Mãi Mãi Bên Anh - Chương 2
9.
Trần Uyển đặt riêng một phòng trong KTV, bên trong sắp xếp là do tôi tự làm.
Theo lời của Trần Uyển mà nói, phải trang trí căn phòng theo sở thích của Phó Lương, để Phó Lương cảm nhận được tâm ý của cô ấy.
Tôi không có lí do để từ chối.
Huống hồ Trần Uyển là một cô gái rất tốt, nói chuyện dịu dàng, cử chỉ hào phóng.
Tôi vẫn luôn muốn trở thành người như thế này, đáng tiếc tôi tùy tiện, mở miệng là nói bậy.
Phó Lương không thích tôi tôi cũng có thể hiểu được.
Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu mình Phó Lương.
Hơn bảy giờ tối thứ sáu, tôi đúng giờ gửi địa chỉ cho Phó Lương, cũng nói anh nhất định phải đến!!!
Phó Lương lập tức trả lời một chữ ừ.
Tôi đưa điện thoại đến trước mặt Trần Uyển, vỗ vai cô ấy: “Anh ấy lập tức đến.”
Đêm nay Trần Uyển mặc rất đẹp, váy dài màu trắng, mái tóc dài gợn sóng xõa ngang vai, tôi nhìn thôi cũng thấy yêu.
Trần Uyển hít sâu hai hơi, hai tay căng thẳng xoắn lại với nhau, nhìn rất căng thẳng.
Tôi ngồi bên cạnh vắt chéo chân, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc lá.
Ánh lửa lập lòe lóe lên, làn khói mờ ảo che khuất tầm nhìn của tôi.
Lần đầu tiên tôi hút thuốc là giữa cấp hai vì tò mò và nổi loạn.
Cảm thấy hút thuốc là một chuyện ngầu muốn chết.
Mà cái ngầu muốn chết này làm hỏng đến mười điếu thuốc của tôi.
Hôm đó tôi đang trốn ở cổng sau trường hút thuốc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Phó Lương.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại anh đã giành lấy điếu thuốc từ tay tôi, sau đó dùng lực dập tắt.
Ánh mắt thất vọng của anh giống như một con dao đâm thẳng vào ngực tôi.
Sau ngày hôm đó Phó Lương không còn để ý đến tôi nữa, tôi chủ động làm hòa cũng không nhận được ánh mắt nào từ anh.
Cho đến ngày đó tan học, tôi ngăn anh lại, thút thít thề thốt sẽ không hút thuốc lá nữa, lúc đó anh mới bỏ qua cho tôi.
Đương nhiên tôi cũng không giữ lời, chỉ là hút thuốc ngày càng bí mật hơn.
Đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, ánh đèn từ sau lưng Phó Lương chiếu vào, âm thanh ồn ào xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Phó Lương hơi nhíu mày, dường như anh không nghĩ rằng bên trong sẽ đông người như vậy, ánh mắt sắc bén của anh nhìn về phía tôi, sau đó lại nhìn xuống đầu ngón tay tôi.
“Anh, anh đến rồi.”
Tôi nhẹ nhàng gọi anh, sau đó kéo anh vào giữa phòng, lúc ánh đèn tập trung vào đó, tôi nhanh chóng chạy đi.
Trần Uyển đỏ mặt đi về phía anh, trong tay cầm hoa hồng trắng mà Phó Lương thích nhất.
“Phó Lương, em thích anh, anh có đồng ý ở bên cạnh em không?”
Trần Uyển vừa dứt lời, xung quanh đã ồn ào vỗ tay, tôi còn huýt sáo.
Sự hưng phấn trong mắt không phải giả vờ, thậm chí còn có chút gì đó kích động.
Phó Lương nhìn thẳng về phía tôi, một lúc lâu không nói gì.
Trần Uyển chớp mắt nói tiếp: “Anh không cần trả lời em luôn, em cho anh thời gian để suy nghĩ.”
Phó Lương thấp giọng ừ một tiếng.
Tôi hơi thất vọng, Phó Lương đúng là không thú vị chút nào, chị gái xinh đẹp như vậy mà cũng không đồng ý.
Rốt cuộc anh đang chờ cái gì nữa!
Tôi vốn định ở lại uống chút rượu rồi về, nhưng Phó Lương không cho tôi cơ hội từ chối, cứ như vậy kéo thẳng tôi ra ngoài.
“Anh, bây giờ em không muốn đi về, anh không nói cho mẹ em biết là được, anh biết, em biết, trời biết, đất biết.”
Phó Lương đột ngột dừng bước, tôi không kịp phát hiện nên đâm thẳng vào lưng anh.
Tôi che mũi: “Anh, anh dừng lại làm gì?”
Phó Lương xoay người, hơi cúi đầu nhìn tôi, giọng nói không chút cảm xúc: “Có phải em biết hôm nay cô gái kia sẽ tỏ tình với anh không? Là em nói cho cô ấy biết anh thích hoa hồng trắng, em hi vọng anh ở bên cạnh cô ấy?”
Phó Lương hỏi liên tục khiến tôi không biết nên trả lời như thế nào.
Tôi hơi há miệng: “À, Trần Uyển là một cô gái tốt, dịu dàng, tốt bụng…”
Tôi nói khô cả họng, Phó Lương không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi âm thầm đảo mắt, lập tức ngọt ngào nói: “Anh, em đang suy nghĩ cho anh mà.”
“Anh không cần.”
Phó Lương cứng ngắc nói xong thì nhanh chân đi về phía trước.
10.
Phó Lương tức giận.
Vì đã ba ngày rồi anh không nói chuyện với tôi.
Lúc trước anh cũng như vậy, tức giận là sẽ không phản ứng lại người khác.
Nhưng đối với lần tức giận này của anh, tôi cảm thấy không hiểu lắm.
Tức giận thì tức giận, tôi cũng được thoải mái tự tại.
Mỗi ngày đi học rồi tan học, vui chơi giải trí không bị ai gò bó.
Đến sáng sớm ngày thứ tư, tôi thấy Phó Lương ngồi chờ mình trong phòng khách.
“Hôm nay anh đi có việc, mấy ngày nữa mới về.”
Tôi ngáp một cái, thuận miệng trả lời: “Ừm được.”
Phó Lương lại không động đậy, anh ngẩng đầu nhìn về phía tôi, im lặng mấy giây: “Em không muốn hỏi gì sao?”
Lúc này tôi mới phát hiện hôm nay Phó Lương ăn mặc rất chói mắt, quần áo anh mặc đều tươi sáng hiếm thấy, khiến làn da vốn đã trắng trẻo càng sáng hơn.
“Hỏi cái gì?” Tôi chớp mắt, cảm thấy không hiểu.
Phó Lương không nói thêm gì, hai bàn tay đang đan vào nhau dùng sức mạnh hơn.
Ngày thứ hai sau khi Phó Lương đi, tôi đưa Giả Ngữ về nhà.
Mua một chút đồ nướng và rượu, định vừa xem phim vừa diệt mồi.
Giả Ngữ hỏi tôi có còn thích Phó Lương không.
Tôi dựa vào sofa, để mặc cho đại não bị cồn ăn mòn: “Mình thích hay không thì làm được gì, anh ấy cũng đâu có thích mình.”
Giả Ngữ vỗ vai tôi nói: “Cậu biết làm gì mới có thể nhanh quên đi một người không?”
Tôi lắc đầu.
“Đó chính là đổi đối tượng mới, bắt đầu một mối tình.”
Giả Ngữ vừa nói vừa mở điện thoại, nói phải gọi mấy người bạn đẹp trai của mình đến.
Tôi nói, được, thế là tôi bắt đầu vừa uống rượu vừa chờ đợi.
Tôi uống hết rượu rồi mấy người bạn đẹp trai kia mới đến, chỉ là tôi đã uống quá nhiều, nhìn ai cũng chỉ thấy bóng chồng bóng.
Tôi nhìn một anh đẹp trai có vẻ hơi tức giận ngồi bên cạnh mình, chớp mắt khó hiểu.
Sao vừa đến đã tức giận rồi, tôi vô thức nhìn về phía Giả Ngữ thì thấy cô ấy đang không ngừng nháy mắt với mình.
Dường như đang nói với tôi, nhanh lên.
Tôi lại nhìn trai đẹp, dáng vẻ tôi rất thích, mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng khí chất rất lạnh lùng kiêu ngạo.
Cồn lại lần nữa phát huy tác dụng, tôi đưa tay xoa mặt anh.
“Sao anh lại không vui, hả?” Tôi dò hỏi.
Trai đẹp không hất tay tôi xuống mà ngược lại còn nắm lấy tay tôi.
Chuyện này khiến lá gan của tôi ngày càng lớn hơn: “Tôi có thể hôn anh một cái không?”
Bàn tay đang nắm lấy tay tôi bắt đầu dùng sức, nắm chặt đến mức khiến tôi hơi đau.
Tôi nghĩ rằng là anh không vui, thế là lại nói thêm một câu: “Đây là nụ hôn đầu của tôi.”
Lời này không phải giả, mặc dù tôi đã chung giường với Phó Lương nhưng tôi và anh không hôn nhau, không phải tôi không muốn, mà là tôi sợ ánh mắt kháng cự của Phó Lương.
Người đàn ông không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi.
“Thật mà, tôi không có lừa anh.”
Tôi cẩn thận nhích dần về phía người đàn ông, môi nhẹ nhàng chạm vào mặt anh.
Ở khoảng cách rất gần, tôi ngửi được mùi hoa nhài riêng biệt trên người anh, hình như tôi đã từng ngửi thấy mùi này ở đâu đó rồi.
Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi nằm trên giường trong phòng mình.
Tôi vừa rửa mặt xong đã thấy Giả Ngữ gọi điện.
“Cậu còn nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì không?”
Tôi hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy bất an: “Không nhớ lắm, sao vậy?”
Giả Ngữ lập tức gào thét ở bên kia đầu dây: “Tối qua Phó Lương về, cậu ôm người ta hôn.”
“Còn hôn rất nhiều nữa chứ, nước bọt dính hết lên mặt người ta luôn rồi, còn gọi người ta là anh yêu bé cưng.”
Tôi hóa đá tại chỗ, không dám tin.
“Vẫn là cậu ngầu, không lên tiếng thì thôi, một khi mở miệng là khiến người ta kinh người.” Giả Ngữ dừng lại rồi nói tiếp: “Đúng rồi, tối qua anh ấy nói cậu là đồ lừa gạt, cậu lừa anh ấy cái gì?”
“Mình cũng không biết.”
Tôi nhìn mình trong gương, ánh mắt theo bản năng nhìn vào môi, trong đầu xuất hiện một câu nói.
Trái tim bạn chết rồi nhưng miệng của bạn sẽ không, lại còn biết cưỡng hôn người khác, đáng sợ đến cùng cực.
Tôi nhanh chóng úp gương xuống mặt bàn.
11.
Vừa nghĩ đến chuyện tối qua hôn Phó Lương là nhịp tim tôi đã điên cuồng nhảy nhót.
Thậm chí ngay cả cửa phòng cũng không dám bước ra.
Tôi thật sự không biết nên đối mặt với Phó Lương như thế nào, cũng không thể qua một đêm đã mất trí nhớ được.
Nhưng ở trong phòng mãi cũng không được.
Bụng tôi bắt đầu kêu, cảm giác đói bụng từng chút một xâm chiếm tôi, tôi hít sâu một hơi, nói bản thân trốn tránh cũng không giải quyết được gì.
Tôi cả gan đi ra ngoài, tôi còn chưa kịp thả lỏng đã thấy Phó Lương ngồi trên sofa dùng máy tính, anh đeo kính không gọng, ánh nắng chói mắt chiếu lên người anh, dát lên người anh một tầng sáng mềm mại.
Anh nhạy bén nghiêng đầu, nâng tay chỉ về phía bàn ăn: “Bữa sáng trên bàn.”
Tôi tránh khỏi ánh mắt anh, nhanh chóng vâng một tiếng.
Tôi vừa ngồi xuống chưa được hai phút, Phó Lương cũng ngồi xuống theo, lưng tôi lập tức cứng lại.
Phó Lương dường như cũng nhận ra ánh mắt của tôi, anh ngẩng đầu mỉm cười với tôi, bên khóe miệng là lúm đồng tiền, sau đó chậm rãi ăn bữa sáng.
Quá kinh hãi, người trong nhà đâu ai thấu hiểu.
Không phải là nụ cười của Phó Lương kinh dị, ngược lại mới đúng, vì cười quá đẹp mắt nên mới kinh dị.
Sau chuyện ngày hôm qua anh không muốn chém tôi thành mảnh nhỏ thì thôi đi, anh còn cười với tôi, có phải trong lòng anh đang có âm mưu gì không?
Tôi ho nhẹ một tiếng, trên thế giới không có chuyện gì không thể nói được.
Thế là tôi quyết định nói xin lỗi giải quyết chuyện này trước.
“Anh.”
Phó Lương hơi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hỏi tôi làm sao.
Tôi ngập ngừng hai lần, miệng nở một nụ cười thật tươi: “Anh, chuyện là, ngày hôm qua rất rất xin lỗi anh, em không cố ý, anh đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân như em.”
Tôi vừa dứt lời, ánh mắt Phó Lương lập tức lạnh xuống.
Tôi không khỏi hoảng hốt, chẳng lẽ tôi lại nói sai nữa rồi?
“Là thế này, hôm qua bạn em nói muốn gọi thêm hai người nữa đến, em đợi lâu nên lỡ uống hơi nhiều, lúc anh quay về em còn tưởng anh là bạn mà cô ấy gọi đến, em thật sự không cố ý…”
Tôi lải nhải giải thích, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt đen sì của Phó Lương, xung quanh như ở trong hầm băng.
Phó Lương buông đũa trong tay ra, dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.
“Nước hoa năm ngoái em tặng anh vào ngày sinh nhật anh dùng hết mất rồi, có thể nói cho anh biết em mua ở đâu không?”
Tôi chưa kịp phản ứng lại mạch não của Phó Lương, vô thức nói: “Năm ngoái em đâu tặng anh nước hoa, em tặng anh một chiếc thắt lưng mà, anh nhớ nhầm rồi.”
Câu này vừa hết, cả căn phòng chìm vào sự yên lặng chết chóc.
Tôi và Phó Lương bốn mắt nhìn nhau, tôi hận không thể cho bản thân hai cái bạt tai.
Tôi biết rõ ràng như thế không phải có nghĩa là tôi không mất trí nhớ sao!
Phó Lương nhìn tôi không chớp mắt, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn phát ra tiếng vang cộc cộc.
Tôi ngồi trên ghế, quyết định vò đã mẻ không sợ rơi: “Phó Lương, anh yên tâm, em đã không còn thích anh nữa, chuyện lần trước là em không đúng, sau này em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”