Mãi Mãi Không Gặp Lại - Chương 3
6
Máy trợ thính bị ném xuống đất.
Giọt mưa lạch cạch rơi xuống, rất nhanh liền phủ một tầng bùn lầy.
“Xem tôi phát hiện cái gì đây?”
“Một tiểu đáng thương bị vứt bỏ.”
Thanh âm cà lơ phất phơ từ đỉnh đầu vang lên, Thi Lâu giơ một cái ô màu đen đứng ở ngoài cửa.
Cách một tầng màn mưa, hắn thản nhiên nhìn chăm chú vào tôi.
“Sao anh lại ở chỗ này?”
“Giang Lại ngu ngốc kia, cho rằng tôi muốn hại trà xanh tinh kia.”
Nói tới đây, Thi Lâu lộ ra biểu tình chán ghét: “Có chứng hoang tưởng bị hại không? Gọi điện thoại tới chính là mắng tôi một trận, cuối cùng còn quên cúp máy, rống lên bảo người khác đến đón cô.”
“Là chính hắn không cúp máy, tôi cũng không cố ý nghe lén.”
Hắn cong khóe miệng: “Sau đó liền nghe thấy có một người đáng thương.”
Tôi hiểu: “Anh tới để cười nhạo tôi.”
“Không.”
Vẻ mặt Thi Lâu trở nên nghiêm túc, bắt đầu nói ra một tràng:
“Cô cái đầu heo này, lần trước tôi giúp cô cô còn không vui.”
“Không thừa nhận lỗ tai của mình khỏi rồi, chỉ vì lòng tự trọng buồn cười của Giang Lại?”
“Bây giờ thì tốt rồi đi, nhìn xem mình đã bị tổn thương đến mức nào, rời khỏi hắn có chết không!”
“Nếu không phải là tôi tới, cô có phải còn đang trông mong Giang Lại nhớ tới cô hay không?”
“Nếu cô nhất định phải dựa vào ai đó thì cũng không sao, nhưng tại sao không linh hoạt mà đổi người khác?”
Tôi trầm mặc vài giây: “Dựa vào anh?”
Thi Lâu thao thao bất tuyệt, liếc tôi một cái, ho khan vài tiếng: “Cũng không phải là không thể.”
Chiếc ô giơ lên nghiêng về phía tôi vài phần, một đôi hoa mắt đào chớp chớp.
Hắn cúi đầu nở nụ cười.
“Như cô mong muốn.”
7
Thi Lâu lái xe tới.
Cho đến khi ngồi lên xe, toàn thân tôi sạch sẽ, chính hắn lại ướt nửa người.
Cây dù kia càng ngày càng lệch, càng ngày càng lệch.
Thi Lâu ngược lại không có gì đáng kể, mở điều hòa trong xe, không biết lấy ra khăn lông mới từ đâu, tháo bao bì ra đưa cho tôi.
“Nếu không có tôi, cô sẽ làm gì?”
Hắn bao hàm đồng tình: “Không phải sẽ ở đó khóc chứ?”
Tôi không nói gì: “Tôi có điện thoại di động, tôi cũng có thể tìm người đưa ô, xin anh đừng coi tôi là kẻ ngốc.”
“Vậy cô làm sao dám đi theo tôi?”
Thi Lâu ngồi ở vị trí lái xe, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn tôi: “Giang Lại nói tôi muốn hại trà xanh tinh kia, cô cũng không kinh ngạc rằng tôi sẽ xuất hiện ở chỗ này?”
Tôi bình tĩnh mở miệng: “Nếu thật sự gặp nguy hiểm, Trần Nghệ nên báo cảnh sát, mà không phải gọi cho Giang Lại, cô ta không ngu ngốc như vậy.”
Thi Lâu cười ha ha: “Nhưng Giang Lại lại tin.”
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ xe.
Từng hạt mưa lớn rơi xuống, sau đó hội tụ thành tuyến.
Khuôn mặt tôi ngày càng mờ đi.
Đúng vậy, âm mưu dễ hiểu như vậy, nhưng Giang Lại tin.
Sau đó không chút do dự bỏ tôi lại.
Quan tâm thì loạn.
Thi Lâu cười hừ một tiếng.
Tôi hỏi hắn: “Hình như anh đã nói rồi, dù sao tôi cũng là chó.”
Hắn không lên tiếng.
Xe chạy chầm chậm.
Thật lâu sau, tôi nghe được phía trước vang lên một tiếng mơ hồ:
“Gâu.”
7
Thi Lâu đưa tôi đến một căn hộ đứng tên hắn.
Hắn vô tội nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, chỉ vì cách nơi này gần, cô không sợ cảm mạo nhưng tôi sợ.”
Hắn chia phòng ngủ phụ cho tôi, ga giường, vỏ chăn và đồ dùng vệ sinh cá nhân đều mới.
Điện thoại di động từ vừa rồi vang lên đến bây giờ, tôi báo bình an cho ba mẹ, còn lại mấy trăm cuộc gọi tất cả đều đến từ Giang Lại.
Thi Lâu hăng hái hỏi: “Cô không bắt máy?”
Tôi nhìn hai chữ “Giang Lại” không ngừng lóe lên trên màn hình, lần đầu tiên sinh ra tâm lý chán ghét.
Sợ hắn tìm được chỗ ba mẹ tôi, cuối cùng vẫn bắt máy.
Vừa mới bắt máy, giọng nói lo lắng của Giang Lại lập tức vang lên:
“Người của anh đi đón em, phát hiện em đã không ở đây, chú dì nói em căn bản không có trở về, anh tìm khắp nơi, đều không tìm thấy em!”
“Anh gọi cho em nhiều cuộc như vậy, em cũng không bắt máy, em có biết anh sợ em gặp chuyện không may đến mức nào không!”
Thi Lâu đột nhiên lên tiếng: “Chúc Tửu Tử cô tắm xong chưa? Tôi chờ không nổi.”
Tôi ngẩng đầu, hắn hướng tôi chớp chớp mắt.
Trong nháy mắt, như là bị bóp cổ, thanh âm của Giang Lại đột nhiên dừng lại.
Lại mở miệng, là tiếng rít gào cuồng loạn:
“Thi Lâu! Cậu dám động đến cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Thi Lâu cười nhẹ: “Cậu đoán tôi có dám không?”
Một chữ cuối cùng rơi xuống, trong lúc Giang Lại tức giận chất vấn, hắn trực tiếp ngắt điện thoại.
Thi Lâu khoát tay áo: “Đi sớm làm gì, hiện tại gấp cho ai xem.”
Kết quả hơn nửa đêm, cửa nhà đã bị “Bang bang bang” gõ vang.
Giang Lại tìm tới cửa.
8
Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, cả người Giang Lại giống như vừa vớt từ trong nước lên.
Sắc mặt tái nhợt, mái tóc đen ướt sũng rũ xuống.
Hắn đưa tay muốn bắt lấy tôi: “Chúng ta trở về!”
Tôi rút tay ra: “Không.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi từ chối hắn như đinh đóng cột, Giang Lại sửng sốt.
Môi hắn run rẩy dữ dội, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng nói: “Chúc Tửu Tửu, anh là tới đưa em đi.”
“Nhưng tôi không cần.”
“Anh muốn mang theo bảo bối của tôi đi đâu?”
Bên eo đột nhiên có một đôi tay, Thi Lâu chậm rãi cản trở tầm mắt Giang Lại nhìn tôi.
Giang Lại gắt gao cắn răng: “Hai người ở bên nhau?”
“Không liên quan đến cậu.”
Tay Giang Lại nắm chặt ở bên người có vẻ xanh trắng mà dữ tợn, lại bởi vì dùng sức quá mức, móng tay thật sâu khảm vào trong thịt, rất nhanh đã chảy ra máu đỏ tươi.
“Anh là vị hôn phu của em!”
Tôi lắc đầu: “Hiện tại không phải.”
Giang Lại oán hận mở miệng: “Chúng ta quen biết nhau 20 năm. Từ nhỏ đến tiểu học đến trung học cơ sở… rồi đến tốt nghiệp đại học, chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, chúng ta…”
Tôi ngắt lời hắn: “Không phải chúng ta, sau này sẽ không còn chúng ta nữa.”
Tôi khe khẽ thở dài: “Cho tới hôm nay, nhiều năm như vậy, nhận được sự chăm sóc của anh.”
Cả người Giang Lại tựa như bị dội một thùng nước lạnh thấu xương, hoàn toàn cứng đờ tại chỗ: “Tại sao đột nhiên lại nói như vậy?”
“Chúng ta giải trừ hôn ước đi, về sau tôi sẽ không liên lụy anh nữa.”
“Anh không đồng ý!”
Giang Lại ngắt lời tôi, hốc mắt đỏ lên: “Em đừng nghĩ-”
Môi hắn đã khô khốc, bị chính mình cắn chảy máu: “Nếu là bởi vì Trần Nghệ, anh thề, sẽ không có lần sau nữa.”
“Em không thích cô ấy, anh nhanh chóng cắt đứt quan hệ với cô ấy đi, sau này rời xa cô ấy hoàn toàn.”
“Hôm nay là anh sai rồi, anh không nên bỏ lại em.”
Hắn ngẩng mặt lên, gắt gao nhìn chằm chằm tôi: “Nhưng em không thể bởi vì sai lầm lần này, mà không cho anh cơ hội!”
“Điều này không công bằng với anh.”
Thi Lâu hai tay khoanh lại: “Cảnh tượng này thật quen mắt nha.”
Trong giọng nói của hắn thậm chí còn hàm chứa một tia thương hại: “Giang Lại, cậu luôn không chú ý đến tai của cô ấy.”
Tầm mắt Giang Lại từng chút dời đi, rơi vào tai tôi.
Sau đó đột nhiên dừng lại.
“Lỗ tai của em, thật sự khỏi rồi.”
Chuyện cho tới bây giờ, đã không cần phải giấu diếm.
“Làm sao tôi có thể thích một người tàn tật?”
“Chính là nhìn cô ấy đáng thương mà thôi.”
Tôi đọc từng câu từng chữ, mỗi một câu, sắc mặt Giang Lại liền trắng bệch.
Đây là lần đầu tiên hắn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Anh nói tôi không cho anh cơ hội. Nhưng tôi hỏi qua, có phải anh cũng ghét bỏ tôi hay không, anh không thừa nhận. Sau đó tôi giả điếc bảo toàn thể diện cho anh, anh tin.”
Tôi buồn bã nói: “Một lần cuối cùng, anh bỏ tôi lựa chọn Trần Nghệ. Anh nói cho tôi biết, sao lại không cho anh cơ hội?”
Giang Lại che ngực, giống như không thể hô hấp, từng ngụm từng ngụm thở dốc, trong xoang mũi phát ra một tia rên rỉ: “Anh không có ghét bỏ em, anh chỉ là, anh chỉ là… mạnh miệng. Anh chỉ là không muốn thừa nhận mình thích em.”
“Nhưng bây giờ, chỉ là đã không còn quan trọng nữa.”
“Nhiều năm như vậy, uất ức em rồi.”
Tôi thật lòng thật dạ nói: “Được chiếu cố, tôi thật sự cảm ơn anh.”
Có lẽ ghét bỏ cũng là thật, nhưng bảo vệ cũng là thật.
22 năm qua, chúng tôi gần như chiếm hết thời gian của nhau.
Thiếu niên từng rất nghiêm túc nói với tôi: “Chúc Tửu Tửu, không có tôi cậu phải làm sao bây giờ?” cuối cùng chỉ là một giấc mộng ảo.
Chỉ là có chút tàn nhẫn chính là giấc mộng này là do Giang Lại tự mình đâm thủng.
9
Đêm đó, Giang Lại thất hồn lạc phách chạy ra ngoài.
Tôi nghĩ đã đến lúc hắn phải chết.
Nhưng khi trời hơi sáng, tôi mở cửa, lại thấy Giang Lại.
Hắn im lặng ngồi dựa vào góc tường, trên lông mi đã rơi xuống một tầng hơi nước.
“Giang Lại.”
Nghe được âm thanh, hắn hoảng hốt thật lâu mới ngửa đầu, sau đó vươn tay về phía tôi.
Trong lòng bàn tay là máy trợ thính vỡ vụn.
Máy trợ thính ngày đó bị tôi ném đi, hắn lại nhặt về.
“Chúc Tửu Tửu, em tha thứ cho anh một lần nữa đi.”
Tôi nhìn hắn: “Đã sớm không quay lại được nữa rồi.”
Giang Lại nở nụ cười: “Nếu em vì những lời đó mà tức giận, vậy bây giờ anh cũng tàn tật rồi.”
Lúc này tôi mới chú ý tới chân trái của hắn không đúng, hắn mặc cái quần màu đen, nơi đó đang dần dần chảy ra máu đỏ tươi.
Giang Lại kéo tay áo tôi: “Chân anh gãy rồi, anh cũng tàn tật, em tin anh, anh thật sự sẽ không bao giờ nói những lời như vậy nữa.”
“Anh là cố ý ngã để gãy chân?”
Tôi bỏ hắn ta ra, như thể lần đầu tiên tôi biết người này.
“Nếu không thì làm sao bây giờ?”
Giang Lại đột nhiên kích động, hắn cúi đầu, bối rối lau nước mắt: “Em nói cho anh biết, Tửu Tửu, nếu không anh còn có thể làm gì để em quay đầu lại?”
Tôi rũ mắt xuống, cuối cùng chỉ nói một câu:
“Giang Lại, đừng để bị coi thường.”
Trước khi được đưa vào xe cứu thương, hắn đều gắt gao cầm lấy tay tôi không buông.
Rõ ràng sắc mặt đã trắng bệch không được khỏe, mồ hôi lạnh còn đang dọc theo trán rơi xuống.
“Chúc Tửu Tửu.”
Hắn run rẩy hỏi: “Sao chúng ta lại biến thành như vậy?”
Đúng vậy, sao lại biến thành như vậy?