Màn Trời - Chương 5
Nhưng ta vẫn đánh giá thấp khả năng của chúng.
Trong mắt học sinh bình thường, tri thức có thể nhàm chán.
Nhưng đối với chúng, đó là một thế giới hoàn toàn mới mẻ, đầy cuốn hút.
Tò mò đã dẫn dắt chúng thỏa sức khám phá trong biển học, dần tìm ra con đường của riêng mình.
Sau này, bọn trẻ từng bước trở nên độc lập.
Thời An, chịu ảnh hưởng từ ta, đặc biệt thích làm ăn buôn bán.
Không còn ràng buộc, nó xin ta một khoản vốn, thành lập đội ngũ và bắt đầu kế hoạch tạo dựng ngôi sao.
Văn Phương thì chuyên tâm nghiên cứu nông học.
Phụ Vân bề ngoài làm quản gia, nhưng thực chất là một đại mỹ thực gia kiêm nghệ nhân thủ công nổi tiếng.
Một bộ thêu tay của nàng cũng có thể bán được giá cao.
Người phu xe thì thi lấy giấy phép lái xe, lúc rảnh rỗi thích đi câu cá.
Quan hệ với các cụ già gần nhà rất tốt, còn vì hành động nghĩa hiệp mà trở thành nhân viên đặc cách, mỗi năm đều có thời gian ra ngoài công tác.
Phụ Hồng, giỏi y thuật, nhờ hàng xóm giới thiệu, đã bái một vị lão sư làm thầy, tiếp tục theo học và trau dồi.
Thủ lĩnh thị vệ thì trở thành cố vấn võ thuật cho các đoàn làm phim.
Tự do không dễ mà có được, nên bọn họ càng thêm trân trọng.
Dù ta có gia tài kếch sù, coi họ như người nhà mà nuôi dưỡng đầy đủ, họ cũng không hề lười biếng.
Mỗi người đều hết lòng theo đuổi đam mê của mình.
Đèn trong phòng họ, thường sáng đến rất khuya mới tắt.
Nhờ ảnh hưởng từ họ, ta quyết định giao lại dược phẩm cường thân 003, sau đó mang hành lý đi du lịch.
Không lâu sau, nhiều bệnh tật đã được nghiên cứu và chữa trị thành công.
Trong mắt ta, một đời không bệnh tật thực sự rất tuyệt vời.
Nhưng ta hiểu rõ, dược phẩm này trong tay người khác có thể phát huy tác dụng lớn hơn nhiều.
Sớm muộn gì, thành quả ấy cũng sẽ hồi báo lại cho ta.
Ta để lại dấu chân khắp thế giới, hăng hái giúp người dựng xây giấc mơ.
Dù xa gia đình, nhưng chúng ta chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.
Năm mươi chín năm sau.
Giữa tiếng khóc của các con, ta nhắm mắt lìa đời.
Lang thang trong mơ hồ, ta bước đến một ngã rẽ tăm tối.
Một chú mèo cam óng ánh đang liếm móng vuốt và rửa mặt.
Vừa ngẩng đầu thấy ta, nó liền kêu “meo meo” rồi chạy tới.
Khi bế nó lên, ta thấy trên cổ nó đeo một tấm thẻ nhỏ.
Mặt trước khắc dòng chữ: Bánh Gạo, 0604.
Mặt sau là số điện thoại của ta.
Ta vuốt ve nó, bỗng bật thốt lên:
“Thiên Cơ?”
【Hí hí, nhớ ta không!】
Nó đứng trong lòng ta, rướn người cọ cằm ta mãnh liệt.
0604 chính là ngày sinh của Bánh Gạo nhà ta.
Hóa ra Thiên Cơ chính là Bánh Gạo của ta!
Ta đã biết mà!
Con mèo nhỏ ta yêu nhất, cuối cùng cũng đến đón ta rời đi sau khi ta qua đời.
Đến cuối con đường, một cánh cửa cổ kính đang chờ đợi ta bước tới.
Lờ mờ nghe thấy một giọng nói:
【Mã số 0604, Thiên Cơ sẵn sàng phục vụ ngài, chuẩn bị mở ra thế giới tiếp theo.】