Mãi Mãi Bên Anh - Chương 3
12.
Tôi vốn định đến nhà Giả Ngữ ở trong thời gian chờ xin ở ký túc xá.
Tôi dọn dẹp xong đồ đạc đi đến cửa, định xuống tầng gọi xe.
Phó Lương đứng ở ban công, trong tay cầm một tách cà phê, chậm rãi thưởng thức.
Anh nâng mắt lên nhìn tôi hỏi: “Nhất định phải đi sao?”
Tôi gật đầu không chút do dự: “Ừm, em đi.”
Tôi kéo cửa ra, tay kéo hành lý ra ngoài, cửa vừa đóng lại cũng là lúc tôi không khỏi cảm thấy lạc lõng.
Tôi vỗ mặt, chuyển sự lạc lõng này thành lưu luyến của mình với nơi này.
Dù sao tôi cũng ở căn hộ này một thời gian, vẫn rất có cảm tình.
Tôi đi thang máy xuống, vừa định vào xe thì nhận được điện thoại của mẹ.
“Alo, con gái, con đi chưa?”
“Hả?” Tôi ngạc nhiên, sao mẹ tôi lại nhận được tin nhanh vậy?
“Cho con hai lựa chọn, một là lập tức quay lại, hai là đợi mấy ngày nữa mẹ qua ở với con, mẹ còn lạ tính con sao, nếu không ai quản kiểu gì con cũng lật trời.”
Tôi nhíu chặt mày: “Con không về.”
“Được, vậy mấy ngày nữa mẹ đến ở với con.”
Tôi nắm chặt vali, nếu như ở với mẹ là tôi xong rồi, không thể thức đêm, càng không thể hút thuốc.
Giữa tự do và ở nhà Phó Lương, tôi quả quyết chọn nhà Phó Lương.
Phó Lương thôi mà, tôi còn sợ anh sao?
“Mẹ, mẹ đừng đến, bây giờ con về còn không được sao!”
Sau khi cúp điện thoại, tôi đứng ở bên đường mười mấy phút, không ngừng động viên bản thân ở trong lòng.
Lúc tôi kéo vali quay về, Phó Lương vẫn còn đứng đó, dường như anh biết tôi sẽ về nên không kinh ngạc chút nào.
“Về rồi sao.”
Anh bình thản nói, giống như tôi chỉ vừa mới ra ngoài mua thức ăn thôi vậy.
Anh hời hợt khiến tôi tức giận, lúc tôi thích anh anh không thích tôi, bây giờ tôi không muốn thích anh nữa, tôi muốn rời đi thì anh lại ngăn cản.
Tôi nhanh chân đi đến trước mặt Phó Lương: “Tại sao anh lại nói cho mẹ em?”
“Anh chỉ nói sự thật cho mẹ nuôi mà thôi.”
“Em đừng nhíu mày.”
Phó Lương đưa tay muốn chạm vào lông mày tôi, tôi vô thức lùi về sau nửa bước, để mặc bàn tay anh đang lơ lửng trên không trung.
13.
Đêm khuya, tôi trằn trọc, nhớ đến rất nhiều chuyện.
Nhớ đến những chuyện ngày nhỏ của tôi và Phó Lương.
Từ nhỏ tôi đã thích những người xinh đẹp, lần đầu thấy Phó Lương, tôi đã lao đến chỗ anh, tay không ngừng xoa nắn khuôn mặt anh.
Lúc đó tôi cảm thấy anh rất giống hoàng tử trong truyện cổ tích.
Anh nên được người khác che chở quan tâm.
Trò thường xuyên chơi lúc đó nhất là trò đóng vai gia đình, Phó Lương đóng vai chồng tôi, tôi đóng vai vợ anh.
Mãi cho đến khi ngày càng có nhiều đứa nhóc tham gia, Phó Lương cũng bắt đầu không thuộc về mình tôi.
Bọn họ tranh với tôi, nói Phó Lương không chỉ thuộc về mình tôi.
Quyết định cuối cùng thuộc về Phó Lương, để Phó Lương quyết định sẽ trở thành vợ chồng với người nào thì sẽ thành vợ chồng với người đó.
Tôi lo lắng bất an chờ đợi, tôi không chắc lắm.
Vì tôi không chỉ một lần thấy bọn họ đưa đồ ăn nước uống hay đồ chơi cho Phó Lương, mặc dù những thứ kia cuối cùng đều vào tay tôi, nhưng tôi chưa từng đưa cho Phó Lương thứ gì.
Nhưng Phó Lương lại chọn tôi không chút do dự.
Đến bây giờ tôi cũng không thể quên được tôi cảm thấy kích động và hưng phấn như thế nào vào lúc đó.
Tôi dùng sức ôm chặt lấy Phó Lương, giây phút đó tôi đã nghĩ, tôi muốn đối xử tốt với anh mãi mãi.
Suy nghĩ bay đi, tôi chớp đôi mắt khô khốc của mình.
Giữa tôi và Phó Lương có quá nhiều kỉ niệm, có lẽ đúng như những gì Giả Ngữ nói, chỉ có một mối tình mới mới có thể khiến tôi quên đi những nhung nhớ này.
Tôi gửi tin nhắn cho Giả Ngữ ngay trong đêm, nói cô ấy giới thiệu người cho tôi.
Giả Ngữ trả lời rất nhanh, nói để đó cô ấy lo.
Giả Ngữ là người thuộc phái hành động, chưa đến năm ngày cô ấy đã gửi cho tôi WeChat của một người đàn ông.
Cũng nói người này cũng nhớ mãi không quên bạn gái cũ, hai người thành một đôi là hợp lý, cùng nhau nắm tay tiến về tương lai tốt đẹp.
Tôi lập tức kết bạn, ghi chú Thẩm Tinh.
Chưa đến một phút, lời mời kết bạn đã được đồng ý, anh ấy nói anh ấy tên Chu Vọng.
Tôi và Chu Vọng nói chuyện rất hợp nhau, từ sở thích đến tam quan đều giống nhau.
Có cảm giác như hận gặp nhau quá muộn vậy.
Ngày thứ mười, tôi và Chu Vọng gặp mặt dưới sự sắp xếp của Giả Ngữ.
Lúc đang xem phim, Giả Ngữ nói muốn chụp ảnh cho tôi và Chu Vọng để lưu lại kỉ niệm.
“Xích lại gần một chút.”
Giả Ngữ cầm điện thoại, chỉ huy tôi và Chu Vọng chụp ảnh.
Tôi hơi lùi về phía sau, người Chu Vọng nghiêng lên phía trước, hơi thở ấm áp của anh ấy phả vào má tôi, sau lưng cũng cảm nhận được độ ấm từ cơ thể anh ấy, tôi cứng người không dám động đậy.
“Đúng rồi, như thế, nào, cười một cái.”
Vì để nhanh kết thúc, tôi nở một nụ cười tươi tắn.
“Không tệ, bức này đẹp.”
Giả Ngữ không nhiều lời, lập tức đăng lên vòng bạn bè cho tôi, mặc dù không có tiêu đề nhưng nhìn tấm hình kia thôi cũng đủ khiến người xem có những suy nghĩ bay bổng.
Bộ phim kết thúc, Chu Vọng đưa tôi về nhà, anh ấy đứng trong ánh chiều tà vẫy tay với tôi.
Nhưng mối quan hệ của tôi và Chu Vọng kết thúc vào lần thứ hai chúng tôi gặp nhau.
Hôm đó Chu Vọng đến trường tìm tôi, chúng tôi định đi ăn cơm, trên đường đi, không ngờ tôi và Chu Vọng lại gặp Phó Lương.
Tôi chỉ có thể dừng bước, giả dối cười hai tiếng rồi giới thiệu: “Chu Vọng, đây là anh em, Phó Lương.”
“Anh, chào anh.” Chu Vọng cười chào hỏi.
Nào ngờ Phó Lương không quan tâm, ánh mắt nhìn thẳng về phía tôi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tôi không phải anh của cô ấy, chúng tôi không có quan hệ máu mủ.”
“Thẩm Tinh, em đừng giận anh nữa, hôm đó là anh sai, tối nay nhớ về sớm, anh có mua đồ ăn em thích ăn.”
Phó Lương đi đến bên cạnh tôi, giọng điệu có hơi uất ức.
Tôi hóa đá tại chỗ.
Cứ như vậy, tình yêu còn chưa kịp bắt đầu của tôi đã kết thúc.
14.
Sau khi thất bại trong tình yêu, tôi đi xỏ khuyên lưỡi.
Không phải vì đau lòng, mà là Giả Ngữ muốn đi xỏ, tôi đi cùng, chủ quán lại mãnh liệt đề nghị tôi thử xỏ khuyên lưỡi xem thế nào, vừa ngầu vừa đẹp.
Cuối cùng tôi không chịu được dụ dỗ mà đi xỏ khuyên lưỡi.
Xỏ xong khuyên lưỡi, tôi về nhà, bây giờ mới là năm giờ, theo lí thuyết mà nói, Phó Lương không nên ở nhà vào giờ này mới phải, nhưng tôi vừa mở cửa đã thấy anh đang ngồi trên sofa.
Anh chăm chú nhìn tivi nhưng dường như lại đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.
Cho đến khi âm thanh đóng cửa vang lên anh mới nhìn về phía tôi.
Tôi không chớp mắt đi vòng qua anh, nào ngờ được mấy bước Phó Lương đã gọi tôi lại.
“Thẩm Tinh.”
Tôi hơi dừng lại rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Phó Lương sải bước đi đến trước chặn đường tôi lại.
“Tại sao mấy hôm nay em không về, em đi đâu?”
Tôi hơi nhíu mày, không hiểu vì sao anh lại quan tâm nhiều như vậy, tôi thích anh cũng không được, không thích anh nữa anh vẫn cản trở tôi.
Tôi hơi lùi về phía sau, nhướng mày nhìn anh: “Anh nhất định muốn biết?”
Trong lòng đột nhiên có suy nghĩ ác ý.
Tôi lè đầu lưỡi ra, bên trên là một chiếc khuyên bạc nhỏ vừa đi xỏ xong.
“Đi xỏ khuyên lưỡi, nghe nói xỏ khuyên lưỡi rồi lúc hôn sẽ rất kích thích, muốn thử không?”
Tôi hơi nhắm mắt, môi hơi hé, dáng vẻ vô cùng khiêu khích.
Phó Lương đứng im không nhúc nhích, ánh mắt dao động khiến tôi không biết anh đang cảm thấy thế nào.
Tôi nhếch miệng, muốn xoay người rời đi, Phó Lương đột ngột đưa tay ra giữ tôi lại, một tay giữ chặt gáy tôi, một giây sau hôn mạnh xuống.
Một nụ hôn kết thúc, tôi thở hổn hển dựa vào lòng anh, anh lại khàn giọng nói nhỏ bên tai tôi: “Đúng là rất kích thích.”
15.
Tôi ngẩng đầu nhìn Phó Lương với ánh mắt không thể tin được, chỉ cảm thấy cả thế giới này bị điên rồi.
Sao Phó Lương có thể nói câu này được?
Tôi và Phó Lương bốn mắt nhìn nhau, không ngờ tôi lại thấy được sự yêu thương không kiềm chế được từ trong ánh mắt anh.
“Em nhất định đang nằm mơ.” Tôi lẩm bẩm.
Sao Phó Lương có thể nhìn tôi với ánh mắt yêu thương này được chứ, anh không hận tôi đã là tốt rồi.
Tôi bắt đầu giãy dụa, muốn thoát ra khỏi lồng ngực anh.
Phó Lương dường như bị sự không tin tưởng trong mắt tôi làm cho đau lòng, anh dùng sức ôm tôi, trong giọng nói mang theo sự đau đớn: “Thẩm Tinh, anh… anh thích em.”
“Xin hãy tha thứ cho anh, anh nhận ra quá muộn, hiểu ra quá trễ, xin em cho anh thêm một cơ hội nữa.”
Tôi im lặng một lúc lâu, cả người cứng đờ, cứ như vậy để Phó Lương ôm vào lòng.
Nước mắt dần xuất hiện trong mắt.
Ngày trước tôi nằm mơ cũng muốn nghe thấy câu nói này, hôm nay cuối cùng cũng nghe thấy, nhưng lại không cảm thấy kích động như trong tưởng tượng.
Hơn nữa nếu như Phó Lương thích tôi thì đã thích từ lâu rồi, sao phải chờ đến bây giờ mới nói?
Tôi chạm nhẹ vào khuyên trên lưỡi, trong lòng lại xuất hiện một suy nghĩ, không phải Phó Lương đang cảm thấy đồng cảm với tôi đấy chứ?
“Đừng nói đùa nữa anh.” Tôi nở một nụ cười.
“Đừng gọi anh là anh trai, anh không muốn nghe xưng hô này.” Phó Lương thở dài, khóe miệng nở nụ cười khổ sở: “Được rồi, em về phòng đi, nghỉ ngơi sớm chút.”
Phó Lương kiềm chế buông tôi ra, anh mỉm cười với tôi, ánh đèn trên đỉnh đầu phả vào mắt anh khiến ánh mắt anh như phát sáng.
“Thẩm Tinh, anh thích anh, là sự thật.”
Phó Lương lại lần nữa nhấn mạnh, ánh mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của tôi một lúc lâu.