Mãi Mãi Mười Năm - Chương 6
Một cao một thấp.
Cực kỳ xứng đôi.
Tôi hỏi Cố Trần: “Có phải em đã già rồi không?”
Cố Trần nhéo nhéo lòng bàn tay tôi.
“Em nói bậy, đợi đến khi chúng ta nắm tay nhau đến đầu bạc răng long, mới có thể nói già được.”
Tôi quay mặt đi.
Khóe mắt ươn ướt.
Cùng nhau bạc đầu, có lẽ không thể thực hiện được nữa rồi.
Nhưng em ước ao biết bao nhiêu được cùng anh đi đến bạc đầu.
Tôi đi dạo cùng Cố Trần đến tối mới về.
Chúng tôi im lặng cuộn mình trên ghế sofa, không ai nói gì.
Cho đến khi kim đồng hồ treo trên tường sắp sửa chỉ đến số “mười hai”, tôi lắc lắc cánh tay Cố Trần, làm nũng nói: “Tự nhiên em thấy thèm bánh kem dâu tây.”
Cố Trần sững người một chút, khàn khàn cất giọng: “Được, anh đi mua cho em.”
Tôi tiễn Cố Trần ra cửa.
Nhưng hắn lại chậm chạp không chịu rời đi.
Chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Không nói một lời nhưng lại thật chói tai.
Cuối cùng, hắn quay người bước ra ngoài.
Tôi vốn không phải là người hay khóc.
Nhưng nước mắt lại không chịu nghe lời, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Tiếng hệ thống đúng hẹn vang lên: “Ký chủ, đã đến lúc phải rời đi rồi.”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn căn nhà của tôi và Cố Trần lần cuối.
“Hệ thống, mười năm thật ngắn ngủi.”
[Góc nhìn của Cố Trần]
Vào sinh nhật lần thứ mười tám, mọi thứ vẫn diễn ra như mọi sinh nhật khác.
Không có ai ở bên tôi cùng chúc mừng.
Tôi ăn bánh kem, uống rượu trong căn nhà mẹ để lại.
Còn có một giấc mơ thật đẹp.
Có một vị tiên nữ từ trên trời rơi xuống, tình cờ rơi trúng giường của tôi.
Cô ấy đến để yêu tôi.
Môi của tiên nữ tỷ tỷ trông thật mềm mại, tôi rất muốn hôn thử.
Nhưng tiên nữ tỷ tỷ nói, hôn cô ấy nghĩa là thuộc về cô ấy, không thể thích người khác nữa.
Đó là điều đương nhiên.
Làm sao một trái tim có thể chứa đựng hai người được chứ?
2.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi bỗng dưng cảm thấy, những gì xảy ra tối qua có lẽ không phải mơ.
Bởi vì mọi thứ đều quá đỗi chân thực.
Tôi thậm chí còn nhớ rõ, trên má trái của tiên nữ có một nốt ruồi lệ.
Nhưng nếu không phải là mơ, vậy thì tiên nữ tỷ tỷ đã đi đâu rồi?
Rõ ràng cô ấy đã hứa sẽ yêu tôi.
Bỏ đi, có lẽ cô ấy có việc bận.
Không sao cả, tôi có thể đợi.
3.
Năm thứ hai chờ đợi tiên nữ tỷ tỷ, tôi cắt đứt quan hệ cha con với Cố Thịnh Chi.
Cũng không có gì đáng buồn cả, nhưng tôi cần phải học tập thật chăm chỉ để kiếm tiền.
Bằng không, khi nào tiên nữ tỷ tỷ đến tìm tôi, tôi vẫn là một kẻ nghèo trắng tay.
Không được, như vậy thì quá tủi thân cô ấy rồi, tôi sẽ áy náy.
4.
Tôi có năng khiếu kiếm tiền khá tốt.
Có lẽ do được di truyền từ Cố Thịnh Chi?
Bây giờ tôi đã tự mình kiếm được rất nhiều tiền.
Số tiền này tôi đều cất giữ trong một chiếc thẻ, để dành để nuôi tiên nữ tỷ tỷ.
Nhưng tôi chưa bao giờ nuôi ai, không biết số tiền này có đủ hay không.
Bỏ đi, tiếp tục kiếm tiền vậy.
5.
Cố Thịnh Chi c.hết rồi.
Trước đây rõ ràng ông ta đã nói, chỉ cần tôi dám bước ra khỏi nhà một bước, ông ta sẽ không để lại cho tôi một xu nào.
Nhưng trên di chúc lại ghi rõ ràng rành mạch, ông ta đã để lại phần lớn tài sản cho tôi.
Sau khi đứa con trai thứ hai của ông ta là Cố Hòa biết chuyện liền chạy đến gây sự với tôi.
Cười ch.ết, loại người không sức mạnh, không có đầu óc như hắn.
Tôi chỉ cần một đ.ấm là xong.
6.
Năm năm trôi qua, tiên nữ tỷ tỷ vẫn bặt vô âm tín.
Tôi đến chùa tìm một vị cao tăng bói quẻ.
Cao tăng bảo tôi đến “Hạo Đình” vào buổi tối, đúng 11 giờ ra ngoài, sẽ gặp được người định mệnh.
Cao tăng quả là cao tăng.
Tiên nữ tỷ tỷ thực sự xuất hiện.
Chỉ là cách xuất hiện có phần đặc biệt.
Cô ấy va vào gương chiếu hậu xe tôi, làm cái gương vỡ tan tành.
Mặc dù gương chiếu hậu đã sắp rơi ra trước khi bị cô ấy va vào.
Ban đầu tôi định về nhà sẽ bảo tài xế sửa lại.
Nhưng lúc đó tôi muốn trêu chọc cô ấy một chút.
Ai bảo cô ấy đã bắt tôi phải chờ đợi lâu đến vậy.
7.
Tiên nữ tỷ tỷ tên là Ninh Nhan.
Cái tên thật đẹp.
Nghe rất hợp với hai chữ “Cố Trần”.
Tôi hỏi cô ấy có gì muốn nói với tôi không.
Ví dụ như giải thích lý do tại sao cô ấy lại biến mất bấy lâu.
Nhưng Ninh Nhan lại hỏi tôi có thể không bắt đền cô ấy có được không.
Tôi có chút tức giận, có phải cô ấy không nhận ra tôi không?
Bỏ đi, trước tiên tìm một lý do đưa cô ấy về nhà đã.
Có lẽ là do trong xe quá tối, cô ấy không nhìn rõ mặt tôi mà thôi.
8
Sau khi về đến nhà, trước khi lên lầu, tôi lại hỏi cô ấy một lần nữa.
Cô ấy nói “chúc ngủ ngon”.
Tôi càng tức giận hơn.
Đèn trong nhà rất sáng, tôi không tin cô ấy không nhận ra tôi, có lẽ là do có nỗi khổ không thể nói.
Tôi lựa chọn tin vào vế sau.
Nửa đêm, tôi lén lút chạy vào phòng Ninh Nhan.
Trên trán cô ấy còn có vết thương, không thể không xử lý.
Nhưng khi tôi thoa thuốc, tay cô ấy cứ động tới động lui.
Để cô ấy không chạm vào vết thương, tôi ngồi xổm bên giường, nắm lấy tay cô ấy suốt đêm.
Tới tận tờ mờ sáng, tôi mới về phòng.
Nhưng chỉ tắm rửa một lát, người đã không thấy đâu nữa.
Giây phút đó, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc phải tìm người về, đến nỗi quên cả việc bản thân còn đang mặc pyjama đã chạy ra bên ngoài.
May mắn thay, người vẫn còn chưa đi mất.
Chỉ là tôi có chút mất mặt.
Đến giày còn đi ngược.
9.
À, quên mất một chuyện, gã tên Tống Dư Hoài kia còn muốn hợp tác với công ty chúng tôi.
Không thể nào.
Đừng tưởng tôi không nhận ra, ánh mắt tiên nữ tỷ tỷ nhìn gã ta đầy vẻ “âm mưu”.
10.
Ninh Nhan gọi món nào cũng hợp khẩu vị tôi.
Xem đi, hai người chúng tôi ăn ý đến thế nào.
Rất xứng đôi.
11.
Sợ tiên nữ tỷ tỷ lại biến mất lần nữa, bởi vậy tôi phải đưa cô ấy đi làm cùng.
12.
Mọi người trong công ty bắt đầu đồn đại Ninh Nhan chính là bà chủ tương lai.
Tôi bật cười.
Kế hoạch thì làm ăn không ra sao.
Đoán già đoán non ngược lại lại khá chuẩn đấy.
13.
Ninh Nhan miệng cứng lòng mềm.
Miệng thì nói kiên quyết không đi dự tiệc cùng tôi.
Nhưng chỉ cần tôi nói một câu, cô ấy đã đi rồi.
14.
Cố Hòa vậy mà liên thủ với một người phụ nữ để bỏ thuốc vào ly rượu của tôi.
Cái đáng hận hơn là Ninh Nhan lại uống nhầm cốc nước đó.
Mặc dù khi thuốc phát tác, Ninh Nhan rất dễ thương, rất quyến rũ, rất ngoan ngoãn…
Nhưng Cố Hòa, mày xong đời rồi.
15.
Ban đầu tôi để tiên nữ tỷ tỷ làm giúp việc chỉ là để có lý do đưa cô ấy về nhà.
Nhưng giờ Ninh Nhan đã làm đến nghiện rồi thì phải làm sao?
Sầu.
16.
Tôi đi công tác mà trong nhớ Ninh Nhan vô cùng.
Điều đáng mừng là tối hôm đó Ninh Nhan lại gọi điện cho tôi.
Cô ấy hỏi tôi tại sao lại không thích cô ấy.
Tôi muốn nói “Thích, đã thích từ rất lâu rồi”.
Nhưng Ninh Nhan lại nói: “Cố Trần, anh thích em đi được không? Như vậy em có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi rồi, em muốn về nhà.”
Đột nhiên tôi không dám nói nữa.
Tôi sợ cô ấy sẽ rời đi.
17.
Người tôi cử đi theo dõi Cố Hòa và Tô Nhược Tuyết gọi điện báo cho tôi Tô Nhược Tuyết đã đến tìm Ninh Nhan.
Tôi bỗng dưng cảm thấy vô cùng hoảng sợ, mới chỉ bàn được một nửa hạng mục đã vội vã quay về.
Quả nhiên, Ninh Nhan gặp chuyện rồi.
Bàn tay tôi run rẩy đến mức không thể kiểm soát được.
Chưa bao giờ tôi sợ hãi đến vậy.
May thay, khi tôi đến, ả điê.n đó vẫn chưa ra tay với Ninh Nhan.
18
Tôi tự đ.âm bản thân một nhát, đổi lại được Ninh Nhan của tôi, rất đáng giá.
Cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà nói “thích” với Ninh Nhan.
Nếu cô ấy thực sự không thuộc về nơi đây.
Tôi hy vọng cô ấy có thể mang theo tình yêu của tôi rời đi.
20.
Trông tôi tưởng chừng như đã hôn mê, nhưng tôi không hoàn toàn mất đi ý thức.
Tôi có thể nghe thấy Ninh Nhan vẫn luôn khóc.
Tôi muốn an ủi cô ấy, nhưng lại không thể mở được mắt.
Ngay trước khi tỉnh lại, tôi nghe thấy Ninh Nhan hỏi: “Tôi có thể ở lại không?”.
Tôi không nghe được người kia trả lời.
Nhưng Ninh Nhan đột nhiên bật cười, cô ấy nói: “Mười năm là đủ rồi, mười năm rất dài.”
Tôi và Ninh Nhan đều nghĩ giống nhau.
Mười năm thật dài.
21.
Tôi biết, hôm nay Nhan Nhan sẽ phải rời đi.
Cô ấy lừa tôi nói muốn ăn bánh kem dâu tây.
Bất kể lúc nào, tôi đều không thể từ chối cô ấy.
Chỉ có thể cố gắng nhìn cô ấy thêm một lần rồi lại thêm một lần trước khi đi.
Mười năm thật ngắn ngủi.
-HẾT-
<Hết truyện r đấy, cạn nước mắt chưa các pà ơi:>>>>.