Mang Thai Con Của Thái Tử Gia Bắc Kinh - Chương 4
9
Bởi vì nguyên nhân gia đình, tôi đối với chuyện tình cảm này rất đạm bạc, đối với tiền là đặc biệt coi trọng!
Kỷ Hoài Triệt đối tốt với tôi rất tốt, tôi vẫn luôn nhìn thấy, muốn nói không có một chút rung động đều là giả.
Nhưng bất luận như thế nào tôi đều gạt bỏ cảm xúc trong lòng tôi.
Tôi có thể nói chỉ là người được chọn làm chim hoàng yến.
Cha mẹ là hôn nhân thương mại.
Tôi từ nhỏ đã không thương cha không thương mẹ.
Sau đó gia cảnh sa sút, cha tôi đi đánh bạc, mẹ tôi bán mình cầu vinh.
Tôi bị ném cho bà ngoại ở nông thôn xa xôi chăm sóc.
Bà ngoại không thích mẹ, đương nhiên cũng không thích tôi.
Tôi từ khi sinh ra đến khi vào làng giải trí đã không cảm nhận được tình thân là như thế nào.
Gia đình như vậy khiến tôi trở nên cực kỳ yêu tiền.
Miễn là tôi có tiền, tôi sẽ không bị đói và lạnh.
Tôi liều mạng kiếm tiền trong giới giải trí, chỉ vì để cho mình sau này có thể sống những ngày tốt đẹp hơn.
Nhưng tôi không biết diễn kịch, không có một bộ mặt xinh đẹp.
Mới vừa vào đoàn làm phim ngày đầu tiên đã đắc tội nữ chính.
Cảnh tát tôi, cô ta tát tôi mười mấy lần, mỗi một lần đều dùng hết sức.
Mặt của tôi bị tát sưng lên, nữ chính kia mới hài lòng.
Nhưng tôi không phải dễ bắt nạt, ở cảnh cuối cùng trực tiếp đứng lên phản kháng.
Vừa đánh vừa mắng cô ta, người trong đoàn làm phim thiếu chút nữa không ngăn được tôi.
Lần xúc động này khiến tôi mất đi tư cách lăn lộn trong giới giải trí.
Đúng lúc này tôi gặp Kỷ Hoài Triệt.
Tôi không nhớ lúc đó tôi nói như thế nào, tôi chỉ biết có một bàn tay trắng nõn đưa cho tôi.
Lấy khăn giấy và bảo tôi đừng khóc nữa.
Cứ như vậy tôi được Kỷ Hoài Triệt bao nuôi.
Nói là bao nuôi, hai chúng tôi đối đãi với nhau càng giống người yêu hơn.
Tôi không phải không có trái tim.
Mỗi một lần rung động đều bị tôi hung hăng đè ở đáy lòng.
Cho đến một khắc anh ta nói ra không thích trẻ con, hoàn toàn giết chết rung động của tôi.
Tôi rất thích trẻ con, đó là niềm an ủi duy nhất của tôi trên thế giới này.
Tôi muốn có một gia đình, một gia đình có cùng dòng máu như tôi.
Những chuyện này Kỷ Hoài Triệt không biết, là tôi vẫn giấu kĩ trong lòng.
Vì thế mới có Bá Vương tồn tại.
Đáng tiếc con trai tốt của tôi hoàn mỹ kế thừa khuyết điểm của tôi.
Yêu tiền, gặp chuyện thì chạy!
10
Kỷ Hoài Triệt ôm tôi rồi ngủ thiếp đi, toàn bộ cơ thể anh ta đều đè lên người tôi.
Tôi có thể cảm nhận được sự mệt mỏi trên người anh ta, trợ lý bên cạnh đi tới giúp tôi nâng anh ta lên sô pha.
Anh ta nắm chặt tay tôi không muốn buông ra.
Bất đắc dĩ tôi đành phải ngồi ở một bên.
Năm năm không gặp, Kỷ Hoài Triệt dường như rất mệt mỏi, đáy mắt thâm quầng.
Kỷ gia sắp phá sản?
Nhưng tôi cũng không nghe được tin đồn gì về công ty Kỷ gia.
Chẳng lẽ tin tức trong nước cùng nước ngoài cũng không tương thông?
Kỷ Hoài Triệt ngủ một giấc thẳng đến chín giờ tối, Bá Vương vẻ mặt u oán nhìn tôi: “Mẹ, ba sẽ không ngủ đến chết chứ?”
Tôi hé miệng muốn nói lại thôi.
“Vậy thì tốt, chúng ta trực tiếp về nước thừa kế gia sản của ba con thì thế nào?”
Bá Vương luôn luôn ở nhà không nghe lời tôi hiếm thấy trả lời vấn đề của tôi: “Không tốt, con muốn ba ở cùng con. Các bạn nhỏ ở nhà trẻ đều có ba tới đón, con cũng muốn ba tới đón con.”
Tôi thu lại cảm xúc trong đáy mắt.
Vốn tưởng rằng đứa trẻ giống như Bá Vương ở nhà vô pháp vô thiên, tâm hồn luôn rất vô tư.
Công việc của tôi cũng khá bận rộn, thường xuyên tăng ca đến khuya.
Có lúc trở về muộn, con đã sớm ngủ trên sô pha.
Là một người mẹ, tôi thật sự rất không xứng đáng.
Bá Vương nhận thấy tâm tình tôi suy sụp lập tức nắm chặt tay tôi: “Nếu mẹ không thích ba, con cũng có thể không cần ba. Con và mẹ cũng có thể sống! Con sẽ mau lớn lên để bảo vệ mẹ!”
Kỷ Hoài Triệt tỉnh lại: “Tiểu tử, con dám đào góc tường của ba con?”
Bá Vương mở to mắt: “Mẹ con thích chú, chú mới là ba con! Nếu mẹ con không thích chú, con cũng không nhận ba!”
Tôi vừa định nói khi nào thì hòa hoãn bầu không khí một chút.
Kỷ Hoài Triệt đưa tay xoa xoa đầu Bá Vương: “Rất có phong thái của ba con năm đó, theo ba về nhà gặp ông bà nội con được không?”
Bá Vương nhìn về phía tôi, tôi ở dưới ánh mắt tràn ngập hy vọng của con gật đầu.
Tôi nhìn ra được Bá Vương kỳ thật rất thích Kỷ Hoài Triệt.
Trong nhà có Kỷ Hoài Triệt, tôi và Bá Vương đều là tiểu Bá Vương trong nhà.
Một mình anh ta ôm hết công việc của dì giúp việc nhà, bưng thức ăn lên bàn cho chúng tôi.
Kỷ Hoài Triệt ở trên bàn cơm gắp thức ăn cho tôi: “Gầy quá, ăn nhiều một chút , lúc sinh em không có tiền ăn cơm sao?”
“Em thật sự ăn không vô, chính anh cũng nên ăn nhiều một chút đi.”
11
Bữa cơm này ăn xong, Bá Vương tự mình tắm rửa xong lên giường đi ngủ.
Tôi và Kỷ Hoài Triệt ngồi trên sô pha.
“Nghiên Nghiên, anh thật sự rất nhớ em.”
Anh ta lại gần muốn ôm tôi bị tôi né tránh, ánh mắt tôi khẽ nhúc nhích: “Em biết anh không thích trẻ con, em không có ý muốn lấy Bá Vương ràng buộc anh, nếu như không phải anh tới tìm em, em sẽ cùng Bá Vương không xuất hiện ở trước mặt anh nữa.”
Kỷ Hoài Triệt nhìn chằm chằm tôi hồi lâu: “Con anh tên là Bá Vương?”
“Có vấn đề à?”
“Đó là vấn đề?”
Bá Vương kỳ thật vốn tên không phải gọi như này, nhưng đứa nhóc này ở nhà vô pháp vô thiên, còn tự mình đặt cho bản thân tên gọi Bá Vương.
Tôi cũng không phải chưa từng đánh thằng bé.
Tiểu tử khóc một phen, nước mũi nước mắt lẫn lộn, quật cường đều nói phải gọi Bá Vương.
Tôi có thể làm gì?
“Anh không thích trẻ con, nhưng anh thích con của chúng ta. Anh thích em, tự nhiên cũng thích Bá Vương.”
Đây là lần đầu tiên Kỷ Hoài Triệt đem chuyện thích tôi nói ra ngoài thành lời.
Tôi nhất thời có chút chân tay luống cuống.
Lời thổ lộ của anh ta quá mức đột ngột, khiến tôi nhất thời không biết nên nói gì.
“Nghiên Nghiên, em không cần cho anh câu trả lời, bất kể thế nào anh cũng sẽ không để em rời đi.”
Anh ta ôm chặt tôi vào lòng: “Năm đó em mua vé máy bay về nước, chiếc máy bay đó lại rơi, em có biết lúc đó trong lòng anh hoảng hốt cỡ nào không? Anh không thể tưởng tượng sau khi mất em anh sẽ sống như thế nào. Năm năm nay anh vẫn không tin em đã chết, vẫn luôn tìm em. Nhưng em thật nhẫn tâm, một lời không nói bỏ lại anh mang theo con trai chạy đến nước Anh, một lần chạy trốn này dài tận năm năm.”
“Nghiên Nghiên, em đừng đẩy anh ra. Anh thật sự rất nhớ em.”
Kỷ Hoài Triệt suy nghĩ một chút liền đem tôi lên đến trên giường.
Tựa hồ muốn đem oán khí năm năm này đều phát tiết ra ngoài.
Dẫn đến ngày hôm sau tôi trực tiếp không dậy khỏi giường.
Tối hôm qua Kỷ Hoài Triệt nói nhiều như vậy, cuối cùng đầu chôn ở cổ tôi, nước mắt hòa lẫn với mồ hôi của tôi.
Trong mơ màng màng, dường như tôi đã hứa điều gì đó.
Nhưng bây giờ tôi không thể nhớ ra nó là gì.