Mãi Mãi Không Gặp Lại - Chương 4
Chúng tôi vẫn không thể ở chung một chỗ.
Cuối cùng tôi cũng chỉ tách từng ngón tay hắn ra: “Cái này phải hỏi chính anh đấy.”
10
Ngày tôi và ba mẹ Giang đề nghị từ hôn, mẹ Giang ôm tôi khóc thật lâu: “Là chúng tôi không dạy nó tốt.”
Giang Lại trầm mặc ngồi trên xe lăn.
Trần Nghệ đột nhiên xông vào: “Dì à, không thể đính hôn được, lỗ tai của cô ấy bẩm sinh khiếm khuyết, tương lai sẽ di truyền cho con!”
Hóa ra cô ta nghĩ chúng tôi sẽ đính hôn.
Thấy ba mẹ Giang lại không nói chuyện, cô ta lại hung tợn trừng mắt nhìn tôi: “Cô có biết không, đêm hôm đó Giang Lại vì tìm cô, không muốn sống mà tra xem cô đang ở đâu, trời mưa to đi xe, cậu ấy thiếu chút nữa mất mạng!”
“Bây giờ cậu ấy lại vì cô mà gãy chân!”
Giang Lại gào lên: “Câm miệng!”
Trần Nghệ vẻ mặt không cam lòng, lên tiếng trách phạt tôi như chính nghĩa: “Chú dì, Chúc Tửu Tửu chính là yêu tinh hại người!”
Ba Giang nhíu mày nhìn cô ta: “Sao con vào được?”
Trần Nghệ nhìn Giang Lại, đỏ mặt: “Con là… bạn tốt của Giang Lại, cậu ấy dẫn con tới.”
Trên chữ “bạn bè”, cô ta cố ý dừng một chút, để lại không gian khiến người ta mơ màng.
Mẹ Giang nắm chặt tay tôi: “Thì ra là bởi vì cô.”
Trần Nghệ hồn nhiên, ưỡn ngực chất vấn tôi: “Ghi âm tôi đã gửi cho cô rồi, cô nghe được Giang Lại ghét bỏ cô nhiều lắm, đối tốt với cô chỉ là thương hại cô mà thôi.”
“Chúc Tửu Tửu à, cô muốn chút mặt mũi thì cũng nên biết rời xa cậu ấy, cô căn bản không xứng với cậu ấy!”
Ba Giang đột nhiên hỏi: “Ghi âm gì?”
Giang Lại ngẩng đầu: “Ba!”
“Nơi này không có phần cho con nói chuyện!”
Tôi thở dài và bật đoạn ghi âm đó lên.
Mẹ Giang đột nhiên đứng lên: “Tàn tật? Đáng thương?”
“Giang Lại! Giang gia giáo dưỡng con nhiều năm như vậy bị con vứt hết rồi à? Sao con lại nói ra loại lời vô liêm sỉ này!”
Bà ấy nắm chặt tay tôi: “Trách không được, trách không được con muốn từ hôn, đây là chịu ấm ức lớn rồi.”
“Đem cô gái này kéo ra ngoài!”
Lúc bảo vệ đi vào, Trần Nghệ còn đang giãy dụa: “Tôi ăn ngay nói thật, tôi có gì sai?”
Giang Lại chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
Lại nhìn không thấy trước kia hai người tình cảm anh em cảm động trời đất.
Lúc tôi đi ra ngoài, Trần Nghệ giống như bị ném rác vứt ở cửa tiểu khu.
Cô ta chật vật che mặt mình, thấy tôi đi ra thì xông lên.
Ánh mắt hận không thể giết tôi.
Nhưng còn chưa tới gần tôi một mét, đã bị một cước đá ra ngoài.
Tôi yên lặng buông xuống cục gạch chuẩn bị đập người.
Thi Lâu khinh thường thu chân về, gọi điện thoại: “Ừ, nơi này có người xông vào nhà dân, chứng cứ đầy đủ, quá phiền toái mau chóng tới mang cô ấy đi đi.”
“Sao anh lại tới đây?”
Thi Lâu liếc tôi một cái: “Làm người theo đuổi, cô đến từ hôn, làm sao tôi có thể không đến chứng kiến được chứ?”
“Cho nên anh lại tới quản tôi?”
Da mặt Thi Lâu tu luyện tới cảnh giới nhất định, đã có thể không hề xấu hổ “Gâu” một tiếng.
Tôi không thể không cười.
Thi Lâu tựa như nói đùa: “Vui vẻ như vậy, nể mặt ở cùng một chỗ với tôi được không?”
Nhưng ánh mắt của hắn quá mức nghiêm túc, khó có thể coi là một trò đùa.
Trần Nghệ tuy rằng miệng thối, nhưng có một câu quả thật nói đúng.
Tôi nghiêm túc nói: “Thi Lâu, thính lực của tôi bị khiếm khuyết bẩm sinh, có tính di truyền. Tôi đã phải chịu đựng nỗi khổ này, tôi không hy vọng tiếp tục lưu lại nỗi khổ này cho thế hệ sau, anh hiểu ý tôi không?”
“Tôi sẽ không sinh con, nếu anh không chấp nhận được…”
Thi Lâu cười híp mắt nói: “Vậy thì tốt quá.”
Tôi sửng sốt.
“Tôi cũng nói cho cô biết một bí mật, tôi vô sinh.”
Hắn dĩ nhiên còn có chút ngượng ngùng: “Nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng việc sử dụng bình thường!”
“Cô không muốn có con, tôi muốn cũng không thể.”
“Chúng ta quá hợp!”
11
Trước hôn lễ tôi nhìn thấy Giang Lại, hắn im lặng ngồi trên xe lăn nhìn tôi.
Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, giống như cả người đều sắp biến thành trong suốt.
Mẹ Giang lau nước mắt: “Tiểu Tửu, coi như dì Giang cầu xin con, đi thăm nó đi, nó thật sự không còn vui vẻ nổi nữa.”
Thấy tôi tới, lông mi Giang Lại run rẩy: “Chúc Tửu Tử, em sắp kết hôn rồi.”
Tôi gật đầu.
Hắn đột nhiên hỏi: “Nếu như anh cướp hôn, em sẽ đi theo anh sao?”
Không đợi tôi trả lời, hắn ta tự cười trước: “Nói đùa thôi.”
Hắn vẫn thích gọi tôi là Chúc Tửu Tửu.
Trên đời này chỉ có một mình hắn gọi như vậy.
Tôi đột nhiên có chút buồn.
Nhưng không thể quay lại chính là không thể quay lại.
Sau khi thời gian không còn nhiều, MC đến thúc giục tôi.
Thi Lâu cũng sắp lật lên trời rồi.
Tôi quay đầu, nghe thấy phía sau Giang Lại nhẹ nhàng nói:
“Trước kia, anh từng tưởng tượng cảnh kết hôn rất nhiều lần. Dáng vẻ em mặc áo cưới so với trong tưởng tượng của anh còn đẹp hơn.”
“Chỉ là Chúc Tửu Tửu, anh chưa từng nghĩ chú rể đứng bên cạnh em lại không phải là anh.”
“Anh thực sự, thực sự hối hận.”
“Em tốt như vậy, xứng đáng với bất kỳ ai.”
Hắn dừng lại, giọng trở nên nghẹn ngào: “Cho tới bây giờ đều là anh không xứng với em, anh xin lỗi.”
“Chúc em hạnh phúc.”
Sau khi trao nhẫn hôn môi, Thi Lâu nặng nề cắn tôi.
Sau khi nhận được ánh mắt kháng nghị của tôi mới thu lại một chút.
Nghe nói lúc mời rượu, hắn ghen tuông uống ba bình rượu lớn của Giang Lại.
Kết quả hai người đều say khướt.
12 (Phiên Ngoại – Thi Lâu)
Chúc Tửu luôn hỏi tại sao tôi thích cô ấy.
Mỗi lần tôi đều chỉ trời thề: bởi vì vợ của anh thông minh mỹ mạo thiện lương xinh đẹp, không ai không thích cô ấy.
Nói giỡn, tôi có thể nói lúc cô ấy còn đi theo sau mông Giang Lại gọi anh trai, tôi đã thích cô ấy sao?
Khi đó Chúc Tửu cũng thật ngốc, Giang Lại nói cái gì cô ấy liền làm cái đó, Giang Lại nhìn không quen tôi, cho nên cô ấy cũng không quen tôi.
Tiểu cô nương mỗi lần nhìn tôi đều hận không thể ngửa mũi lên trời.
Giang Lại cho cô ấy đồ ăn vặt, tôi cũng cho, sao Giang Lại cho đồ ăn vặt thì cô ấy ăn hết, đồ ăn vặt tôi cho cô ấy lại bị ném vào thùng rác còn hận không thể giẫm mấy cước.
Rõ ràng của tôi càng đắt càng ngon!
Lịch sử đen đã bị xóa.
Tôi nói thật, nếu cô ấy lại nhớ tới Giang Lại, chạy theo thì làm sao bây giờ?
Trong hôn lễ, Giang Lại vẫn chưa từ bỏ ý định xuất hiện, khuôn mặt người chết nhìn chằm chằm Chúc Tửu.
Nói một đống lời xin lỗi với không xứng này.
Phù! Tôi và Chúc Tửu chính là hợp nhất.
Sau đó tôi rót ba chai rượu của hắn, muốn cướp vợ tôi đã được tôi đồng ý chưa?
Đây chính là người vợ mà tôi trải qua nỗ lực không ngừng nghỉ, liều mạng đào chân tường mới đào được.
Về phần Giang Lại.
A, ngu ngốc nên để mất cô ấy mà thôi.
Nghe nói trà xanh tinh còn quấn quít lấy hắn, bên cạnh hắn xuất hiện một cô gái, trà xanh tinh sẽ nháo nhào đến gà chó không yên.
Dù sao bọn họ vĩnh viễn là “Anh em tốt” “Anh em tốt”.
Hai người ai cũng không chịu buông tha ai.
Tra tấn lẫn nhau đến bạc đầu.
Quấn rất tốt, quấn rất tốt.
Hai người trói chết nhau, vợ chính là của một mình tôi!
Bí mật bị thắt nút.
Không nuôi dưỡng thì con người không thể tốt! Đây chính là “kỹ năng” quan trọng của vợ tôi.
Thật ra thì có một chút muốn có con, tốt nhất là con gái, lớn lên giống như Chúc Tửu, thật đáng yêu.
Nhưng Chúc Tửu sợ đứa nhỏ bởi vì gen chịu khổ, vậy tôi khẳng định nghe theo cô ấy.
Tất cả những gì cô ấy nói đều đúng.
Tôi tuân thủ nghiêm ngặt nam đức mỗi ngày.
Không có con thì tốt hơn, mỗi ngày đều là thế giới hai người.
Tệ thật.
Báo cáo sức khỏe gần như được tìm thấy.
Suốt đêm ném vào thùng rác dưới lầu chở đi.
Về đến nhà tôi vẫn là Thi Lâu kia.
Vợ sẽ không bao giờ biết bí mật này.
Tôi rất hài lòng.
-HẾT-