Mang theo hệ thống của cậu cút đi! - Chương 6
Lâm Duyệt Vi nhìn tình hình hỗn loạn, mặt mũi tái nhợt rút dao găm ra.
“Không sao cả, chỉ cần mày chết, tao còn có thể hút người khác!”
Cậu ta cười hung ác, nhắm vào tim tôi mà đâm tới.
Lúc này, một cô gái nhà giàu đang khóc lóc đột nhiên thoát khỏi sự kiềm chế, lao tới và khuất phục Lâm Duyệt Vi.
“Nghi phạm đã bị khống chế, thu đội!”
Nói xong, tất cả phú nhị đại đều vứt bỏ dây thừng trên người, nhanh chóng tham gia vào quá trình truy bắt tội phạm.
“Đừng cử động, cảnh sát đây, thành thật chút!”
Lâm Duyệt Vi bị đẩy xuống, một bên mặt đầy bụi bẩn, đôi mắt mở to, cố gắng nhìn tôi.
“Mày mày……”
Tôi bước tới mỉm cười với cậu ta.
“Lần này đều nhờ cậu, nếu không thì gã đầu trọc này căn bản không thể nhập cảnh.”
Gã đầu trọc bị còng tay đi ngang qua, nghe thấy lời này, gã nhìn chằm chằm Lâm Duyệt Vi như thể đang nhìn một người chết.
Lâm Duyệt Vi rùng mình vì sợ hãi, khi nhìn tôi lần nữa, tâm trạng của cậu ta đã sụp đổ.
“Không phải, tao không có!”
“Là mày hại tao!”
“Không nên như thế này!”
“Tao đã được tái sinh, tại sao chuyện này lại xảy ra…”
“Đều là mày! Đều là mày!! Tại sao mày không chết đi!!!”
“Không đúng!”
“Tao không nên kết hôn. Nếu không kết hôn thì tốt rồi.”
“Nếu không có tai nạn xe cộ, tao đã không chết, cũng không nợ hệ thống 100 triệu! Tao vẫn là người giàu nhất!”
“Rõ ràng có nhiều người yêu tao như vậy, tại sao tao lại chọn anh ta?”
“Tao lên kết hôn với phó thị trưởng, ông ấy thích tao nhất.”
“Không không không, tao nên gả cho Lưu giáo sư. Hắn không có tiền không quyền, dễ khống chế nhất.”
“Gả cho Vương thủ trưởng cũng không tệ, điều kiện của Tiết tổng cũng không xứng với tao…”.
“Bọn họ đều yêu tao! Tao là người khiến vạn người mê! Tao là tổng tài tập đoàn, là người hô mưa gọi gió Lâm Duyệt Vi!!”
“Không phải là thật, không phải là thật!!”
Cậu ta bắt đầu phát điên, nằm trên mặt đất vừa khóc vừa cười.
Tôi thấy cậu ta thật đáng thương nên đã ngồi xuống nói cho cậu ta biết sự thật.
Kiếp trước, chồng cậu ta dùng những lời ngọt ngào để dụ dỗ khiến cậu ta sa vào lưới tình, thực chất là để trả thù.
Bởi vì Lâm Duyệt Vi đã bí mật thỏa thuận với gã đầu trọc, bắt cóc cô con gái của nhà giàu có vừa hay lại chính là ánh trăng sáng của chồng cô ta.
Chồng cậu ta từ nhỏ đã yêu ánh trăng sáng, nhưng không ngờ ánh trăng sáng lại chết một cách bí ẩn trước khi anh ta cầu hôn cô ấy.
Anh ta đã bắt đầu bí mật điều tra, trong quá trình đó cũng đã tìm thấy một số người có cùng chung vấn đề như mình.
Một số người trong số họ đã mất chị em, một số người mất vợ, một số người thì mất con gái.
Đời này phải sống trong nỗi đau khổ khi mất người thân.
Cùng chung cảnh ngộ, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, cuối cùng cũng tìm được đầu xỏ Lâm Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi là người có đầu óc đơn giản, ngu ngốc và kiêu ngạo, nhưng việc kinh doanh của cậu ta lại khá lớn mạnh, khó lay chuyển được.
Vì vậy, họ đã lên kế hoạch tỉ mỉ.
Cho nên cái kết của Lâm Duyệt Vi đã được định sẵn trước.
Dù có kết hôn hay không thì chắc chắn cậu ta cũng sẽ phải chết.
Lâm Duyệt Vi lắc đầu điên cuồng sau khi nghe điều này.
“Không thể nào! Không thể nào!”
“Mày lừa tao!”
“Mày chính là ghen tị với tao! Ghen tị vì có nhiều người theo đuổi tao! Những lời mày nói không phải là sự thật!”
“Hahahaha! Bị tao nói đúng rồi chứ!”
“Mày ghen tị vì tao có tất cả mọi thứ, không có được nên đạp đổ, chỉ là không muốn thấy tao tốt lên thôi phải không?”
“Đúng, chính là như vậy!”
“Mày vẫn luôn là một kẻ nham hiểm , giả tạo như vậy!”
“Khương Phồn Tinh! Tao tiếc cho mày, mày cái gì cũng không có!”.
“Mày không bằng tao!”
Cậu ta nói đến mặt đỏ bừng, mắt nhìn chằm chằm vào tôi, háo hức muốn nghe những gì tôi nói.
Tôi giơ tay che mũi rồi lùi lại một bước.
“Cậu tè ra quần rồi.”
Lâm Duyệt Vi sửng sốt, nhìn xuống đống bẩn thỉu dưới cơ thể mình, thở ra một hơi.
“Ah!”
“Ahhhhhhhhhhhh!”
Lần này cậu ta thực sự điên rồi.
Nhìn thấy cậu ta phát điên, tôi không thèm để ý đến nữa, quay người rời đi theo các nhân viên y tế rời khỏi hiện trường.
Đây có lẽ là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.
Nếu không có chuyện gì khác xảy ra, cậu ta sẽ bị kết án ít nhất mười năm.
Nếu không may mắn, cậu ta liền một năm cũng không sống sót nổi.
Có điều đều là do cậu ta xứng đáng phải nhận.
Nếu cậu ta không sử dụng hệ thống này để hút vận may của người khác thì đã không có chuyện này xảy ra.
Tục ngữ có câu gieo nhân nào gặt quả ấy, đó là quy luật tự nhiên.
Kiếp trước cậu ta đã làm nhiều điều ác như vậy, nên dành cả quãng đời còn lại để từ từ trả nợ.
Tạm biệt nhé Lâm Duyệt Vi.
Cảm xúc của cậu ta đã hoàn toàn mất kiểm soát, người ngã xuống đất với đôi mắt trống rỗng, không ngừng nức nở.
Tôi mỉm cười với cậu ta, quay đi theo các nhân viên y tế rời khỏi hiện trường.
10.
Chiến dịch bắt giữ lần này đã rất thành công. Thành phố của chúng tôi đã phá được một vụ án tội phạm xuyên quốc gia lớn, bắt giữ được đầu xỏ lẫn đồng bọn đưa ra quy án.
Kiếp trước gã ta đã phạm rất nhiều tội ác nhưng sau khi Lâm Duyệt Vi kết hôn xong liền bỏ trốn không có tung tích.
Tôi tận mắt chứng kiến vô số người bị giết hại, nhưng không thể làm gì được.
Kiếp này, thế lực tà ác đã bị nhổ tận gốc, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng đã hạ xuống.
Trong lòng tôi có một cảm giác mơ hồ rằng đây chính là ý nghĩa về sự tái sinh của tôi.
Trước đây khi nhìn thấy bức ảnh của gã đầu hói, tôi đã liên lạc ngay với bố rồi biên soạn manh mối đưa cho ông.
Trước khi bố tôi bắt đầu kinh doanh, ông đã từng làm cảnh sát trong hai mươi năm. Khi nhìn thấy đống tài liệu này, khuôn mặt ông liền thay đổi.
Bởi vì manh mối này cực kỳ chi tiết, điều tra ra toàn bộ đều là thật.
Rốt cuộc nếu bố tôi không hiểu rõ về tôi, có khi còn hoài nghi tôi là gã đầu hói.
Ông ấy hỏi tôi nó có từ đâu. Tôi lấy lá chắn ra, nói rằng tôi lấy được từ chỗ Lâm Duyệt Vi.
Lời này không thể không cân nhắc tính xác thực, nhưng manh mối thực sự bày ra trước mặt, so với nguồn gốc của manh mối thì bắt người quan trọng hơn hết.
Lâm Duyệt Vi biết thông tin về mấy phụ nhị đại kia, tôi cũng biết, vì dù sao kiếp trước tôi luôn theo sau cậu ta.
Thế là con tin trở thành cảnh sát, cả thành phố giăng lưới bắt rùa trong lọ.
Sau khi gã đầu trọc bị đưa ra công lý, hắn bị kết án tử hình và xử tử ngay lập tức. Những đồng phạm khác đều bị xử lý theo pháp luật, mỗi người đều có mức độ nghiêm trọng khác nhau.
Lâm Duyệt Vi bị rối loạn tâm thần, sau khi xác nhận liền được đưa vào bệnh viện tâm thần.
Sau đó tôi nghe tin cậu ta lại biến mất.
Không ai biết cậu ta đã đi đâu.
Có người nhìn thấy bố mẹ cậu ta khom lưng cúi đầu đẩy cậu ta vào một chiếc xe tải.
Người tài xế có vẻ đến từ Đông Nam Á đã ném vài xấp tiền cho bố mẹ cậu ta trước khi rời đi.
Bằng cách này, tin tức Lâm Duyệt Vi bị bán sang Myanmar được lan truyền với tốc độ nhanh chóng.
Tuy nhiên, loại tin đồn không có chứng cứ này, qua vài ngày liền không có ai để ý đến nữa.
Bởi vì tất cả các lớp đều đang tập chung cho thi cử.
Những học sinh được đề cử không cần phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, lớp thi đấu thoải mái hơn một chút, bắt đầu đăng ký các lớp thanh nhạc, nghệ thuật.
Mọi người đều biết chúng tôi có thời gian rảnh rỗi liền đến tòa nhà giảng dạy số 2 để hỏi đề, ai còn có thời gian để để ý cái khác nữa.
Tôi nhận đề cử nhập học của viện Vật lý trường Thanh Hoa.
Sau đó, giữa những lời khen ngợi, chúc mừng của thầy cô và các bạn trong lớp, tôi đã từ bỏ việc đề cử.
Mọi người xung quanh không hiểu sự lựa chọn của tôi, nghĩ rằng được tiến cử đồng nghĩa với có cơ hội học tập lên cao ổn định hơn.
Mặc dù được đảm bảo nhưng cũng mất quyền lựa chọn.
Đại học Thanh Hoa tuy rất tốt nhưng nó không có chuyên ngành tôi muốn học.
Sống lại một đời, tôi không muốn bản thân bị chọn lựa. Nên kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần.
Tôi đang chuẩn bị và tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học trong tình trạng hoàn hảo nhất.
Không có Lâm Duyệt Vi, không có hệ thống, cảm lạnh, sốt, vấp ngã, tất cả những điều kỳ lạ và xui xẻo này đều biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Cuối cùng, với số điểm 719, tôi được nhận Bắc Đại, học chuyên ngành yêu thích của mình.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi bắt đầu kinh doanh và đăng ký thành lập công ty.
Bố mẹ tưởng tôi chỉ chơi chơi thôi nhưng không ngờ tôi lại kiếm được 100 triệu tệ chỉ trong một năm.
Họ ngạc nhiên thấy tôi có khả năng vực dậy công ty, cho rằng tôi có năng khiếu.
Nhưng tôi làm gì có năng khiếu gì, tôi chỉ hiểu biết được những ngành hot trong 10 năm tới, biết những ông chủ ẩn danh vẫn đang khởi nghiệp.
Trong kỳ nghỉ hè năm thứ nhất của tôi, lợi nhuận ròng của công ty tăng gấp đôi, sau đó tôi đã đi du lịch nước ngoài để xây dựng đội nhóm.
Sau khi trở về từ kỳ nghỉ hè mát mẻ thoải mái, tôi đưa trợ lý của mình đến Thái Lan để bàn công việc.
Khi đến xem triển lãm, ông chủ đã biểu thị, việc quản lý kém là do lượng du khách đến Thái Lan trong hai năm qua ngày càng ít đi.
Tôi từ chối bình luận, kéo tấm thảm ở sảnh ra, bước vào câu lạc bộ ngầm một cách dễ dàng.
Không nghĩ đến câu lạc bộ dưới lòng đất tối tăm ngột ngạt lại để đầy đủ các loại lồng giam, bên trong có các con vật kì quái được trưng bày để mọi người chiêm ngưỡng.
Giữa phòng có một bục cao, trên bục cao có một cục thịt.
Đây thực chất là một người có khuôn mặt bị hoàn toàn hủy hoại.
Người kia nhìn thấy tôi, đôi mắt đẫm lệ, miệng không thốt nên lời, điên cuồng vặn vẹo.
Lúc này, tôi nghe thấy âm thanh hệ thống quen thuộc phát ra người đó.
[Đã ngắt kết nối với mục tiêu, không thể hấp thụ may mắn, vui lòng thử lại…]
Hoàn.