Manh Manh - Chương 2
Tôi cười thừa nhận: “Thẩm Yến Chiêu, tôi đang chơi đùa với anh đấy, thì sao?”
“Tôi nói muốn ăn bánh gato, anh đi mua ngay bánh gato, sao anh vẫn rẻ tiền như trước vậy?”
Tôi cố ý đâm dao vào lòng hắn, sắc mặt Thẩm Yến Chiêu lạnh xuống.
Hắn hung dữ bóp tắt thuốc lá, nắm tay tôi kéo vào phòng ngủ rồi ném tôi lên giường.
Thẩm Yến Chiêu có lẽ đã giận muốn điên, hắn như dã thú mất khống chế, thô lỗ giật váy ngủ của tôi ra.
Tôi sợ hãi đấm lên người hắn: “Thẩm Yến Chiêu, đồ khốn! Anh đừng đụng vào tôi! Tôi chê anh bẩn!”
Hắn giữ lấy chân tôi không cho tôi giãy, cúi đầu cắn lên cổ tôi, đau đến mức tôi rơi nước mắt.
Hắn dán sát vào tai nói: “An Manh, em cúi đầu với tôi một chút là chết sao?”
“Em có biết tôi chờ em đến dỗ tôi bao nhiêu năm rồi không?”
“Em có biết em nói với tôi em muốn ăn bánh gato tôi vui đến mức nào không?”
“Sau đó cmn em nói em xem tôi là trò đùa?”
Hắn ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng nhìn tôi.
Tôi nén nước mắt, trừng mắt lại.
Trong căn phòng mờ tối, chúng tôi không ai nói lời nào, ai cũng không muốn chịu thua trước.
Thẩm Yến Chiêu cúi người, hắn cách tôi càng ngày càng gần, lúc sắp hôn lên môi tôi, điện thoại của hắn vang lên.
Là Chu Tiếu Tiếu gọi đến.
Thẩm Yến Chiêu dừng một chút, cuối cùng vẫn bắt máy.
Tôi nghe thấy Chu Tiếu Tiếu khóc hỏi hắn: “Anh Thẩm, anh thật sự vì chị Manh Manh mà không cần em nữa sao? Rõ ràng anh thích em mà.”
“Bây giờ em đang ở quán bar, uống rất nhiều rượu, có người đàn ông quấy rầy em…”
“Em rất sợ, anh có thể đến đón em về nhà không?”
Thẩm Yến Chiêu không nói gì, hắn nhìn tôi, lạnh lùng cười ra lệnh: “An Manh, xin tôi đi.”
“Xin tôi ở lại, chỉ cần em xin tôi, tôi sẽ không đi.”
Hình như hắn đã quên.
Trước đây rất lâu, tôi từng bỏ tôn nghiêm của mình mà cầu xin hắn: “Thẩm Yến Chiêu, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện một lần không?”
“Chúng ta có thể đừng cãi nhau nữa không?”
“Chúng ta có thể yên bình sống chung với nhau không?”
Ngày đó Thẩm Yến Chiêu lạnh lùng nhìn tôi, hắn cười nói: “An Manh, cô không xứng.”
Ba chữ này vẫn như gai đâm vào trong lòng tôi.
Cho đến hôm nay, cuối cùng tôi cũng có thể trả lại cho hắn.
Tôi níu lấy cổ áo hắn, gằn mạnh từng chữ: “Thẩm Yến Chiêu, anh không xứng.”
Thẩm Yến Chiêu trầm mặc một lát, đột nhiên bật cười.
Hắn đặt điện thoại lên tai, nói với Chu Tiếu Tiếu: “Chờ tôi đưa em về.”
Hắn không nhìn tôi thêm một lần nào, cứ như vậy đứng dậy đóng cửa rời đi.
6.
Ngày hôm sau, ảnh chụp Thẩm Yến Chiêu vì Chu Tiếu Tiếu đánh nhau với người đàn ông khác truyền khắp nơi.
Đây là lần đầu tiên chuyện của hắn và người phụ nữ khác ồn ào đến mức mọi người đều biết.
Trước cổng nhà có mấy phóng viên, lúc tôi đi ra, bọn họ quấn lấy hỏi không ngừng.
Mấy năm nay công ty Thẩm Yến Chiêu rất phát triển, trong giới rất có tiếng nói.
Hắn trẻ tuổi lại giàu có, bề ngoài anh tuấn, rất nổi tiếng trên mạng, thường xuyên lên hot search.
Có một cô gái hỏi tôi: “Cô Thẩm, xin hỏi chuyện liên quan đến anh Thẩm và Chu Tiếu Tiếu, bà có muốn nói gì không?”
Tôi đi về phía trước, đầu không quay lại hỏi lại cô ta: “Một bên là đàn ông đã cưới vợ đi ngoại tình, bên còn lại là người thứ ba biết người ta đã có gia đình còn chen chân vào, cô muốn nghe tôi nói gì?”
Cô gái kia tiếp tục đuổi theo tôi hỏi: “Nhưng tôi nghe nói năm đó cô đã chia tay với anh Thẩm vào lúc anh ấy nghèo nhất.”
“Sau này anh ấy lên như diều gặp gió, cô lại dùng tình cảm trói buộc anh ấy, dùng đủ mọi cách để gả cho anh ấy…”
“Bây giờ anh Thẩm tìm được chân ái, anh ấy và Tiếu Tiếu trai tài gái sắc, là cô cố chấp giữ lấy vị trí cô Thẩm, còn nói người khác là kẻ thứ ba.”
“Cô không cảm thấy cô đang bắt nạt người khác sao?”
Tôi dừng bước, cười lạnh nhìn sang, đưa tay cầm thẻ công tác của cô gái kia nhìn.
Cô ta là kí giả thực tập, phía sau bao đựng thẻ còn có thẻ sinh viên đại học Nam Sơn.
Tôi bình tĩnh hỏi cô ta: “Cô là bạn Chu Tiếu Tiếu à?”
“Năm đó Thẩm Yến Chiêu vì cưới tôi mà không bỏ qua bất kì thủ đoạn nào, cô cho rằng tôi rất muốn gả cho anh ta sao?”
“Chuyện này bạn bè trong giới đều biết, cô không biết sao? Hay là cô vì muốn giúp người chị em thứ ba kia của mình thượng vị mà đến hất nước bẩn cho tôi?”
Sắc mặt cô ta thay đổi, hốt hoảng giành lấy thẻ công tác, dùng ngôn từ chính nghĩa để biện hộ: “Tôi và cô ấy đúng là bạn, nhưng tôi là phóng viên, những gì tôi nói đều mang ý khách quan công bằng.”
“Cô không đồng ý gả cho anh Thẩm, vậy anh ấy yêu người khác, sao cô lại không ly hôn với anh ấy?”
Tôi cười, đang định nói thì đột nhiên chảy máu mũi, dáng người vô cùng nhếch nhác.
Có người chê cười tôi: “Cô Thẩm miệng nói không quan tâm, gả cho anh Thẩm là bị ép nhưng lại sốt ruột đến mức nóng trong chảy máu mũi sao?”
Tôi duỗi ngón tay ra lau máu mũi vừa chảy xuống.
Bình tĩnh nói: “Tôi không nói trong, bị bệnh sắp chết, gần đây hay chảy máu mũi.”
Đám người đột nhiên yên lặng, tất cả mọi người không ai cười.
Chỉ có cô gái kia nói tiếp: “Giả vờ cái gì chứ, vừa chảy máu mũi là bắt đầu giả bệnh đáng thương.”
“Tôi thật sự không quen nhìn kiểu phụ nữ như cô, vì để giành đàn ông mà cả ngày muốn chết muốn sống, thủ đoạn xấu hổ nào cũng làm, đúng là khiến phụ nữ chúng tôi mất mặt.”
Cô ta nói xong vung vẩy bím tóc đuôi ngựa bỏ đi.
Bóng lưng của cô ta đáng ghét như Chu Tiếu Tiếu vậy.
7.
Video tôi bị phóng viên vây quanh rất nhanh đã lên hot search.
Thẩm Yến Chiêu tự mình trả lời, hắn nói: “Mãi mãi sẽ không ly hôn, đừng đến làm phiền vợ tôi nữa.”
Xế chiều hôm đó, người bạn phóng viên kia của Chu Tiếu Tiếu bị đuổi việc.
Rất nhiều cư dân mạng mắng tôi:
[Người phụ nữ kia thật buồn nôn, cô ta không muốn gả thì đừng gả, làm như ai cầm dao ép cô ta gả vậy, giả vờ có lý do khó nói gì chứ.]
[Còn nói cô ta là ánh trăng sáng của sếp Thẩm sao, tôi thấy cô ta là hoa sen trắng mới đúng.]
[Sếp Thẩm bảo vệ cô ta như thế khiến tôi thật ghen tị…]
[Hơn nữa trước kia cô gái này vì tiền mà chia tay với tổng giám đốc Thẩm, bây giờ lại vì tiền mà gả cho tổng giám đốc Thẩm.]
[Cô ta nói cô ta không đồng ý là giả vờ thanh cao thôi, đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.]
Đột nhiên có một cư dân mạng chen lời vào: [Miệng mấy người sạch sẽ chút đi, không biết chân tướng thì câm cmn miệng vào.]
Tất cả mọi người đều đuổi theo người này hỏi chân tướng là gì.
Chuyện này nói ra cũng rất bình thường.
Năm đó mẹ tôi mắc phải bệnh nan y, bác sĩ nói xác suất di truyền loại bệnh này rất lớn.
Không chỉ tôi lúc nào cũng có thể bệnh nặng quấn thân mà nếu như tôi kết hôn sinh con, có khả năng con tôi cũng không tránh được cảnh nhiễm bệnh.
Ngày mẹ tôi phát bệnh đã chảy một chậu máu mũi.
Bà mất quá nhiều máu, hôn mê ba ngày, sau khi tỉnh lại, bà nói tôi chia tay Thẩm Yến Chiêu.
Tôi ngơ ngác nhìn bà, nhỏ giọng nói: “Mẹ, anh ấy sẽ không ghét bỏ con.”
Đang nói cho mẹ tôi nghe nhưng cũng giống như nói cho tôi nghe.
Mẹ nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay tôi, gật đầu nói: “Mẹ biết, nó là đứa bé ngoan.”
Bà dừng lại một chút, cười nói: “Hai đứa tụi con từ cấp ba đã yêu đương, sáng nào nó cũng đi xe đạp đến đầu ngõ chờ con, con nghĩ rằng mẹ không biết sao?”
“Có một lần nhìn thấy nó mua một cái bánh bao nhân thịt để con ăn sáng.”
“Trong túi nó có tất cả 12 tệ, một cái bánh bao nhân thịt 10 tệ, 2 tệ còn lại mua hai cốc sữa đậu nành, con một cốc, nó một cốc.”
“Lúc đó con thèm ăn nên ngốc hơn bình thường, thằng bé lừa con nó đã ăn rồi con cũng tin, cầm chiếc bánh bao kia vui vẻ ăn.”
“Khi đó Tiểu Thẩm đáng thương biết bao, bố mẹ ly hôn, không ai muốn nuôi thằng bé, mỗi tháng gửi chút tiền sinh hoạt, sống không khác cô nhi là bao.”
“12 tệ có thể là tiền sinh hoạt một ngày của nó, nó không chút nghĩ ngợi, để tất cả cho con.”
“Lúc đó mẹ đã cảm thấy con gái của mẹ thật may mắn khi tìm được một cậu bé tốt như vậy.”
“Thằng bé học giỏi, con người cũng tốt, chỗ nào cũng tốt.”
“Cũng vì thằng bé quá tốt nên mẹ mới thương nó.”
Năm đó bà ngoại Thẩm Yến Chiêu cũng bị bệnh nằm viện, hắn sống với bà nội, tình cảm rất sâu đậm.
Vì để chữa bệnh cho bà nội, ngày nào hắn cũng loay hoay đến sứt đầu mẻ trán.
Mẹ tôi nói, cánh của Thẩm Yến Chiêu quá yếu ớt.
Cõng bà, lại cõng tôi nữa, hắn sẽ không thể bay lên được.
Tôi nắm chặt tay, một lúc lâu sau mới run rẩy nói một câu: “Mẹ… con không nỡ rời xa anh ấy.”
Một câu không nỡ, nước mắt rơi như mưa.