Mạn Châu Sa Hoa - Chương 3
Hắn sững người, tay tự nhiên buông xuống, cảm thán: “Muội quả nhiên có thể nhịn.”
Ta cầm khăn lau khóe miệng, khẽ cong môi cười: “Ta nhịn những thứ này cũng không phải uổng phí.”
15.
Đau dạ dày khiến ta vô cùng khó chịu, vừa về đến tẩm điện, ta liền đuổi hết tất cả thị nữ, uể oải ngã xuống giường, không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Ngủ một giấc liền đến tối.
Lúc ta tỉnh lại, không biết từ lúc nào đã có một chiếc chăn mỏng đắp trên người, trên bàn cạnh giường cũng đặt một chiếc hộp nhỏ tinh xảo và một chén thuốc đen sì đã nguội lạnh.
Ta mở nắp hộp, ngửi thử, thoang thoảng mùi thảo dược.
“Tỉnh rồi à?” Trên xà nhà, giọng nói của Giang Ly có chút khàn khàn.
“Thuốc Đông y kia là thuốc bổ dạ dày, lát nữa sai người hâm nóng rồi uống. Cái hộp kia đựng thuốc mỡ, có thể hoạt huyết tiêu ứ, để bôi lên cổ tay.”
Ta vén tay áo lên, quả nhiên chỗ bị Thẩm Kiều nắm đã bắt đầu bầm tím.
Ta nhướng mày: “Sao ngươi biết ta bị thương?”
Hắn trả lời ngắn gọn: “Lúc đó khi nàng ta túm lấy cổ tay cô, ta thấy cô nhíu mày.”
Ta hơi sững người, không ngờ chi tiết nhỏ này cũng bị hắn phát hiện.
Nhịp tim lại bắt đầu đập nhanh không kiểm soát.
Ta hắng giọng, nhìn ra ngoài cửa sổ, vui vẻ nói: “Trăng hôm nay thật tròn, hôm nay là rằm tháng Giêng sao?”
Hắn đáp: “Là rằm tháng Giêng.”
Ta chạy vội đến bên cửa sổ ngắm mặt trăng.
Hắn thong thả đi theo: “Nhị tiểu thư có muốn đổi sang một nơi tốt hơn để ngắm trăng không?”
Ta nghi hoặc quay đầu nhìn hắn: “Nơi tốt hơn? Đó là nơi nào?”
Hắn bất chợt ôm ngang eo ta bế lên: “Mạo phạm nhị tiểu thư.”
Bị hắn chạm vào, cơ thể ta không tự chủ mà cứng đờ. Những ký ức kia lại bắt đầu ùa về.
Nhưng ta bỗng ngửi thấy trên người hắn một mùi hương thanh tao của tùng trúc, không hiểu sao lại cảm thấy an tâm lại.
Hắn ôm ta nhảy ra khỏi cửa sổ, lẩn tránh thị nữ canh gác ngoài cửa, tránh thị vệ tuần tra, rồi dùng khinh công mang ta nhảy lên một cây đại thụ.
Ta nhắm chặt mắt, sợ bị người khác phát hiện, dùng tay che miệng thật chặt, cố nén tiếng hét sắp sửa bật ra.
Giọng hắn chứa ý cười: “Nhị tiểu thư không mở mắt ra, thì làm sao ngắm trăng được?”
Ta mím chặt môi, thử mở hé mắt một khe nhỏ.
Cả hoàng cung thu vào tầm mắt, cảm giác như khoảng cách với mặt trăng cũng gần hơn vài phần.
Ta lấy hết can đảm mở to mắt, thốt lên từ tận đáy lòng: “Đẹp quá.”
Giang Ly nhìn ta, cũng nói: “Đúng vật, thật xinh đẹp.”
Hắn hắng giọng, nói với ta: “Quê hương ta, khi ngắm trăng thường có một câu thần chú, là ‘Trăng đêm nay rất đẹp’.”
Ta tò mò hỏi: “Câu này có ý nghĩa gì?”
Hắn không trả lời ta, chỉ nói: “Tiểu thư thử nói xem nào, biết đâu điều ước sẽ thành hiện thực.”
Ta không nghi ngờ gì, hướng về phía trăng nói khe khẽ: “‘Trăng đêm nay rất đẹp.”
Hắn ở bên cạnh ta: “Ừm, gió cũng rất dịu dàng.”
16.
Câu nói khen ngợi vu vơ của Thái tử dành cho ta quả thực đã khiến Thẩm Kiều lòng sinh oán hận.
Chẳng lâu sau, liền sai người xuất thủ hại ta, nhưng bị Giang Ly tóm gọn.
Kẻ đó chính là nha hoàn ta mang theo từ trong phủ, nàng ta đã rắc thứ bột gì đó vào chậu nước rửa mặt của ta.
Ta bình thản nhìn nàng ta: “Đã vậy, chậu nước này liền thưởng cho ngươi rửa mặt đi.”
Nàng ta liền hoảng sợ nhìn ta, dập đầu lia lịa, van xin rằng mình đã sai và cầu xin ta tha thứ.
Ta thở dài.
Con người vốn dĩ như vậy, nếu không phải bản thân chịu đòn roi, thì sẽ chẳng bao giờ biết đau.
Ta không hề mềm lòng, sai hai nha hoàn khác giữ chặt và rửa mặt cho nàng ta.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt nàng ta bắt đầu lở loét.
Thẩm Kiều muốn hủy dung ta.
Ta đảo mắt, quyết định mượn dao giết người.
Thế là dẫn theo tì nữ, đến trước mặt Quý phu khóc lóc.
Quý phi lại dẫn ta đến cửa tẩm cung của Hoàng hậu để kêu oan.
“Lão thiên gia, xin Hoàng hậu nhất định phải làm chủ cho chúng ta, nếu như Huyện chủ xảy ra chuyện gì trong cung của ta, làm sao ta gánh được trách nhiệm này nha!”
Không hề có chút dáng vẻ nào của một Quý phi.
Cánh cửa tẩm cung của Hoàng hậu mở ra, nhưng người bước ra lại không phải Hoàng hậu mà là Hoàng thượng.
Khuôn mặt ông u ám: “Nàng hãy nói rõ ràng xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Quý phi thuật lại sự việc một cách chi tiết.
Rồi lấy khăn tay lau nước mắt: “Thái tử phi và Huyện chủ là tỷ muội thân sinh, lại thường xuyên qua lại thân thiết. Thiếp thực sự không hiểu vì sao Thái tử phi lại làm vậy, nhất định là nghe theo chỉ thị của ai đó mới ra tay ngoan độc!”
Hoàng hậu ngồi bên cạnh, giận dữ: “Lời ngươi nói là có ý gì!”
Hoàng thượng nhíu mày, nhìn ta: “tiểu nữ Thẩm gia, có gì muốn nói không?”
Ta lập tức dập đầu, nhỏ giọng run rẩy: “Bệ hạ thánh minh, là thần nữ không tốt, thần nữ chọc Thái tử và A tỷ không vui, mới sinh ra nhiều chuyện như vậy, tất cả đều là do thần nữ không tốt.”
Ta càng che giấu, người trên ngai vàng càng nghi ngờ, chỉ bảo ta phải khai ra tất cả.
Ta thuận nước đẩy thuyền, kể lại chuyện Thái tử ép ta ăn điểm tâm.
Nói đến đoạn sau, giọng ta nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã: “Thần nữ biết mình có tội, va chạm Thái tử cùng Thái tử phi, nhưng tự thấy tội không đáng chết, mong Bệ hạ tha cho thần nữ một mạng.”
Hoàng thượng nghe xong, nghiến răng nghiến lợi: “Hoàng hậu, đây chính là nhi tử tốt do nàng dạy dỗ!”
Hoàng hậu bịch một tiếng quỳ xuống đất, mặt tái nhợt nhận lỗi.
Cuối cùng, Hoàng thượng thở dài một hơi: “tiểu nữ Thẩm gia, trẫm sẽ tra xét rõ chuyện này, sẽ cho ngươi một lời giải thích.”
Ông ta vẫn mềm lòng với Thái tử, cuối cùng tùy tiện tìm một nha hoàn để gánh tội.
Nhưng nào có chuyện tốt đẹp như vậy?
Ta sai người đưa tin ra ngoài cung.
Không tới hai ngày, một tin đồn lan truyền khắp nơi.
Nói Thái tử vì Thái tử phi mà nổi giận, mọi người đều khen ngợi tình cảm của hai người tốt đẹp.
Nhưng sau đó, không biết ai nghe được, người bị Thái tử làm khó là muội muội thân sinh của Thái tử phi. Còn nghe nói vị muội muội này trong cung suýt bị người ta hủy dung.
Tin đồn lan truyền ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng biến thành chuyện Thái tử si mê thân muội muội của Thái tử phi, còn Thái tử phi vì ghen tuông mà sai người hãm hại dung nhan của muội muội.
Mọi người bàn tán xôn xao, đều cho rằng phẩm hạnh của Thái tử không xứng với vị trí này.
Ngay cả trong triều đình, cũng có không ít đại thần dâng tấu chương vạch tội Thái tử.
Ban đầu, Hoàng đế muốn lờ đi không đề cập tới, đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống rồi xử lý nhẹ nhàng.
Nhưng hết lần này tới lần khác Thái tử lại là một kẻ ngu ngốc, lên triều đình mắng chửi những đại thần đã dâng tấu chương vạch tội mình.
Hoàng đế tức giận, trực tiếp cấm túc hắn.
Thái tử đem việc này đổ lỗi lên đầu Thẩm Kiều, tình cảm của hai người cũng phai nhạt đi không ít.
Thẩm Kiều đến tìm ta, muốn ta giải thích giúp, nhưng ta đều giả bênh để tránh né.
Lúc đó, ta đang chơi cờ với Thất hoàng tử.
Hắn cầm quân đen đi một nước. Nhìn lên ta: “Chiêu tung tin đồn này, A Uyển đi thật là khéo léo.”
Thấy ta nhìn lại, hắn khẽ mỉm cười: “Ta có thể gọi muội như vậy không?”
Ta mím môi: “Có thể.”
Hắn vui vẻ khẽ cười hai tiếng, lại hỏi: “Không biết A Uyển tiếp theo có dự định gì?”
Ta nghĩ đến trận lũ lụt ở Lĩnh Nam kiếp trước, đặt quân trắng xuống: “Lũ lụt Lĩnh Nam, còn mong điện hạ dốc hết sức.”
17.
Ở kiếp trước, Hoàng thượng cử Thái tử đi cứu trợ, không ngờ hắn tham ô tiền bạc, vun vén cho bản thân.
Gặp được lưu dân liền xưng là bạo dân, giết hại và trừng phạt một vùng rộng lớn, khiến người dân lâm vào cảnh khốn khổ không thể tả.
Một thế này, Hoàng thượng hy vọng Thái tử có thể chuộc lỗi sau vụ tin đồn, nên cử hắn đi cứu trợ, nhưng Thất hoàng tử đã sớm bí mật thu thập bằng chứng tham ô của hắn.
Hoàng đế vô cùng thất vọng, tước hết quyền lực của Thái tử, cấm túc hắn trong Đông cung để suy ngẫm lỗi lầm, và giao việc cứu trợ cho Thất hoàng tử.
Bách tính liên tục khen ngợi, uy vọng của Thất hoàng tử càng tăng cao.
Khi Giang Ly mang tin này về cho ta, ta đang tỉa tót hoa cỏ.
Hắn âm dương quái khí nói với ta: “Nhị tiểu thư vì Thất hoàng tử quả thật là cúc cung tận tụy.”
Ta cười khẽ: “Nói gì mà cúc cung tận tụy, chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Ta giúp hắn ta đạt được vị trí hắn cần, còn hắn thì giúp ta trả thù.”
Hắn lại thờ ơ đáp lời: “Nếu muốn trả thù, ta cũng có thể giúp Nhị tiểu thư.”
“Ta có thể âm thầm bắt Thẩm Kiều đến đây cho Nhị tiểu thư không phải tốt hơn sao.”
“Dù sao, trong tất cả ám vệ, không ai có võ công cao hơn ta.”
Ta bật cười. Giờ đây ngay cả tiếng Đại tiểu thư hắn cũng lười gọi.
Ta nói với hắn: “Giết nàng thì quá lợi cho nàng ta rồi. Thẩm Kiều từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, ta muốn từng bước nghiền nát lòng tự trọng của nàng ấy, tra tấn thật tốt. Như vậy mới xứng đáng với Tiểu Đào của ta.”
Và cả những đau khổ mà ta đã trải qua hai kiếp.
Hắn im lặng một lúc: “Nếu như ta chết đi, Nhị tiểu thư cũng sẽ vì ta mà báo thù như vậy sao?”
Lòng ta bỗng dấy lên một sự hoảng hốt: “Giang Ly, ngươi sẽ không chết.”
Hắn đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, như gió mát trăng thanh: “Tất nhiên, ta sẽ không chết.”
18.
Chuyện cứu trợ tạm thời kết thức, lễ cập kê của ta cũng được đưa vào danh sách quan trọng.
Nhìn bóng mình trong gương đồng, ta hỏi người trên xà nhà: “Giang Ly, ta có đẹp không?”
Hắn đáp: “Rất đẹp.”
Ta ngẩng đầu, đưa tay về phía hắn: “Giang Ly, ngươi đã chuẩn bị quà tặng cập kê cho ta chưa?”
Hắn tỏ ra kinh ngạc, dang tay ra: “Thật có lỗi, ta không biết phải chuẩn bị quà tặng cập kê.”
Ta bĩu môi, nén lại chút thất vọng vô cớ trong lòng: “Thôi bỏ đi, vốn dĩ ta cũng không hy vọng ngươi sẽ tặng.”
Vì thân phận Huyện chủ, lần lễ cập kê này còn náo nhiệt và long trọng hơn lần trước vài phần.
Rượu đã qua ba lần, Thẩm Kiều lại nói: “Cảm ơn mọi người đã tham dự lễ cập kê của muội muội, ta đã chuẩn bị lễ cầu phúc ở Quốc Tự, mọi người cùng đi chứ.”
Tỷ ấy nắm lấy tay ta: “Muội muội cùng một chỗ với ta nhé, chúng ta đi sau cùng được không?”
Cuối cùng cũng đến lúc này.
Ta cụp mắt, khẽ mỉm cười: “Được.”
A tỷ cố ý chần chừ, đợi đến khi mọi người đã đi gần hết, mới cùng ta lên xe ngựa xuất phát.
Đi đến con đường vắng vẻ, nàng ta đột nhiên lên tiếng: “Thẩm Uyển, tại sao ngươi vẫn không chịu học ngoan? Tại sao ngươi không thể ngoan ngoãn chờ bị ta chà đạp dưới chân chứ?”
Ta cũng thở dài, nhìn thẳng vào nàng ta: “Chỉ vì ta chia sẻ yêu thương của phụ thân với ngươi? Nhưng từ nhỏ đến lớn, phụ thân đối với ngươi thế nào, đối với ta thế nào, chẳng phải ngươi đều nhìn thấy sao? Ta bao giờ cướp đi sủng ái của ngươi sao?”
Nàng ta lại gào thét như điên: “Ngươi không hiểu sao? Sủng ái không quan trọng, điều ta hận nhất chính là khuôn mặt của ngươi! Khuôn mặt giống hệt mẫu thân của ngươi!”
“Ngươi tưởng rằng phụ thân không thích ngươi? Thật ra người mà ông ấy yêu thương nhất chính là ngươi! Ông ấy không muốn ngươi chịu khổ, nên không cho ngươi học những thứ như cầm kỳ thi họa, còn muốn tìm cho ngươi một phu quân tốt, nhưng ta, ông ấy thậm chí không chớp mắt đã gả ta cho tên Thái tử ăn chơi trác táng kia!”
Nghe xong, ta bật cười.
Phụ thân ta quả thật vô cùng thất bại, cả hai nữ nhi đều cho rằng ông ấy yêu thương người kia hơn.
“Nhưng không sao cả.” Nàng ta nở một nụ cười kỳ quái, “Bởi vì ngươi sắp chết rồi.”
Vừa dứt lời, không biết từ đâu vang lên một tiếng còi, tiếp theo là tiếng la hét của đám cướp.
Thẩm Kiều ghé sát tai ta nói nhỏ: “Đám cướp này đều là ta tìm đến, ai cũng mạnh mẽ , hy vọng muội muội hưởng thụ thật tốt.”
Nói xong câu đó, nàng ta giả vờ hoảng sợ chạy xuống kiệu: “Có ai không! Cứu mạng!”
Ta thong thả bước xuống kiệu, nhìn thấy đám thị vệ ta mang theo đang đánh nhau với đám cướp.
Ta hét lớn: “Giang Ly!”
“Ta đây.”
Hắn dẫn theo đội quân do Thất hoàng tử cử đến bảo vệ ta, bí mật xông tới, bao vây đám cướp.
Chẳng mấy chốc, đám cướp đã bị bắt giữ.
Thấy đại thế đã mất, Thẩm Kiều ngã ngồi xuống đất, lẩm bẩm: “Sao lại thế này? Không thể nào, ta sao có thể thua!”
Ta nhìn nàng từ trên cao xuống: “Thắng làm vui thua làm giặc, tỷ tỷ tốt của ta, nhận thua đi.”
Trong mắt nàng ta đầy vẻ không cam tâm, gào thét với ta: “Không, ta không thua! Ta sao có thể thua ngươi?! Ta sao có thể thua!”
Nàng rút trâm cài tóc lao về phía ta: “Đi chết đi!”
Ta ở quá gần nàng, căn bản không kịp né tránh.
“Nhị tiểu thư cẩn thận!”
Hai giọng nói cùng lúc vang lên.
Ta nhìn thấy Giang Ly lao về phía ta, còn Giang Minh thì đâm một kiếm vào bụng Thẩm Kiều.
19.
Giang Ly lao tới, làm ta ngã nhào xuống đất, ta sờ lên lưng hắn, ướt đẫm một mảng.
Nhìn kỹ lại, ta thấy tay mình đầy máu.
Giọng ta run rẩy: “Giang Ly, ngươi thế nào? Ngươi không sao chứ? Ngươi đừng dọa ta.”
Thẩm Kiều giống như phát điên, ngửa mặt lên trời cười dài: “Sao có thể không sao? Cây trâm đó đã được ta tẩm kịch độc, không có thuốc giải! Ta đã nói, những kẻ tốt với ngươi, đều đáng chết! Ngươi cũng nên chết!”
Giang Ly rời khỏi người ta, cố gắng nở nụ cười: “Nhị tiểu thư, ta không sao, cô đừng khóc. Cô đừng nghe lời nàng ta nói. Nhị tiểu thư là người tốt nhất trên đời, xứng đáng đạt được mọi sự yêu thương trên đời này! Chết vì nhị tiểu thư, ta cam tâm tình nguyện.”
Ta lắc đầu lia lịa: “Giang Ly, ngươi không được chết, ta lập tức đi tìm đại phu, ta sẽ tìm đại phu giỏi nhất thiên hạ đến, nhất định có thể cứu được ngươi.”
Hắn giơ tay lau nước mắt trên mặt ta: “Nhị tiểu thư, đừng đau lòng. Ta thực sự không sao, chỉ là ta nên về nhà rồi.”
Hắn chợt nghĩ ra gì đó, từ trong vạt áo lấy ra một thứ: “Nhị tiểu thư, quà cập kê, do ta tự làm.”
Ta nhìn kỹ, nước mắt lại tuôn rơi.
Đó là một cây trâm cài tóc bằng tre do chính hắn làm.
Hắn nằm nằm trong ngực ta không một tiếng động.
20.
Ta nhẹ nhàng đặt hắn xuống, cầm lấy con dao găm, từng bước tiến về phía Thẩm Kiều.
A tỷ ta cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi: “Ngươi đừng qua đây! Ngươi mà dám giết ta, phụ thân, Đông cung, đều sẽ không tha cho ngươi!”
Ta cong môi cười: “Ngươi nghĩ ta còn quan tâm đến bọn họ sao?”
Giang Minh cố gắng ngăn cản ta: “Tay của muội, không phải dùng để giết người.”
Ta bình tĩnh nhìn hắn: ” Khi xưa, ngươi từng nói với ta, vì Thẩm Kiều cứu ngươi lúc nhỏ, nên ngươi mới luôn giúp đỡ tỷ ấy, đúng không?”
Hắn mấp máy môi: “Muội, hóa ra muội cũng sống lại. Đúng vậy, chính là như vậy.”
“Thật là trùng hợp, ta lúc nhỏ cũng từng cứu một đứa trẻ ăn mày. Khi đó ta cũng chẳng có gì ăn, nhưng thấy đứa trẻ đó gầy yếu, lòng ta không nỡ, nên đã chia cho nó một nửa chiếc bánh mì. Giang Minh, ngươi nói có trùng hợp không?”
Mỗi câu ta nói, khuôn mặt hắn lại trắng thêm một phần.
Sau đó, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt: “Vậy nên cô nương năm xưa là nhị tiểu thư?”
Ta không trả lời, chỉ hỏi: “Ngươi bây giờ còn muốn ngăn cản ta sao?”
Hắn im lặng, nhường đường cho ta: “Những ám vệ còn lại giao cho ta, đây là ta nợ nhị tiểu thư.”
Ta gật đầu, lướt qua hắn: “Ngươi biết là tốt rồi.”
Tiếng ẩu đả vang lên sau lưng, ta nhìn thấy vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt Thẩm Kiều, ta nở nụ cười rạng rỡ trên môi.
“Yên tâm đi, a tỷ. Sao ta có thể nỡ lòng trực tiếp giết ngươi chứ?”
“Ngươi tra tấn Tiểu Đào như vậy, thậm chí còn giết chết Giang Ly, trước khi chết ngươi nên chịu đựng những gì bọn họ phải chịu.”
Ta cầm dao găm tiến đến trước mặt nàng ta: “Hãy bắt đầu từ khuôn mặt mà tỷ luôn tự hào đi.”
Ta không chút do dự, vung dao rạch một đường.
Máu tươi văng lên mặt ta, điểm một nốt chu sa yêu dị nơi khóe mắt.
Ta tiếp tục rạch những vết thương lớn nhỏ trên cánh tay, bắp chân của nàng ta, nhưng không đến mức chí mạng.
Mãi đến khi thất hoàng tử chạy đến mới ngăn cản ta:
“Uyển Uyển, được rồi, đủ rồi.”
Ta liếc hắn một cái, rồi quay sang Thẩm Kiều: “Làm sao có thể đủ?.”
Hắn túm lấy tay ta, giọng gấp gáp: “Thái tử đã thất thế, ta có thể đưa nàng ta về cho muội, tùy muội muốn xử lý thế nào cũng được.”
Ta khựng lại, nghi ngờ hỏi: “Lời này là thật?”
Hắn gật đầu khẳng định.
Ta ném dao găm trong tay đi, nhìn Thẩm Kiều đang như một con chó chết: “Ta sẽ tra tấn tỷ thật tốt.”
Ta xoay người, nhìn Giang Minh. Hắn ta bị thương rất nặng, chỉ còn thoi thóp, ánh mắt tha thiết nhìn ta.
Ta nói khẽ: “Giang Minh, tại sao người chết lại là Giang Ly mà không phải là ngươi? Tại sao ngươi vẫn chưa chết? Ta vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho ngươi, ngươi mau đi chết đi!”
Hắn ta phun ra một ngụm máu, cuối cùng tắt thở.
21.
Ta đem thi thể Giang Ly về an táng cẩn thận, sai người nhốt Thẩm Kiều lại, mỗi ngày đều cắt hai miếng thịt từ người tỷ ấy. Nếu chịu không được thì dùng sâm bổ để duy trì mạng sống.
Dù vậy, tỷ ấy vẫn cố gắng sống thêm ba năm nữa rồi mới chết.
Phụ thân nghe tin, chỉ trong một đêm tóc đã bạc trắng, bèn dâng tấu xin cáo lão hồi hương.
Trước khi đi, phụ thân muốn gặp ta một lần, nhưng ta không muốn.
Năm Khánh Lịch thứ tư, Thất hoàng tử lên kế vị.
Hắn tìm đến ta, hỏi: “Uyển Uyển, trẫm còn thiếu một vị Hoàng hậu, nàng có nguyện ý không?”
Ta lắc đầu: “Bệ hạ có thể tìm được người tốt hơn, thần nữ thực sự không phải là người tốt.”
Hắn không ép buộc, chỉ cười tự giễu: “Không ngờ ta trở thành chủ nhân của cả thiên hạ này, nhưng lại không bằng cả một ám vệ, không thể có được trái tim của người mình yêu.”
Ta nghi hoặc, không hiểu sao hắn biết được tâm ý của ta.
Hắn giải thích: “Vào đêm phế Thái tử buộc nàng ăn điểm tâm, ta đã mang thuốc đến tìm nàng. Lúc đó Giang Ly mặt mày cau có, nói nàng đang ngủ, còn bảo ta tránh xa nàng một chút.”
“Sau đó, ta lại đến vào ban đêm, nhìn thấy Giang Ly ôm nàng bay lên cây, nàng cười rất vui vẻ. Ta liền biết người nàng thích là hắn ta.”
Ta mỉm cười, tạm biệt hắn.
Cả đời ta không lấy chồng.
Năm hơn bảy mươi tuổi, ta đột nhiên cảm nhận được đại nạn của mình sắp đến.
Ta cài lên đầu chiếc trâm cài bằng tre được bảo quản cẩn thận, khóe miệng nở nụ cười, nằm trên giường an nhiên nhắm mắt.
22.
Ta hẳn đã chết rồi.
Nhưng ta lại xuất hiện trong một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ.
Chưa kịp định thần, ta đã bị thúc giục đến trường học.
Mơ mơ màng màng đến cái gọi là lớp học, ta liếc mắt nhìn thấy ngay thiếu niên mà ta đã nhung nhớ bấy lâu.
Hắn vẫn mang dáng vẻ lơ đễnh như vậy.
Ta bước đến, đưa tay ra: “Xin chào, ta tên là Thẩm Uyển.”
Lần này, đến lượt ta đến gặp hắn.
(Hoàn Chính Văn)