Mãi Mãi Bên Anh - Chương 4
16.
Từ hôm đó trở đi, giữa tôi và Phó Lương như có chỗ nào thay đổi nhưng lại như không thay đổi ở đâu.
Trước kia là cảm xúc của Phó Lương chi phối tôi, tâm trạng của anh cũng là tâm trạng của tôi.
Bây giờ lại hoàn toàn ngược lại.
Tôi đăng lên vòng bạn bè muốn ăn dâu tây, không ngờ hai tiếng sau đã nhận được.
Lúc anh trai shipper gõ cửa tôi còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Tôi cầm hộp dâu đứng ở cửa, không biết nên làm gì.
Tôi lấy tấm thiệp ra, bên trên vẽ một khuôn mặt cười và một trái tim nhỏ.
Kí tên chỉ có một chữ Phó.
Tôi vuốt ve cái tên trên thẻ, tôi không thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của Phó Lương khi vẽ những thứ này.
Chỉ cảm thấy trong trái tim như có một dòng nước ấm chảy qua.
Buổi tối khi Phó Lương về cũng mang rất nhiều thứ tôi thích ăn, lúc này tôi mới biết, hóa ra Phó Lương vẫn luôn biết tôi thích ăn gì.
Ánh tà chiều phủ kín bầu trời, tôi và Phó Lương mặt đối mặt.
Đồ ăn bày ra trước mắt tôi, tôi ăn như gió cuốn.
Phó Lương dịu dàng nhìn tôi: “Ăn chậm một chút, không có ai tranh với em đâu.”
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh, sau lưng anh là hoàng hôn, ánh nắng chiếu ngược khiến tôi không nhìn rõ ánh mắt của anh.
Lúc khăn tay chạm vào môi tôi vẫn chưa kịp phản ứng, cứ như vậy để anh lau vết bẩn trên khóe miệng.
Đầu ngón tay ấm áp lướt qua làn da, mặt tôi lập tức đỏ bừng, tôi bối rối cúi đầu, thầm cầu nguyện anh không nhìn thấy.
Trong lòng lại hi vọng giờ phút này có thể kéo dài mãi mãi.
Nhưng đi kèm với đó cũng là sự hoảng hốt vô cùng, tôi nghĩ thầm, đây nhất định là trò đùa của ông trời, tôi chưa từng gặp may, sao Phó Lương có thể thích tôi được?
Trong một khoảng thời gian dài thích Phó Lương, tôi đã dần mất đi lòng tin.
Tôi gần như bối rối đứng lên, đầu cũng không quay lại, cứ như vậy rời đi.
Tôi quyết định trốn tránh Phó Lương.
Nhưng Phó Lương lại như âm hồn không tan, lúc ăn cơm cũng có thể gặp anh, trên đường tan học về nhà cũng gặp, thậm chí trên đường đi học cũng vậy.
Một buổi trưa nào đó, tôi lại lần nữa gặp Phó Lương, anh tự nhiên ngồi xuống trước mặt tôi, tôi không hề nghĩ ngợi muốn đứng lên đổi chỗ ăn cơm.
Phó Lương nhanh tay kéo tôi lại, ánh mắt buồn bã: “Cùng ngồi ăn cơm với anh em cũng không muốn sao, có phải em rất ghét anh không?”
Tôi vội vàng lắc đầu, sao tôi lại không muốn ăn cơm với anh chứ, sao tôi có thể chán ghét anh được?
Chỉ là tôi sợ mọi thứ đều là mộng tưởng.
Sợ Phó Lương thích tôi là giả, sợ anh chỉ đang hiểu lầm thứ gọi là thích.
Không phải cảm động, không phải sự quen thuộc, càng không phải là lòng tham chiếm hữu.
Mà chỉ đơn giản là, anh đứng ở đó thôi em cũng thích anh.
“Sao có thể?” Tôi bối rối: “Em chỉ thấy… thấy hơi nóng nên muốn đổi chỗ khác.”
Ánh mắt đau buồn của Phó Lương lập tức biến mất, đôi mắt anh sáng lấp lánh, khóe miệng lại lần nữa mỉm cười.
Có rất nhiều người thích Phó Lương, diễn đàn trường vừa yên lặng được mấy tháng, cái tên Phó Lương lại lần nữa xuất hiện.
Bài viết chân thành tha thiết, kết thúc là lời tỏ tình thẳng thắn.
Phó Lương không quan tâm, vì anh đã gặp chuyện này rất nhiều.
Nhưng nữ sinh kia là kiểu người chưa cùng đường thì chưa dừng lại, đăng bài lên diễn đàn xong còn trực tiếp theo đuổi Phó Lương.
Thậm chí chuyện này còn lên diễn đàn, cả trường đều biết.
Nữ sinh nhiệt tình lại dũng cảm này đã tỏ tình với Phó Lương trước mặt mọi người vào một chiều trên sân vận động.
Tôi không muốn tham gia vào chuyện ồn ào này nhưng sức lại không bằng Giả Ngữ, cô ấy mạnh mẽ kéo tôi sang bên đó.
Khó khăn lắm mới chen vào đám đông, tôi vừa thở ra một hơi thì nghe thấy tiếng hò hét ở xung quanh.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, nữ sinh kia đứng trước mặt mọi người nhìn thẳng về phía Phó Lương: “Anh có thể làm bạn trai em không?”
Phó Lương chưa lên tiếng, trong chốc lát đã phát hiện ra tôi ở trong đám người.
“Thật xin lỗi, tôi đã có người mình thích.”
Phó Lương nói xong đi về phía tôi, tôi vô cùng bối rối, muốn chạy trốn nhưng hai chân lại như rót chì vậy, không thể cử động được.
Phó Lương không cho phép tôi từ chối, anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi đám đông.
Đi ra ngoài một đoạn xa tôi mới kịp phản ứng, nhưng chưa kịp rút tay ra đã cảm nhận được tay Phó Lương dùng sức mạnh hơn.
Anh dừng bước lại trước mặt tôi: “Hôm đó ở KTV anh đã muốn làm thế này.”
“Nắm lấy tay em đi ra ngoài, sau đó đi thẳng xuống dưới.”
17.
Tôi cố giả vờ bình tĩnh.
Nói không còn thích Phó Lương nhưng trái tim lại bắt đầu dao động.
Đột nhiên tôi không biết nên đối mặt với Phó Lương như thế nào, cũng không biết đối mặt với cảm xúc của mình như thế nào.
Vậy nên tôi lại lần nữa chọn cách trốn tránh.
Đúng lúc lại là cuối tuần, tôi và Giả Ngữ đến thành phố bên cạnh du lịch.
Tôi không nói gì với Phó Lương, cứ như vậy lén lút rời đi.
Rõ ràng đi chơi vui vẻ có thể khiến con người quên đi mọi việc, nhưng tôi vẫn luôn nhớ đến Phó Lương.
Lúc ăn cơm sẽ nghĩ đến anh, lúc đi đường sẽ nghĩ đến anh, lúc đi ngủ cũng nghĩ đến anh.
Dường như chuyện thích anh đã in sâu vào trong đầu.
Tôi không thể nào ngừng thích anh được.
Lúc đi qua núi, điện thoại của tôi hết pin.
Tôi không để ý đến chuyện này, nhưng lúc quay về khách sạn sạc pin, điện thoại lập tức nhảy ra vô số tin nhắn.
Tôi còn chưa đọc tin nhắn đã nhận được điện thoại của mẹ nuôi.
“Tinh Tinh, con đang ở đâu, con vẫn ổn chứ?”
Giọng nói lo lắng của mẹ nuôi vang lên khiến tôi giật mình.
“Mẹ nuôi, có chuyện gì vậy, con ở thành phố bên cạnh, có chuyện gì xảy ra sao?”
Mẹ nuôi thở một hơi nhẹ nhõm, tâm trạng dần bình tĩnh lại: “Con mau gọi lại cho Phó Lương đi, nó nhận được một cuộc gọi lừa đảo, nói là con bị bắt cóc nên cuống cuồng hết lên.”
“Được được, con gọi lại đây.”
Tôi vội vàng gọi điện cho Phó Lương nhưng anh lại không nghe, trái tim tôi trầm xuống, lập tức mua vé tàu quay về trong đêm.
Lúc về đến nơi đã là mười giờ tối, tôi hít sâu hai hơi rồi mới mở cửa.
Bên trong tối đen, giơ tay lên không thấy được năm ngón.
Tôi nhanh chóng bật đèn, tôi nhắm mắt rồi lại mở ra, trong lúc mơ hồ tôi thấy Phó Lương đang chán nản ngồi trên sofa.
Ngón tay anh hơi động đậy, dường như không thể tin được rằng tôi sẽ trở về.
Ánh mắt anh vô cùng kinh ngạc, anh lảo đảo đi về phía tôi, khoảng cách giữa chúng tôi rút ngắn dần, lúc này tôi mới nhận ra dường như anh đã từng khóc.
Anh dùng sức ôm tôi thật chặt, hận không thể hòa tôi vào làm một.
“May mà em không sao.”
“Anh thật sự… thật sự không thể tưởng tượng được việc mất em.” Lúc Phó Lương nói những lời này mang theo chút nghẹn ngào: “Cho dù là giả.”
Sau đó tôi mới biết, lần trước khi tôi đập đầu vào đá hôn mê mấy ngày, Phó Lương vẫn luôn ở bên cạnh tôi, thậm chí còn quên cả ăn cơm, chỉ biết ngẩn người nhìn tôi, không ai biết lúc đó anh đang nghĩ gì.
Có lẽ sự sợ hãi lúc đó đã chôn xuống lòng anh một hạt giống.
Rõ ràng chỉ cần tỉnh táo một chút là có thể nhìn ra đây là cuộc gọi lừa đảo nhưng Phó Lương lại tin vào đó.
Cả người Phó Lương run rẩy, tôi biết anh đang sợ hãi.
Tôi giơ tay lên vỗ lưng Phó Lương: “Đừng sợ, em về rồi.”
“Lần này là em không đúng, sau này ra ngoài em sẽ nói với anh.”
Tôi nhanh chóng hôn lên mặt Phó Lương.
“Đừng buồn nữa, nói cho anh nghe một câu chuyện vui nha.”
“Chúng ta ở bên nhau đi.”
Phó Lương nhìn tôi, ôm chặt eo tôi không buông: “Thật sao, không cho phép em lừa anh.”
“Đương nhiên là thật.”
Tôi nhón chân hôn lên đôi môi lành lạnh của Phó Lương: “Bây giờ còn có thể là giả nữa sao?”
Phó Lương nhìn tôi, giọng khàn khàn nhấn mạnh: “Chúng ta phải mãi mãi ở bên cạnh nhau.”
Một ngày nào đó sau khi tôi và Phó Lương yêu đương, tôi nói muốn đi xem phim, sau đó hỏi Phó Lương muốn xem phim gì.
Phó Lương hơi mím môi, siết chặt tay tôi, anh hừ lạnh: “Người đàn ông lần trước cũng đi xem phim với em.”
“Tối nay anh muốn ăn gì?”
“Ăn phim.”
…
Có ai có thể nói cho tôi biết làm thế nào mới có thể khiến Phó Lương quên đi chuyện này không!
[Hết]