Mang theo hệ thống của cậu cút đi! - Chương 4
6.
Đi được nửa lớp, tiếng hét chói tai của Lin Yuewei vang lên từ hành lang.
“Khương Phồn Tinh!”
Lớp học bỗng bị gián đoạn, cả lớp bối rối nhìn Lâm Duyệt Vi đột nhiên hùng hổ xông vào.
Lâm Duyệt Vi mở cửa ra, như một người điên chạy tới nắm lấy đầu tóc tôi lôi kéo.
“Đồ khốn kiếp, đồ đê tiện!”
“Mày giả bồ ngầu cái gì? Thật sự cho rằng tao không thể sống nếu thiếu mày à?”
“Lại còn chuyển lớp? Mày cho rằng mày là ai?”
“Làm con nhà giàu thì cho rằng mình trở nên phi thường à?”.
“Thành tích năm nhất đứng nhất nhờ xây tặng tòa nhà mà có được, mày tưởng tao không biết à?”
“Vốn dĩ không muốn xé rách da mặt, chính là mày ép tao! Là mày ép tao!”.
Tôi một phát đá cậu ta xuống, các bạn học trong lớp thấy tinh thần cậu ta không được bình thường liền nhanh chóng xông lại hỗn chiến.
Lâm Duyệt Vi bị kéo ra, điên cuồng nhìn mớ tóc rối trong tay rồi lẩm bẩm.
“Không kịp rồi, không kịp rồi…”
Tôi nhịn không được cười ra tiếng.
Tính tính ngày, có lẽ đã đến thời gian khôi phục vận may của hệ thống . Nếu như không thành công, liền lấy đi vận may của chính ký chủ.
Lâm Duyệt Vi biết rõ hậu quả của việc đánh mất vận may, nên chó cùng rứt giậu, muốn giật lấy tóc của tôi.
Cậu ta hút sự may mắn của người khác theo hai cách.
Đầu tiên là tiếp xúc vật lý với mục tiêu thì có thể hút vào được nhiều hơn nhưng chỉ có thể hút từ từ.
Phương pháp thứ hai là thu thập tóc của mục tiêu để mở con đường hút vận may từ xa. Bằng cách này, lượng vận may hút ít hơn nhưng tốc độ nhanh và không cần phải đến gần mục tiêu.
Ở kiếp trước, Lâm Duyệt đã sử dụng phương pháp thứ hai để hút vận may của người khác, giết chết nhiều người, còn bị cảnh sát điều tra.
Nhưng với thân phận của Lâm Duyệt Vi lúc đó, cũng không còn bận tâm đến việc tốn thời gian lẫn lá mặt lá trái với những mục tiêu kia nữa.
Sẽ có người giúp cậu ta cướp đi mệnh số của những người đó.
Kiếp này Lâm Duyệt Vi một lượng lớn vận may, lại không có khả năng giải quyết kiện tụng quấn thân nên đã chọn phương án thứ nhất, nhưng không ngờ rằng tới là cậu ta lại không thể đến gần tôi được.
Trong mắt Lâm Duyệt Vi tràn đầy hận thù, điên cuồng vùng vẫy muốn đến gần tôi nhưng lại bị người khác ngăn cản.
Phó chủ nhiệm thở hổn hển chạy đến, nghiến răng kéo cậu ta ra.
“Lâm Duyệt Vi! Không cần đến lớp nữa! Hiện tại liền cút ra ngoài cho tôi”
Lâm Duyệt Vi lần trước đã chửi bới phó chủ nhiệm ban giáo dục và bỏ học vào ban đêm nên đã bị phạt trừ điểm.
Cậu ta có hành vi bạo lực trước cửa nhà tôi, tấn công công an, có thái độ không tốt và bị chỉ trích, giáo dục.
Buổi trưa tan học ngày hôm đó, liền có người đến nói với tôi rằng Lâm Duyệt Vi đã bị đuổi học, gia đình cậu ta đang gây rắc rối ở trường.
Qua video các bạn khác trong nhóm gửi, tôi thấy bố mẹ cậu ta và con cái họ vây quanh thầy giáo chủ nhiệm trên sân trường và mắng mỏ thầy.
Họ cho rằng Lâm Duyệt Vi ở trường học hư như vậy, nhà trường phải chịu trách nhiệm về cuộc sống tương lai của cậu ta. Họ không chỉ đề xuất một khoản bồi thường khổng lồ mà còn yêu cầu nhà trường bảo đảm cho Lâm Duyệt Vi đậu vào Đại học Thanh Hoa.
Nếu không đáp ứng được yêu cầu, liền phải ngoại lệ nhận các em của Lâm Duyệt Vi vào học và miễn toàn bộ học phí cấp hai và cấp ba.
Trong nhóm một trận thổn thức.
Một số người cho rằng gia đình Lâm Duyệt Vi bị ảo tưởng, chứng điên loạn của cậu ta là do di truyền.
Một số người cho rằng Lâm Duyệt Vi đáng thương vì cha mẹ ruột không quan tâm đến mình, muốn dùng cậu ta làm bàn đạp để mở đường cho con cái họ.
Mọi người bàn tán sôi nổi nhưng tôi không phát biểu ý kiến gì, thu dọn cặp sách rồi chuẩn bị về nhà.
Khi đi ngang qua sân trường, mẹ của Lâm Duyệt Vi nhìn thấy tôi liền chạy tới.
“Đứng lại, cháu có phải là bạn cùng lớp đã đóng học phí cho con gái tôi không?”
“Con bé đã bị đuổi học, không cần phải đi học nữa. Cháu có thể đưa tiền học phí cho em trai nó đi, đều là người một nhà, như nhau cả.”
Bố cậu ta không thể lay chuyển được thầy chủ nhiệm nên cũng chặn tôi lại.
“Học phí giao cho em trai của nó, sinh hoạt phí thì đưa cho em gái nó.”
“Gia sư dạy kèm thì mang theo luôn cả hai đứa trẻ, học sinh cấp hai dễ dạy bảo!”.
!!!
Ăn xin từ đâu đến đây? Mặt lớn thế à?
Thực sự nghĩ rằng tôi là người giàu lắm tiền ngu ngốc à?
Đối với loại người càn quấy vô lý này, không thể nói chuyện tử tế được.
So với bọn họ càng phải càn quấy vô lý hơn, càng không thể nói đạo lý!
Mắt tôi mở to, hai tay nắm lấy tay của bố mẹ cậu ta.
“Các người tính thứ gì? Lại còn dám yêu cầu với tôi? Lâm Duyệt Vi đã lừa mất của tôi 20 vạn (~700tr), tôi còn chưa tìm mấy người đòi đâu!”
Bọn họ căn bản là không tin, tôi liền mở nhật ký trò chuyện ra cho họ xem.
Một tháng trước, tôi còn chưa được tái sinh.
Lâm Duyệt Vi hỏi tôi vay 20 vạn, nói là thử thách kiểm tra cảm tình của hai chị em. Lúc đó tôi chuyển tiền mà không hề do dự, nhưng dù thử thách xong cậu ta cũng không có ý chuyển lại.
20 vạn đối với tôi không phải là số tiền lớn nhưng khi nhìn thấy số tiền chuyển khoản, gia đình cậu ta liền trợn tròn mắt.
“Nhiều tiền như vậy! Đều đi đâu rồi? Mau đem tiền lấy lại!”
“Vừa rồi không có để ý, nhất định là chạy trốn rồi!”
“Đồ con gái bất hiếu, tôi sinh ra nó, nó nhất định phải hiếu thảo với tôi, có tiền giấu đi không nói, thật sự là một con sói mắt trắng!”
“Không được, nó vẫn chưa thành niên, tài sản của nó nhất định phải do bố mẹ giữ. Mau, nhanh chóng tìm nó đi!”.
Một nhóm người không coi ai ra gì bàn nhau cách phân phối khoản tiền.
Sợ tôi nghe được liền bất ngờ hất tay tôi ra.
“Đó là mượn, ai mượn thì tìm người đó mà đòi, không liên quan gì đến chúng ta!”
Như sợ bị tống tiền nên họ nhanh chóng rời khỏi trường.
Tôi giả vờ không buông tay đuổi ra tận cổng trường, chú Lưu đã đợi ở cổng từ lâu, lập tức lái xe tới trước mặt tôi.
Khi gia đình Lâm Duyệt Vi nhìn thấy chiếc xe sang trọng lẫn vóc dáng vạm vỡ của chú Lưu, liền không dám làm ầm ĩ.
Thật sự là mềm nắn rắn buông*, hèn nhát tham lam (*chỉ biết ức hiếp kẻ yếu.”
Tôi không có ý định gây rắc rối với những người này nên giơ ngón giữa ra rồi mở cửa bước vào xe oto.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc quần áo màu xám đột nhiên chạy tới bên cạnh dùng kéo cắt lấy bím tóc của tôi.
Sau khi cắt xong, chú Lưu vì sợ có đồng bọn nên không dám đuổi theo, lập tức gọi cảnh sát.
Cảnh sát đến báo rằng camera giám sát gần đó bị hỏng, không chụp ra được ai nên phải quay lại điều tra.
Tôi giơ điện thoại lên cho cảnh sát:
“Không cần giám sát, chính kẻ này cắt tóc cháu.”
Người này là hàng xóm của Lâm Duyệt Vi, là một tên côn đồ ở trường trung học dạy nghề bên cạnh.
Kiếp trước đã làm rất nhiều chuyện xấu xa thay cho Lâm Duyệt Vi nên tôi biết hắn ta.
Có manh mối của tôi, cảnh sát đã nhanh chóng bắt được kẻ đó.
Hành vi của hắn ta tuy không cấu thành tội cố ý gây thương tích nhưng vẫn vi phạm pháp luật.
Có thể bị phạt tiền hoặc tạm giam.
Luật sư của tôi từ chối hòa giải với lý do tôi bị tổn thương tinh thần và nói sẽ kiện ra tòa.
Tên côn đồ đó còn trẻ, chưa từng trải, vừa nhìn thấy đội pháp lý của tôi, liền lập tức khai ra Lâm Duyệt Vi
Nói rằng Lâm Duyệt Vi đã hứa sẽ nói chuyện yêu đương với hắn ta nếu hắn ta giúp cậu ta cắt tóc của tôi.
Tên côn đồ từ nhỏ đã thích Lâm Duyệt Vi. Hắn ta cho rằng việc cắt tóc cũng không phạm pháp gì, liền đáp ứng yêu cầu, không ngờ rằng lại bị bắt lại.
Lâm Duyệt Vi bị đưa đến đồn cảnh sát, khẳng định mình không liên quan, tên côn đồ liền la hét mắng chửi nhưng không đưa ra được bằng chứng nào nên liền bị cảnh sát bắt giữ dân sự.
Sau khi sự việc kết thúc, Lâm Duyệt Vi liền nở một nụ cười sáng lạn tự tin nhìn tôi, sau đó từ từ giơ cổ tay lên.
Cổ tay đeo một chiếc vòng tay biện từ tóc, kiểu dáng kỳ dị độc đáo, khiến người ta phải hoảng hồn.
“Có đẹp không?”.
Đeo một chiếc vòng tay làm bằng tóc, kiểu dáng kỳ dị và độc đáo, khiến người ta phải hoảng hồn.
“Trông nó có đẹp không?”
“Mày biết không? Mày sống không nổi hai ngày nữa.”
“Vốn dĩ mày có thể sống được hai năm, nhưng bởi vì mày luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng, nên cơ hội này tao thu hồi rồi, hối hận đi! Mày…”.
Có ai đó đã cắt ngang ảo tưởng của cậu ta.
“Lâm Duyệt Vi! Con bồi tiền này! Mau giao tiền ra đây!”
Bố mẹ cậu ta đột nhiên lao vào đồn cảnh sát, kéo Lâm Duyệt Vi ra đường rồi tát thẳng vào mặt cậu ta.
Tôi tắt chức năng chia sẻ vị trí, đứng sang một bên xem kịch.
“Loại con gái bất hiếu Có tiền mà không hiếu kính cha mẹ, một chút cũng không biết tạ ơn, cái loại lòng lang dạ sói, năm xưa thật sự không nên sinh ra mày!”.
“Đưa tiền cho tao, bằng không tao đánh chết mày!”
“Cái loại khốn nạn táng tận lương tâm, có phải hay không muốn nuốt riêng? Đấy đều là tiền của em trai mày!”
“Đánh rắm! Tôi là bố của nó, nó mang họ của tôi, dựa vào gì đưa cho em trai nó?”
“Duyệt Vi, thật là hồ đồ rồi, con là con gái, đi học làm gì? Không kết hôn sớm, hiện tại chỉ có thể tìm một nhà có điều kiện kém!”
“Đừng nghe bà nội mày nói bậy, bà nội đã tìm cho mày một người chồng tốt, mới ngoài ba mươi, trong nhà chỉ có một cô con gái, lại không có con trai, mày cố gắng chăm sóc họ tốt, liền có 10 vạn tệ sính lễ!”.
7.
Lâm Duyệt Vi vừa nhìn thấy bố mẹ mình, vừa rồi vẻ mặt còn kiêu ngạo, lập túc liền cứng đờ ngay tại chỗ.
Cả người ngơ ngác, ánh mắt đờ đẫn, thân thể run rẩy không ngừng, như thể vừa nhìn thấy ác quỷ vậy.
Cậu ta bị người thân của mình cấu xé không thể đứng yên, hoảng sợ đưa tay về phía tôi mở miệng định nói gì đó.
Tôi liếc nhìn cậu ta, quay người rời đi, không thèm để ý đến sự bất lực trong mắt cậu ta.
Kiếp trước, lần đầu gặp mặt, cậu ta cũng bất lực như vậy.
Năm đầu tiên ở cổng trường trung học.
Cậu ta ăn mặc rách rưới, mang theo cái bao, bị bố mẹ chỉ trỏ, mắng nhiếc.
Nói rằng cậu ta không muốn đi làm kiếm tiền để chia sẻ gánh nặng với bố mẹ, cũng không muốn lấy chồng để đổi lấy sính lễ để xây nhà cho họ, si tâm vọng tưởng muốn bọn họ cho tiền đi học, không được liền trộm tiền rồi bỏ chạy.
Họ muốn kéo Lâm Duyệt Vi về làng để kết hôn, tôi nhìn thấy cậu ta bị kéo về sau từng bước, ánh sáng trong mắt cậu ta như ngọn lửa đã bị dập tắt.
Nó trở nên ảm đạm, trống rỗng và vô vọng.
Tôi không đành lòng, cảm thấy mình nên làm điều gì đó, nên đã lấy tay giữ chặt cậu ta lại.
Có người ra mặt bảo lãnh, người nhà cậu ta cuối cùng cũng đồng ý cho cậu ta trở lại trường học.
Nhưng bọn họ giống như những con đỉa hút máu vậy, đem tất cả số tiền được tài trợ đều đem đi.
Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể dùng tiền tiêu vặt của mình để hỗ trợ nuôi dưỡng cậu ta.
Lúc đầu, cậu ta rất cảm kích tôi, tuy sống nội tâm, ngại nói ra lời cảm ơn nhưng mỗi ngày cậu ta rất chăm chỉ học tập, cơm cũng không thèm ăn, điên cuồng làm đề thi.
Giống như là để trả ơn, mỗi lần thi có tiến bộ, cậu ta đều để phiếu điểm của mình lên bàn của tôi.
Tôi rất ngưỡng mộ những người chăm chỉ nỗ lực, không nhịn được đến gần cậu ta hơn, cũng vì lòng thương, đối xử với cậu ta ngày cũng càng tốt hơn.
Cậu ta không giải được đề, tôi sẽ giảng cho cậu ta hiểu; không có đồ ăn, tôi sẽ mang đồ ăn cho cậu ta; nếu cậu ta không có quần áo, tôi sẽ mua cho cậu ta những bộ giống y như của tôi; mua cho cậu ta những mẫu mới nhất; nếu cậu ta chưa bao giờ được đi xa, liền đưa cậu ta đi du lịch; nếu không có bạn bè, tôi sẽ dẫn cậu ta đi chung với bạn bè của tôi…………
Sau này, cậu ta không còn vẻ rụt rè tồi tàn như lần đầu chúng tôi gặp nhau nữa, nhiều lúc chơi chung, sẽ có người cho rằng cậu ta là con nhà giàu. Dần dần, cậu ta bắt đầu tập trung vào những việc khác ngoài việc học. Tôi nhận thức được điều đó, nhưng tôi không nghĩ nó có vấn đề gì. Bởi vì tôi không phải là kẻ mọt sách, nên cũng không thể bắt ép người khác suốt ngày làm bài tập, không có hoạt động nào khác cả.
Nhưng thành tích của cậu ta vốn dĩ cũng không tốt, dựa vào nỗ lực cũng chỉ có khả năng đạt được thứ hạng trung bình hoặc thấp hơn, thậm chí khả năng thi không đậu nổi đại học.
Không đậu đại học cậu ta sẽ phải làm thế nào?
Gia đình hút máu kia của cậu ta chắc chắn sẽ đến gây rắc rối cho cậu ta.
Vì để kích thích cậu ta, tôi nói tôi có thể giúp đỡ một vài lần, nhưng không thể giúp cậu ta cả đời.
Biết được thái độ của tôi, cậu ta khó tin khóc mất vài ngày. Tôi phải mất rất nhiều thời gian mới thuyết phục được cậu ta tập trung vào việc học. Cậu ta học không tốt, tôi liền đích thân dạy kèm cho cậu ta, xin thầy giáo đổi ký túc xá, chỗ ngồi, quyết tâm vào cùng một trường đại học.
Vì giúp cậu ta tập trung, không bị thứ khác ảnh hưởng, tôi không còn đưa cho ta thêm bất kỳ chi phí nào khác ngoài chi phí liên quan đến việc học tập. Cậu ta nhiều lần bất mãn phàn nàn nhưng cũng không dám ép buộc.
Tôi cho rằng cậu ta có thể hiểu được ý tốt của tôi.
Nhưng hành động thực tế của cậu ta cho thấy, cậu ta không những không hiểu mà còn chọn cách lấy oán báo ân.
Bài học đẫm máu này khiến tôi hiểu ra đạo lý sâu sắc “ Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng thù nhân” * (Một người khi rơi vào hoàn cảnh khốn khó và bức bách, bạn cho họ một thăng gạo chính là giúp họ giải quyết một vấn đề lớn, điều này khiến họ vô cùng cảm kích. Tuy nhiên, nếu như bạn cứ tốt bụng cho họ thêm gạo, họ sẽ nghĩ rằng đây là một điều đương nhiên. Một đấu gạo không đủ, hai đấu gạo cũng vẫn chưa ăn thua, thậm chí một gánh gạo vẫn khiến họ cảm thấy đồ mà bạn cho chỉ là hạt muối bỏ biển mà thôi.)
Lần này tôi không quan tâm đến cậu ta nữa, mặc kệ cậu ta bị người ta nắm tóc kéo đi.
Những kiếp nạn mà cậu ta tránh khỏi được ở kiếp trước, lần này để cậu ta từ từ cảm nhận đi!
Sau khi rời đồn cảnh sát trở về nhà, tôi cởi bộ tóc giả bị rối ra, nhìn cái đầu hói sáng bóng của mình mà không khỏi thở dài.
Thật đáng tiếc là không thể tận mắt nhìn thấy cậu ta gặp xui xẻo.