Màn Trời - Phiên ngoại về Tống Dật
Khi tấm màn trời xuất hiện trong tháng đầu tiên.
Đại Lương chìm trong chấn động vì nhìn thấy những thứ chưa từng biết đến.
Bếp lửa không cần cây châm lửa, đèn có thể chiếu sáng rực rỡ. Đi lại không cần kiệu mà có thể tự mình lái xe. Từ ăn, mặc, ở, đi lại – tất cả đều khiến người ta kinh ngạc.
Có kẻ ngưỡng mộ, có người gièm pha.
Nhưng đối với tấm màn trời, tất cả đều vô nghĩa. Đối với những người trong màn trời, lại càng chẳng mảy may ảnh hưởng.
Mãi đến khi Hạ Nam Châu tuyên bố:
“Mua bán con người là tội phải chịu lao ngục. Thế gian không có nô lệ, tất cả mọi người đều là thân tự do.”
Chỉ một câu nói ngắn ngủi khiến nhiều người dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, lòng tràn đầy hy vọng.
Những hạt giống của khát khao, từ đó lặng lẽ gieo mầm trong tâm trí họ.
Và cũng chính hạt giống ấy, đã chôn xuống mầm mống cho những xung đột trong tương lai.
Thần nữ mang tên Hạ Nam Châu, từng là thê tử của Tống gia.
Tống Dật phản bội lời hứa, làm trái đạo, chọc giận thần nữ.
Vì bảo vệ bản thân, mọi người dần xa lánh Tống gia.
Nhờ việc Tống Dật cưới Lâm Tố liên quan đến quyết sách của triều đình, lời đồn xấu về hắn dần bị đè ép.
Hắn tưởng rằng, mọi chuyện sẽ trôi qua.
Cho đến một ngày, hắn nghe được mẫu thân mình cười nói với người khác:
“Nàng đi rồi thì sao, chẳng phải vẫn mang theo huyết mạch của Tống gia đến tiên cảnh ư? Mai này ta chết, gia sản nơi tiên cảnh kia chẳng phải mặc Tống gia ta muốn làm gì thì làm sao!”
Lúc ấy, ta bỗng nhớ lại…
Trước đây khi mẫu thân định trách phạt Hạ Nam Châu, nàng chỉ lạnh lùng nhìn lại với vẻ mặt kháng cự.
Nhưng sâu trong ánh mắt ấy lại có một chút châm biếm xen lẫn bất lực.
Thì ra, đó là ánh mắt nhìn kẻ ngu dốt!
Nhớ lại trước đây, ánh mắt nàng nhìn ta vẫn luôn dịu dàng.
Nhưng từ khi ta có quan hệ với Lâm Tố, ánh mắt ấy đã thay đổi.
Là sự kháng cự, giễu cợt, xen lẫn khinh thường.
Thì ra, lúc ấy nàng đã sớm thấy ta ngu muội thế nào.
Những đêm dài nhất luôn là những đêm không thể ngủ yên.
Khi mọi thứ đều tĩnh lặng, lòng ta lại càng hỗn loạn.
Lâm Tố giật lấy bình rượu trong tay ta, đau lòng khuyên nhủ:
“Chàng uống thế này, dù ruột gan đứt đoạn, nàng ta cũng chẳng thèm quan tâm!”
Đúng vậy, nàng đã không còn quan tâm nữa!
Chỉ duy nhất ngày đầu tiên.
Nàng nhìn về phía ta một lần.
Sau đó, nàng chưa từng quay đầu lại.
Mà ta, lại không ngừng dõi theo tất cả mọi thứ của nàng.
Càng nhìn, ta càng ngưỡng mộ, càng hối tiếc.
Ta nhìn lên tấm màn trời, thầm nghĩ:
“Nàng từng yêu ta đến si mê cuồng dại. Nếu ta không phản bội lời hứa, chắc chắn nàng sẽ dẫn ta rời đi cùng!”
Trong ký ức, nàng đã vô số lần dùng ánh mắt đầy âu lo nhìn ta, có lẽ vì nàng không nỡ xa ta.
Nhưng chính ta, tự tay cắt đứt dây diều, chặt đứt mọi ràng buộc giữa chúng ta.
Nàng mang đi tất cả những người nàng yêu thương.
Chỉ duy nhất bỏ lại ta, kẻ phụ lòng này.
Khi màn trời xuất hiện năm đầu tiên, có người đã khởi nghĩa tạo phản.
Đến năm thứ hai, trên tấm màn trời là cảnh học tập của Thời An và Văn Phương.
Ban đầu, chẳng ai cảm thấy điều gì đặc biệt.
Ngược lại, họ còn cho rằng những chữ kia thật thô thiển, chẳng khác nào ngôn từ vụn vặt, đơn giản đến khó coi.
Cho đến khi một nông dân dựa theo kiến thức nông nghiệp mà con gái ta, Văn Phương đã học được, từ đó gieo trồng ra một vụ mùa đạt năng suất gấp đôi.
Lúc này, giới quyền quý mới nhận ra rằng, sách vở không còn là thứ vũ khí độc quyền nằm trong tay họ.
Những câu từ giản đơn, ai ai cũng có thể hiểu, thậm chí còn dễ dàng lan truyền hơn.
Cùng với sự trưởng thành của hai tỳ nữ trong màn trời.
Và những câu chuyện về việc họ ra ngoài làm việc, nhận được thù lao công bằng, bắt đầu lan rộng.
Một đội quân khởi nghĩa do nữ tử đứng đầu lặng lẽ tụ họp.
Tương lai bắt đầu trở nên bất ổn.
Ngay cả khi sau này màn trời biến mất.
Những điều tốt đẹp nơi tiên cảnh vẫn âm thầm trở thành niềm hy vọng ẩn sâu trong trái tim con người.
Cuối cùng, hy vọng ấy sẽ bén rễ nảy mầm, lớn lên thành một cánh rừng xanh ngát!
Hết.