Manh Manh - Chương 1
1.
Năm thứ ba kết hôn với Thẩm Yến Chiêu, hắn bao nuôi một nữ sinh viên trẻ tuổi xinh đẹp.
Cô gái ấy tên là Chu Tiếu Tiếu, dáng vẻ trong sáng đáng yêu, là kiểu Thẩm Yến Chiêu rất thích.
Thẩm Yến Chiêu bao nuôi cô ta hơn nửa năm.
Ngoài tôi, cô ta là người phụ nữ Thẩm Yến Chiêu giữ lại bên cạnh lâu nhất.
Bạn bè khuyên tôi cẩn thận chút, bọn họ đều nói Thẩm Yến Chiêu dường như thật sự rung động với Chu Tiếu Tiếu.
Lần đầu tiên gặp Chu Tiếu Tiếu là vào ngày sinh nhật tôi.
Từ sáng hôm đó tôi đã bắt đầu chảy máu mũi, đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói, có lẽ tôi chỉ có thể sống đến mùa xuân sang năm.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói không sao.
Tôi không sợ chết, nhưng lại sợ đau.
Nghe nói có một loại thuốc rất đắt có thể giúp tôi sống dễ chịu hơn một chút.
Tiền trong thẻ ngân hàng không còn đủ, tôi đến công ty Thẩm Yến Chiêu tìm hắn.
Đúng lúc gặp Chu Tiếu Tiếu ở đây, cô ta vừa tốt nghiệp, bây giờ đang làm thư kí của Thẩm Yến Chiêu.
Thẩm Yến Chiêu đang họp, tôi ngồi chờ bên ngoài.
Chu Tiếu Tiếu nhìn tôi chằm chằm, lén nói với đồng nghiệp xung quanh: “Cô ta chính là vợ sếp sao? Xấu vậy, lại còn nhạt nhẽo nữa, nhìn như sắp chết ấy.”
“Mấy người đều nói tôi giống cô ta, làm gì giống, tôi xinh hơn cô ta nhiều.”
Trên tấm kính sáng bóng phản chiếu bóng hình tôi, mặt trắng bệch, khoác áo choàng dày cộp.
Không dễ nhìn chút nào, cũng đúng, người sắp chết mà.
Đồng nghiệp kéo tay Chu Tiếu Tiếu, nhỏ giọng nói: “Đấy là cô ấy không cố ý trang điểm thôi, cô ấy mà trang điểm thì mười cô cộng lại cũng không xinh vào cô ấy đâu.”
“Còn nữa, cô đừng có ỷ vào việc sếp chiều mà khiêu khích cô ấy.”
“Cô không biết sếp yêu vợ đến mức nào đâu, nếu chọc giận cô ấy, coi chừng sếp giết cô.”
2.
Nghe người khác nói Thẩm Yến Chiêu rất yêu tôi, Chu Tiếu Tiếu không phục bĩu môi, nhìn về phía tôi.
Cô ta bưng một tách trà đến cho tôi, nhỏ giọng hỏi: “Chị Manh Manh, sao sếp lại nỡ để chị chờ lâu vậy?”
“Thật kì lạ, lúc trước mỗi lần em đến tìm anh ấy, cho dù anh ấy có bận đến mức nào cũng sẽ đều bỏ qua công việc để ở bên em, anh ấy nói em là quan trọng nhất.”
“Em còn tưởng rằng anh ấy cũng sẽ quan tâm những người phụ nữ khác như vậy chứ…”
Cô ta cong mắt cười ngọt ngào, dáng vẻ lúc cười đúng là rất giống tôi ngày trẻ.
Tôi nghĩ, Thẩm Yến Chiêu đối với Chu Tiếu Tiếu đúng là không giống.
Bên cạnh hắn có rất nhiều tình nhân, hắn đều xem các cô là công cụ chọc giận tôi, đêm nào cũng mang người phụ nữ khác về nhà, lần nào cũng vì muốn thăm dò phản ứng của tôi.
Xưa nay Thẩm Yến Chiêu sẽ không dây dưa lâu với họ, có lẽ chỉ một hai ngày, hoặc mười ngày nửa tháng là hết, hắn luôn rất nhanh chán.
Duy chỉ có Chu Tiếu Tiếu, Thẩm Yến Chiêu nuôi cô ta ở bên ngoài, cùng ăn cơm, dạo phố, xem phim với cô ta.
Bọn họ giống như một đôi tình nhân ân ái bình thường, Thẩm Yến Chiêu cho cô ta tiền, cũng cho cô ta tình yêu.
Tôi nhìn Chu Tiếu Tiếu cười, dịu dàng hỏi cô ta: “Cô quan trọng như vậy sao Thẩm Yến Chiêu lại nỡ để cô làm kẻ thứ ba không thể ra ánh sáng vậy chứ.”
“Tốt nhất cô nên đi khuyên anh ta cho tốt vào, nói anh ta ly hôn với tôi càng sớm càng tốt rồi cưới cô về nhà đi.”
Sắc mặt Chu Tiếu Tiếu lập tức thay đổi, cô ta thẹn quá hóa giận, hạ giọng mắng tôi: “Người không được yêu mới là người thứ ba, cô mới là người dư thừa kia!”
“Không phải cô ỷ vào việc mình gặp anh Thẩm sớm hơn tôi mấy năm sao? Nhưng bây giờ cô vừa già vừa xấu, cô lấy cái gì để tranh với tôi…”
Đồng nghiệp của cô ta có lẽ sợ tôi tức giận nên nhanh chóng chạy đến kéo cánh tay cô ta, muốn đưa cô ta rời đi.
Thật ra tôi không quan tâm.
Tôi đã nói với bản thân sẽ không tức giận hay khổ sở vì Thẩm Yến Chiêu nữa.
Càng sẽ không vì hắn mà tranh giành với những người thân khác.
Hắn không xứng.
3.
Chu Tiếu Tiếu bị người khác kéo lại, không đứng vững nên ngã xuống đất, làm vỡ tách trà trong tay, bàn tay bị rạch một vết rất sâu, máu chảy đầy đất.
Thẩm Yến Chiêu nhìn qua cửa kính thấy được Chu Tiếu tiếu bị thương.
Tất cả mọi người đều thấy hắn bỏ tài liệu trong tay xuống, đẩy cửa đi ra kéo Chu Tiếu Tiếu vào lòng.
Sau đó lạnh lùng nói: “Ai mẹ nó làm cô ấy bị thương?”
Đồng nghiệp có lòng tốt kia lùi về sau hai bước, bị dọa đến trắng cả mặt.
Tôi cười lạnh nói: “Là tôi làm, cũng là cô ta đáng đời.”
Chu Tiếu Tiếu khóc lóc la hét với tôi: “Đúng, là tôi đáng đời! Ai bảo tôi yêu người không nên yêu, bị người ta mắng là kẻ thứ ba, là người mặt dày.”
“Nhưng anh Thẩm, chỉ cần anh yêu em, em muốn cả đời ở bên anh, ai cũng không thể chia cắt chúng ta.”
Cô ta khóc rất đáng thương, liên tục nói những thứ hoang đường, nghe vừa dũng cảm vừa kiên định.
Thẩm Yến Chiêu bị cô ta chọc cười, đưa tay lau nước mắt cho cô ta rồi dỗ dành: “Ngoan nào, khóc thành mèo mướp mất rồi.”
Hắn đúng là đối xử với cô ta rất khác.
Tôi chớp mắt, lười nhìn tiếp, chỉ nói với Thẩm Yến Chiêu: “Sinh nhật năm nay tôi muốn năm mươi vạn.”
Nói ra cũng buồn cười, chúng tôi là vợ chồng nhưng ngay cả phương thức liên lạc của nhau cũng không có.
Ngoài đòi tiền, từ xưa đến nay tôi sẽ không chủ động tìm hắn.
Trước khi kết hôn chúng tôi đã thỏa thuận với nhau, hắn muốn con người tôi, tôi muốn tiền của hắn.
Thẩm Yến Chiêu vẫn luôn hận tôi là một người phụ nữ ham của.
Những lần trước, chỉ cần tôi nói, cho dù bao nhiêu tiền hắn đều sẽ cho tôi, chỉ nhiều không ít.
Duy chỉ có lần này, hắn cười nhìn tôi, cười rất lạnh lùng, chậm rãi nói: “Muốn tiền, có thể.”
“Nhưng An Manh, trước tiên cúi cái đầu cao quý của em xuống nói xin lỗi Tiếu Tiếu.”
Thẩm Yến Chiêu phải dùng hai trăm vạn để mua lòng tự trọng của tôi vì muốn tôi xin lỗi Chu Tiếu Tiếu.
Đây là lần đầu tiên hắn vì người phụ nữ khác, lấy tiền hạ nhục tôi.
Tôi nắm chặt nắm đấm, nhẹ nhàng cười.
Cố nén đau đớn đột ngột xuất hiện, xoay người rời đi.
Tiền, tôi không cần.
Tôi đột nhiên rất tò mò, Thẩm Yến Chiêu.
Nếu có một ngày, hắn biết số tiền này có thể giúp tôi sống lâu hơn một chút, một ngày nào đó hắn biết trước khi tôi chết đã đau đớn đến mức nào.
Hắn sẽ có thái độ thế nào?
4.
Tôi một mình về nhà, khổ sở co quắp trong chăn, đau đến mức mồ hôi ướt sũng người.
Uống mấy viên thuốc ngủ, tôi tự lừa gạt bản thân.
Ngủ đi là sẽ hết đau.
Tôi mê man ngủ, trong mơ tôi quay về năm mình hai mươi tuổi, Thẩm Yến Chiêu rất nghèo, nhưng hắn rất yêu tôi.
Sinh nhật năm đó đi ngang qua một quán cà phê, thấy một đôi tình nhân đang ngồi trước cửa sổ.
Trong tay cô gái cầm một chiếc bánh trứng nhỏ màu trắng nhìn rất tinh tế, trông rất ngon, cũng rất đắt.
Tôi còn nhớ rõ năm đó tuyết rất lớn, tôi cầm một đống tuyết nhỏ, cười nói với Thẩm Yến Chiêu: “A Yến, anh nhìn đống tuyết này đi, có giống bánh gato không?”
Thẩm Yến Chiêu cắn chặt răng ôm lấy tôi, không để tôi thấy đôi mắt đang đỏ lên của mình.
Ba ngày sau hắn mang một chiếc bánh gato lớn xuất hiện dưới ký túc xá của tôi.
Bánh gato mua cho tôi có giá 258 tệ.
Hắn đứng trên đường trong cơn tuyết lớn phát ba nghìn tờ rơi mới được 100 tệ.
Tôi nhìn bàn tay nứt nẻ của hắn, đau lòng khóc lớn.
Tôi ngẩng đầu nói với hắn: “Thẩm Yến Chiêu, tay của anh có thể dùng để đọc sách, viết chữ, chỉ không thể vì dỗ em vui mà chà đạp nó như vậy.”
Tôi nói, tôi căn bản không xứng với bánh gato đắt như vậy…
Thẩm Yến Chiêu nhíu mày, lập tức phản bác tôi.
Hắn nói: “An Manh, em là cô gái tốt nhất trên đời, em xứng với tất cả những gì tốt nhất trên đời.”
Ngày đó tôi khóc ăn xong gato, đã qua quá lâu, tôi không nhớ rõ nó có mùi vị như thế nào.
Chỉ biết sau hôm đó, tôi không bao giờ ăn được chiếc bánh gato nào ngon như hôm đó nữa.
Giấc ngủ này kéo dài rất lâu, trong lúc mơ màng tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Nhấc máy lên, tôi nghe thấy giọng Thẩm Yến Chiêu ở đầu dây bên kia: “An Manh.”
Tôi nhẹ nhàng cười, ngọt ngào gọi hắn: “A Yến, tuyết lớn quá, em muốn ăn bánh gato.”
Hắn còn chưa kịp nói gì tôi đã xoay người, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
5.
Ngủ đến tận nửa đêm, tôi bị đói đến tỉnh.
Ra phòng khách tìm đồ ăn mới phát hiện Thẩm Yến Chiêu về nhà.
Hắn mua cho Chu Tiếu Tiếu một căn hộ lớn.
Bọn họ cùng nhau sống ở đó, Chu Tiếu Tiếu sẽ nấu cơm cho hắn, sẽ dỗ hắn vui, sẽ chờ hắn về nhà.
Thẩm Yến Chiêu sống rất tốt, đã lâu lắm rồi hắn chưa quay về.
Hắn lười biếng dựa vào cửa sổ sát đất, miệng ngậm thuốc lá, nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi hạ ánh mắt xuống, đi ngang qua hắn thì bị kéo lại.
Hắn cau mày, nhẹ giọng hỏi tôi: “Sao lại gầy đi nhiều vậy?”
Giọng nói dịu dàng, giống như hắn còn rất yêu tôi vậy.
Tôi ngẩn người, dùng sức hất tay hắn ra, mắng: “Thẩm Yến Chiêu, anh phát điên cái gì vậy?”
Hắn nhìn lòng bàn tay trống không, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.
Chờ đến khi tôi đi đến bàn ăn, nhìn thấy một chiếc bánh gato cắm đầy nến trên bàn mới biết hóa ra cú điện thoại kia không phải là tôi đang mơ.
Đây là làm gì vậy? Cầu hòa sao?
Nhưng tôi đã sắp chết, tôi đã sớm không cần bánh gato, cũng không cần Thẩm Yến Chiêu.
Tôi cầm chiếc bánh gato lên ném vào thùng rác, Thẩm Yến Chiêu nghiến răng nhấn tôi lên tường.
Hung tợn mắng: “An Manh, cmn tôi là trò đùa của em à?”