Manh Manh - Chương 3
7.
Chuyện mười năm trước, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy chua xót.
Tôi mua hồng mẹ thích ăn nhất, chuẩn bị đến mộ gặp bà lần cuối.
Tôi sắp chết, tôi muốn nói với bà một tiếng, sau này tôi sẽ không đến được nữa.
Trước khi đi, tôi đến công ty Thẩm Yến Chiêu trước, muốn tìm hắn lấy đồ.
Khi mẹ tôi còn sống, bà rất thích Thẩm Yến Chiêu.
Năm đó bà còn chưa sinh bệnh, tôi và Thẩm Yến Chiêu cũng còn yêu nhau tha thiết.
Mẹ tôi đi miếu cầu phật, cầu hai con búp bê may mắn.
Một con búp bê nam, bên trong là ngày sinh nhật Thẩm Yến Chiêu, con còn lại là búp bê nữ, bên trong có ngày sinh nhật của tôi.
Bảo đảm bình an, bảo vệ sức khỏe, bảo vệ những người yêu nhau có thể mãi mãi ở bên nhau.
Mẹ nói tôi đưa con búp bê may mắn cho Thẩm Yến Chiêu.
Thẩm Yến Chiêu không muốn em bé may mắn của mình, hắn muốn con của tôi.
Hắn nói con búp bê nữ kia mặt đỏ má hồng như tôi, xấu xấu đáng yêu.
Hắn nói thấy nó như thấy tôi.
Hắn thích nhìn thấy tôi.
Bây giờ con búp bê đó vẫn còn để trên bàn làm việc của hắn.
Tôi sợ đến khi tôi chết rồi Thẩm Yến Chiêu sẽ vứt bỏ nó đi như rác rưởi vậy.
Đó là mẹ mua cho tôi, tôi phải lấy lại đặt trước mộ mẹ, để nó thay tôi ở bên mẹ.
Lúc tôi đến công ty, Thẩm Yến Chiêu đang xem video buổi sáng của tôi, trong video tôi chảy máu mũi, nói mình sắp chết.
Thấy tôi, hắn ném điện thoại qua một bên, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi.
Tôi nhìn bàn làm việc của hắn, nơi hay đặt con búp bê may mắn lúc này trống không.
Tôi nhíu mày hỏi hắn: “Con búp bê may mắn của tôi đâu?”
8.
Chu Tiếu Tiếu đuổi theo tôi chạy vào, nghe thấy tôi hỏi thì cong mắt cười: “Hai ngày trước em bị đứt tay, anh Thẩm rất đau lòng, anh ấy nói không nỡ để em bị thương nên đã đưa con búp bê may mắn đó cho em rồi.”
“Anh ấy nói con búp bê đó rất giống em, ngây ngốc, nhưng anh ấy rất thích.”
“Chị Manh Manh, chị thấy có phải anh ấy nói lung tung không? Em xinh đẹp thế này, sao có thể giống con búp bê xấu xí đó được…”
Tôi nắm chặt nắm đấm, hung dữ trừng mắt với Thẩm Yến Chiêu, chất vấn hắn: “Dựa vào đâu mà anh đưa đồ của tôi cho người khác?”
“Đó là đồ mẹ tôi cầu cho tôi, dựa vào đâu mà anh đưa cho người khác?”
Hắn cười, nụ cười xấu xa pha lẫn sự tức giận: “Con búp bê may mắn đó là của em? Xin lỗi, tôi quên, tôi còn tưởng rằng đó là thứ rẻ tiền nào cơ…”
Hắn còn chưa nói xong tôi đã cầm tàn thuốc thủy tinh đập thẳng vào trán hắn chảy máu.
Chu Tiếu Tiếu hét lên một tiếng, cô ta mắng tôi: “Cô bị bệnh à? Vì một con búp bê rách mà đánh người sao!”
Cô ta xoay người chạy ra ngoài rồi nhanh chóng quay lại, trong tay là búp bê may mắn.
Cô ta ném búp bê may mắn về phía tôi, la hét với tôi: “Đồ của cô đấy, trả cho cô!”
“Thứ hàng rẻ tiền ném đi cũng không ai thèm, cô nghĩ rằng tôi cần sao?”
“Đừng có phát điên nữa, cầm đồ của cô rồi cút đi!”
Búp bê may mắn làm bằng gốm sứ rơi xuống đất vỡ nát.
Tôi thấy tên và ngày sinh của mình vỡ thành nhiều mảnh, giống như cuộc đời của tôi vậy, có lẽ đã thật sự không sửa được nữa rồi.
Tôi đột nhiên cảm thấy, có lẽ tôi sẽ phải chết thật.
Nhưng tôi chưa muốn chết, tôi còn chưa được thấy mẹ.
Tôi sợ bà không thấy tôi, bà sẽ chờ tôi đến mãi.
Đầu tôi ong lên một tiếng, vung tay tát Chu Tiếu Tiếu một cái, la lên như bị điên: “Đó là đồ của mẹ tôi! Trái tim tôi biết đau! Tôi cũng biết đau lòng!”
Lời còn chưa nói xong, nước mắt đã rơi xuống.
Tôi đưa tay kéo Chu Tiếu Tiếu nhưng lại bị Thẩm Yến Chiêu nắm lấy cổ tay ngăn lại.
Vành mắt tôi đỏ bừng, tôi nhìn hắn không chớp mắt, vừa khóc vừa cười.
Tôi mắng hắn: “Anh cũng biết tôi phải chết, anh còn bắt nạt tôi, Thẩm Yến Chiêu, anh đúng là không phải con người.”
Hắn đưa tay lau nước mắt cho tôi, hỏi lại: “Đầu tiên là bánh gato, bây giờ lại là chết, An Manh, cmn em đùa tôi vui lắm à?”
“Em không cần khóc cho tôi nhìn, tôi cũng sẽ không đau lòng cho em…”
Hắn còn chưa nói xong, một giọt máu đột nhiên rơi xuống mu bàn tay hắn.
Tôi lại chảy máu mũi, lần này nghiêm trọng hơn lần trước.
Chân tôi như nhũn ra, toàn thân đau đến mức đứng không vững, cứ như vậy ngã xuống.
Thẩm Yến Chiêu lập tức đỡ lấy tôi, hắn hô to: “Gọi xe cấp cứu!”
Hắn không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi ngày càng chảy nhiều máu, nhiều đến mức nhuộm đỏ cả áo somi trắng của hắn.
9.
Tôi hôn mê, tôi nghe thấy Thẩm Yến Chiêu khóc, không ngừng nói: “Tại sao, tại sao không dừng được máu chảy, đừng chảy máu nữa…”
“An Manh, xin em, đừng làm anh sợ.”
Tôi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện.
Tôi nghe thấy bác sĩ đang nói chuyện với Thẩm Yến Chiêu: “Lúc đầu cô ấy có thể sống đến mùa xuân năm sau, hoặc có thể lâu hơn nữa.”
“Nhưng cô ấy nói cô ấy không có tiền, không thể chữa trị.”
“Bệnh tình hiện tại của cô ấy đã không thể khống chế được, không thể trị liệu được.”
Thẩm Yến Chiêu hỏi lại: “Cho nên ý anh là vợ tôi sắp chết?”
Bác sĩ còn chưa kịp lên tiếng hắn đã cao giọng, giận dữ mắng: “Tôi muốn vợ tôi sống, cmn có thể chữa thì lập tức chữa cho tôi, không chữa được thì cút, đổi người!”
Hôm đó Thẩm Yến Chiêu thiếu chút nữa đập nát phòng bệnh.
Hắn tìm rất nhiều chuyên gia, hắn nói, không quan tâm tốn bao nhiêu tiền, nhất định phải để tôi sống sót.
Nhưng bệnh nan y không phải là thứ có tiền là có thể chữa.
Thẩm Yến Chiêu cố chấp, cái gì cũng không nghe lọt, hắn muốn dẫn tôi xuất viện ra nước ngoài chữa trị.
Hắn có tiền có quyền, làm loạn trong bệnh viện cũng không có ai dám ngăn cản.
Cho đến khi bạn thân nhất của tôi, Lâm Triêu Triêu mang theo di chúc của tôi đến.
Từ rất lâu rồi tôi đã đi công chứng, tất cả mọi thứ của tôi đều để cô ấy toàn quyền quyết định.
Tôi nói, nếu như có một ngày tôi nằm trên giường không thể động đậy, không thể ăn, không thể uống thì đừng giày vò tôi thêm nữa, cứ như vậy buông tay để tôi rời đi thôi.
Cô ấy biết, tôi sợ nhất là đau.
Triêu Triêu tát Thẩm Yến Chiêu một cái, chỉ thẳng vào mũi hắn mắng: “Anh nhiều tiền sao không cmn làm gì từ trước đi? Bây giờ đứng đây chứng tỏ uy quyền làm gì, sếp Thẩm, muộn rồi! Không còn kịp nữa rồi! Cô ấy phải chết!”
“Anh đừng hòng mang cô ấy đi đâu cả, tôi ở đâu thì cô ấy ở đó.”
Thẩm Yến Chiêu nhìn di chúc trong tay Triêu Triêu, sững sờ tại chỗ.
Một lúc lâu sau tôi mới nghe thấy giọng nói nức nở của hắn: “Lâm Triêu Triêu, để tôi đưa cô ấy đi đi, xem như tôi xin cô.”
“Cô tin tôi, cô ấy có thể sống, cô ấy có thể.”
“Cô ấy sẽ không chết, cô ấy chết rồi tôi phải làm sao đây…”
Triêu Triêu bình tĩnh nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Loại đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn như anh làm gì thiếu ai mà chết được.”
“Đừng ở đây giả vờ thâm tình nữa, làm bản thân buồn nôn thì thôi đi, đừng làm người khác buồn nôn theo.”
Cô ấy đẩy Thẩm Yến Chiêu ra rồi ngồi xuống bên cạnh giường nắm lấy tay tôi.
Vừa mở miệng nước mắt đã rơi.
Cô ấy hỏi tôi: “Thật sự không muốn sống nữa sao?”
Cô ấy khóc đến mức tôi cũng cảm thấy đau lòng, rất muốn đưa tay lên lau nước mắt cho cô ấy.
Tôi muốn nói với cô ấy, đừng quan tâm đến tôi.
Chẳng qua tôi chỉ muốn đi ngủ rất rất rất lâu thôi.
Ngủ đi sẽ hết đau.
Cô ấy lại hỏi tôi: “Cậu tỉnh lại một lần nữa đi, được không?”
“Là cậu nói phải nói tạm biệt thật chỉnh chu, rời đi mới không có tiếc nuối.”
“Cậu còn chưa nói tạm biệt mẹ, chưa nói hẹn gặp lại với mình mà, sao cậu lại bỏ được chứ…”
Nước mắt của tôi cũng chảy xuống theo từng lời của cô ấy.
Máy giám sát đột nhiên kêu vang, bác sĩ nhanh chóng nói Triêu Triêu nói chuyện tiếp với tôi.
Anh ấy nói tôi có dấu hiệu thức tỉnh.
Ngày đó Triêu Triêu nắm lấy tay tôi, nước cũng không dám uống, cứ như vậy nói chuyện với tôi.
Cô ấy lúc khóc lúc cười, thật dọa người mà.
Lúc đầu tôi dự định chết đi là hết nhưng cô ấy thế này, tôi không tỉnh lại an ủi một chút thì quá đáng quá rồi.
Tôi cố gắng đấu tranh với cơ thể nát bét của mình, cho đến nửa đêm, cuối cùng tôi cũng mở mắt.
11.
Nửa tháng sau khi tôi tỉnh lại, một tấc Triêu Triêu cũng không rời khỏi tôi.
Cô ấy chăm sóc tôi đến mức sắp tẩu hỏa nhập ma, đút cơm cho tôi ăn, giúp tôi đi vệ sinh, thiếu chút nữa quần cũng muốn cởi giúp tôi.
Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi muốn mau khỏe, nếu tiếp tục thế này, Lâm Triêu Triêu sẽ biến thái mất.
Nhân lúc cô ấy không ở phòng bệnh, tôi thử tự mình đi đến phòng vệ sinh không cần người đỡ, tôi đi đường vẫn ổn nha.
Kết quả vừa đi vệ sinh xong, lúc đi ra chân tôi đột nhiên mềm nhũn, tôi ngã thẳng vào bồn rửa tay, máu me đầy mặt.
Tôi giãy dụa muốn đứng lên, không cẩn thận kéo tấm vải che gương trong nhà vệ sinh, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một khuôn mặt vô cùng đáng sợ.
Thẩm Yến Chiêu lao vào, hắn kéo tôi vào lòng, không để tôi nhìn tiếp.
Hắn thấp giọng mắng: “Anh đi đóng tiền viện phí thôi mà, Lâm Triêu Triêu chạy đi đâu vậy! Cmn thật vô dụng!”
Tôi không đẩy được hắn ra, cau mày ngắt lời: “Bớt nói xấu Triêu Triêu trước mặt tôi đi, tôi không thích nghe.”
“Cô ấy có cuộc sống của mình, có người thân, có công việc, không giống tôi nhàn hạ không có việc gì làm lại đi kiếm chuyện cho cô ấy làm.”
Thẩm Yến Chiêu ngậm miệng lại, không dám nói gì thêm.
Hắn lấy rất nhiều giấy cho tôi lau mặt, nhìn từng tờ giấy thấm đẫm máu, hắn đỏ mắt.
Sau đó lại giả vờ bình tĩnh hỏi tôi: “Tại sao không nói với anh em bị bệnh? Miệng của em dùng để làm gì?”
“Nếu em nói thì giờ em đã tốt hơn rồi, em có biết không, An Manh, em cậy mạnh làm gì để giờ thành cái dạng này!”
Tôi bình tĩnh nói: “Vì tôi không cần anh.”
“Tôi không cần anh quan tâm, cũng không cần anh làm bạn.”
“Cho nên anh biết tôi bị bệnh hay không, đối với tôi mà nói, không quan trọng.”
Thật ra tôi chưa từng cố gắng giấu diếm Thẩm Yến Chiêu.
Giấy khám sức khỏe của tôi đặt trên bàn, cúi đầu xuống là thấy, nhưng hắn chưa từng nhìn lấy một lần.
Những ngày tôi ngày càng gầy đi, Chu Tiếu Tiếu xuất hiện bên cạnh hắn.
Cô gái kia trẻ hơn tôi, xinh hơn tôi, khiến người khác thích hơn tôi.
Vì cô ta, Thẩm Yến Chiêu bắt đầu cả đêm không về nhà.
Cho nên hắn không thấy tôi ngã trên mặt đất vô số lần, vô số lần đau đến mức chết đi sống lại, dáng vẻ khóc lóc nhếch nhác gọi cho bệnh viện vì sợ, cầu xin họ đến cứu tôi.
Thẩm Yến Chiêu ôm tôi vào giường bệnh, lúc khom lưng, một giọt nước mắt rơi xuống mặt tôi.
Hắn xoay người châm chọc: “Đúng vậy, An Manh, em lợi hại vậy cơ mà, muốn vứt anh đi là vứt, muốn anh cút là cút.”
“Anh biết em không cần anh, không cần cũng không sao.”
Một lúc lâu sau, hắn nức nở nói tiếp: “Nhưng anh cần em.”
Tôi không nói gì, nhắm mắt lại, giả vờ như đã ngủ thiếp đi.