Mang theo hệ thống của cậu cút đi! - Chương 2
3.
Tôi còn cho rằng sau giờ học cậu ta sẽ quấy rầy tôi, kết quả một ngày trôi qua, cậu ta cũng không đến gặp hay nói chuyện với tôi một câu nào.
Khi có người hỏi, cậu ta liền thản nhiên nói rằng cậu ta không thiếu bạn, có rất nhiều người muốn làm bạn với cậu ta.
Cái tư thế cao cao tại thượng đó của cậu ta cho thấy rõ ràng rằng cậu ta vẫn chưa tỉnh lại khỏi vinh quang và sự giàu có của kiếp trước.
Tôi không trả lời mà chỉ tập trung vào việc học.
Bây giờ cả lớp đều chắc chắn rằng chúng tôi cãi nhau rồi.
Những người đang xem náo nhiệt đều đến hỏi xem khi nào tôi sẽ đi xin lỗi. Dù sao thì tôi ngoại trừ việc tính tình nóng nảy, tính khí nhỏ. Mỗi lần xung đột với Lâm Duyệt Vi, tôi đều chủ động làm hòa.
Phú nhị đại* dỗ dành cô gái nhà nghèo là bộ phim yêu thích của họ. (*Con nhà giàu có đời thứ hai)
Đáng tiếc, lần này họ đã phải thất vọng rồi.
Cuối cùng cũng kết thúc buổi học, tôi đứng dậy rời khỏi lớp học.
Trường chúng tôi là trường nội trú, chúng tôi không được phép rời trường vào ban đêm. Sau 40 phút nghỉ giải lao, chúng tôi có hai tiết tự học.
Tôi di chuyển chậm rãi theo dòng người đi xuống tầng dưới, Lâm Duyệt Vi sải bước ngang qua tôi, trò chuyện và cười đùa với một vài cô gái, thỉnh thoảng cậu ta lại liếc nhìn tôi.
Khắp người hiện lên vẻ trẻ con ấu trĩ không thể tưởng tượng được.
Xem mà khiến tôi ngượng thay.
Bọn họ ríu rít bước vào căng tin, tôi toàn thân nổi da gà, bước nhanh về phía cổng trường.
Ngay khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi cổng trường, phía sau tôi đột nhiên có âm thanh hệ thống vang lên, Lâm Duyệt Vi đột nhiên tóm lấy tôi.
“Khương Phồn Tinh! Cậu đi làm gì vậy?”.
Cổng trường mỗi tối sau giờ học đều có vài giáo viên đi kiểm tra vì sợ học sinh lẻn ra ngoài.
Giọng nói của cậu ta đã thu hút tất cả sự chú ý của giáo viên hướng về phía tôi.
Phó chủ nhiệm giáo dục bước đến chỗ tôi, hai tay khoanh trước ngực.
“Ở lớp nào?”
Tôi hất tay Lâm Duyệt Vi ra.
“Khương Phồn Tinh, năm 2 học lớp 7.”
Phó chủ nhiệm giáo dục xác nhận tên tôi trên đồng phục học sinh, liếc nhìn danh sách trên tay rồi bước sang một bên để tôi đi.
“Được rồi đi đi.”
Tôi cảm ơn phó chủ nhiệm giáo dục, đang chuẩn bị ra về.
Không ngờ Lâm Duyệt Vi lại kéo tôi lại.
“Đứng lại! Cậu không thể rời đi!”
Tôi bị cậu ta kéo làm cho choáng váng, phó chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy liền lớn tiếng mắng.
“Làm cái gì vậy, làm cái gì vậy? Ở cổng trường lôi lôi kéo kéo giống bộ dạng gì?”
Sự bình tĩnh trước đây của Lâm Duyệt Vi đều là giả vờ. Bây giờ khi thấy tôi rời khỏi trường, cậu ta cuối cùng cũng trở nên lo lắng.
“Cậu ta muốn rời trường tại sao cô không quản? Chẳng lẽ học sinh lớp trên muốn làm gì thì có thể làm à?”
Phó chủ nhiệm giáo dục nghiêm túc giải thích sau khi nghe điều này.
“Người ta đăng ký học ban ngày, hết ca học liền có thể về nhà.”
Vẻ mặt của Lâm Duyệt Vi thay đổi, quay đầu lại hỏi tôi.
“Cái gì? Cậu đăng ký học ban ngày? Khi nào? Tại sao cậu không nói cho tôi biết?”
Tôi vùng ra khỏi tay cậu ta, nhìn khuôn mặt hoảng loạn của cậu ta mà mỉm cười.
“Cậu quản được à?”
Nói xong tôi liền bước ra khỏi cổng trường mà không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
“Đợi đã, cậu trước tiên đừng đi, Khương Phồn Tinh! Cậu không thể rời đi!”
Phía sau Lâm Duyệt Vi lao tới kéo tôi nhưng bị phó chủ nhiệm giáo dục và một số giáo viên khác ngăn lại.
“Em học lớp nào? Không đi lớp tự học mà đứng ở cổng trường quản người khác có về nhà hay không à? Có phải là muốn lẻn trốn đi không? Mau về lớp đi! Bằng không thì gọi người nhà em đến đón em về nhà!”
Bây giờ trong mắt Lâm Duyệt Vi không còn thấy được ai khác.
“Khương Phồn Tinh, cậu đứng lại, nếu hôm nay cậu rời đi, sau này đừng nghĩ đến việc tôi tha thứ cho cậu!”
Mọi người đều được tái sinh, sao chỉ có mình cậu ta là đổi mất não vậy?
Tôi thậm chí còn không buồn nhìn cậu ta lấy một cái, liền ra xe trở về nhà.
Về đến nhà, bố mẹ tôi vẫn chưa tan làm, cô bảo mẫu nấu cơm xong rồi rời đi.
Tôi tự mình ăn cơm, tắm rửa và làm bài tập về nhà.
Đợi khi tôi làm trang cuối cùng, chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện điện thoại của mình đã hết pin.
Rõ ràng lúc ở trên xe vẫn còn đầy pin.
Nghi vấn một chút tôi liền đi sạc pin rồi bật nó lên. Vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn ngay lập tức hiện lên trên màn hình điện thoại.
Tất cả đều là của Lâm Duyệt Vi gửi đến.
“Phồn Tinh, nghe điện thoại.”
“Khương Phồn Tinh, cậu ở đâu? Nhìn thấy thì gọi điện lại.”
“Ra ngoài đón tôi.”
“Nhà cậu sao không có ai ở nhà? Cậu ở đâu?”.
“Nếu cậu không trả lời điện thoại, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
“Sao cậu không trả lời điện thoại?”
“Cậu ở đâu???”
“Trả lời điện thoại! Trả lời điện thoại!! Tôi bảo cậu trả lời điện thoại!”
“Tôi đã gọi cho cảnh sát.”
“Khương Phồn Tinh!!!”
“Ngày mai thi rồi, có bản lĩnh thì đừng ra ngoài!”
Tôi đếm đại khái, trong ba giờ đồng hồ kể từ trường đến nay, Lâm Duyệt Vi đã gửi cho tôi không dưới 300 tin nhắn qua điện thoại và WeChat.
Nội dung toàn là hỏi tôi đang ở đâu và yêu cầu tôi đi tìm cậu ta.
Sau đó có vẻ như cậu ta đã trốn học và đến nhà tôi để tìm tôi.
Thật sự là điên rồ.
May mắn là tôi nhìn xa trông rộng, liền đến ở ngôi nhà mới mà mẹ tôi mới mua, nếu không tối nay tôi đã bị con điên này làm cho phát điên rồi.
Tôi trực tiếp chặn và xóa cậu ta ra khỏi danh sách. Sau đó tôi phát hiện có thêm một nhóm trên WeChat mới có số lượng tin nhắn là 999+.
Nhóm này có đầy đủ các bạn cùng lớp của tôi và một số bạn từ các lớp khác, nhưng không có Lâm Duyệt Vi.
Phát sinh chuyện gì vậy?
Tôi tò mò bấm vào, lướt lên trên cùng để xem video.
Đoạn video cho thấy Lâm Duyệt Vi chửi phó chủ nhiệm giáo dục ngay trước cổng trường.
Video được quay rất gần, hình ảnh rõ nét, âm thanh rõ ràng.
Trong đó Lâm Duyệt Vi một tay chống lên hông, một tay chỉ thẳng vào mũi của phó chủ nhiệm giáo dục mắng.
“Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không? Ngay cả chủ nhiệm giáo dục khi gặp tôi cũng phải tỏ ra lịch sự. Cô nghĩ mình là ai?”
“Tôi cảnh cáo cô, tôi cùng người khác không giống nhau, tôi không phải người mà cô có thể gây sự nổi!”.
“Tránh ra trước khi tôi mất kiên nhẫn! Đừng bắt tôi phải nói lại lần thứ hai!”
“Nếu không tôi sẽ cho cô phải thu dọn đồ đạc cút ra ngoài!”
Những người vây xem ở cổng trường rõ ràng đã bị Lâm Duyệt Vi làm cho sốc, có những từ thốt lên “Chết tiệt” trong khung cảnh ồn ào đó.
Phó chủ nhiệm giáo dục kìm nén cơn tức giận rồi kéo Lâm Duyệt Vi đang chửi bới vào tòa nhà hành chính.
Video kết thúc ở đây và tất cả mọi người trong nhóm đều nói “Mẹ ơi trâu bò”.
“Bùng nổ!”
“Có ai ở hiện trường có thể ra ngoài giải thích được không?”
“Lâm Duyệt Vi thật là trâu bò!”
“Ngay cả phó chủ nhiệm giáo dục cũng dám mắng, tôi muốn gọi cậu ta là người mạnh nhất số 1 của trường trung học cơ sở!”
“Mẹ kiếp, đây không phải là Long Ngạo Thiên chứ?”
“Không phải, cậu không thấy khí chất của cậu ta rất khác sao? Tôi không nghĩ cậu ta đang nói đùa.”
“Có lẽ Lâm Duyệt Vi thực sự có bối cảnh đặc biệt nào đó.”
“Cậu ta có thể có bối cảnh gì?”
“Không biết. Hãy hỏi lớp trưởng của các cậu xem, họ không phải quan hệ rất tốt sao?”
「@sáng như sao」
“Hai người họ cãi nhau, hôm nay ai cũng không để ý đến ai, cả ngày nay đều chiến tranh lạnh.”
“Nếu có chuyện, lớp trưởng nhất định sẽ biết gì đó!”
Có quá nhiều tin nhắn trong nhóm nên tôi lướt qua chọn ra một vài câu để trả lời.
“Điện thoại của tôi để ở chế độ im lặng, không thấy nó.”
“Việc của cậu ta không liên quan gì đến tôi.”
“Ngủ đi ngủ đi, ngày mai bắt đầu thi rồi!”
Trả lời tin nhắn xong, tôi đặt điện thoại ở chế độ máy bay, đắp chăn rồi ngủ thiếp đi.
Ngày mai sẽ là lần đầu tiên tôi bị sốt trong kỳ thi, tôi đã làm bài thi không tốt vì bị cảm ở kiếp trước. Lần này tôi phải tránh xa Lâm Duyệt Vi. Tôi bắt buộc phải thi thật tốt, lấy lại vận mệnh của mình!