngực, giả vờ khó chịu nũng nịu với cô ấy: “Trái tim rất đau, muốn ra ngoài dạo phố mới khỏe lên được.”
Cô ấy bị tôi chọc tức đến bật cười, lại cảm thấy tinh thần tôi gần đây không tệ, đồng ý đưa tôi ra ngoài.
Tôi mua khoai nướng rồi ngồi ăn trên xe cô ấy, cô ấy thích sạch sẽ, chưa từng cho ai ăn trên xe mình.
Tôi ỷ vào việc mình là bệnh nhân, ngồi trong xe cô ấy ăn uống thả cửa, vụn khoai rơi xuống ghế, Lâm Triêu Triêu cắn răng, làm như không nhìn thấy.
Tôi chỉ huy cô ấy lái xe đến một tiệm váy cưới cao cấp, mùa xuân cô ấy sẽ kết hôn, nhưng tôi lại không đợi được đến khi đó.
Tôi muốn thấy cô ấy mặc váy cưới, cô ấy cũng không hỏi tại sao tôi lại đưa cô ấy đến đây, chỉ đỏ mắt đi theo tôi vào trong cửa hàng.
Chúng ta là bạn tốt nhất của nhau, suy nghĩ của chúng tôi cũng như một.
Tôi chọn cho Triêu Triêu một bộ váy cưới cúp ngực tơ lụa, lúc cô ấy đi mặc thử, tôi lại chọn váy phù dâu cho mình.
Tôi thay đồ tử tế, chen chúc trong phòng thử đồ chụp ảnh với cô ấy.
Giống như tôi còn có thể đưa cô ấy đi lấy chồng vậy.
Ánh mắt của tôi cũng không tệ, Triêu Triêu mặc váy cưới rất đẹp.
Tôi hỏi cô ấy có muốn mua hay không.
Cô ấy trợn mắt nhìn tôi một cái rồi nói nhỏ: “Mua cái gì mà mua, đắt chết đi được.”
“Chụp thêm mấy tấm nữa là được.”
Tôi cười, để cô ấy tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc khi thử đồ cưới một mình, lặng lẽ ra thanh toán.
Cô ấy là cô gái tốt nhất trên thế giới, cô ấy xứng đáng với chiếc váy cưới đẹp nhất trên đời.
Tôi chịu đựng cơn đau trong lồng ngực, rời khỏi tiệm váy cưới, bắt xe đến nghĩa trang thăm mẹ.
Triêu Triêu, lần này phải tạm biệt nhau thật rồi.
Không phải chuyện đùa, cũng không cho phép cậu khóc.