Mãi Mãi Bên Anh - Chương 1
1.
Phó Lương nằm bên cạnh tôi, rõ ràng đây là một chuyện vui mừng mới đúng.
Nhưng lại khiến tôi gặp ác mộng cả đêm.
Trong mơ lại chân thật như ở ngoài đời thực.
Đơn giản mà nói, tôi không thể ở bên cạnh Phó Lương, ngược lại, Phó Lương còn hận tôi muốn chết.
Anh liên tục sắp xếp để khiến tôi qua đời một cách tự nhiên nhất.
Chỉ vì muốn tôi biến mất trong cuộc sống của anh.
Trong cuộc sống của anh, tôi chính là nữ phụ độc ác.
Sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, tôi lập tức phóng xe điện chạy trốn.
Không biết có phải vì mất tập trung hay không, xe điện đột nhiên mất khống chế, tôi ngã xuống rãnh.
Đầu đập vào tảng đá bên cạnh.
2.
Khi tôi tỉnh lại, chỉ thấy mẹ tôi đang khóc.
Vừa nghiêng đầu đã thấy đôi mắt đỏ bừng của Phó Lương nhìn tôi không chớp mắt.
Trái tim tôi run lên.
Vì không để Phó Lương hận mình, cộng với việc có thể tiếp tục sống sót, tôi quyết định giả vờ mất trí nhớ.
Thế là tôi nói to: “Mẹ, sao con lại ở bệnh viện, không phải hôm nay con nhập viện sao?”
Mẹ tôi ngạc nhiên hoảng sợ, vội vàng đi gọi bác sĩ.
Sau khi khám qua, bác sĩ nói tình trạng lúc này của tôi là mất trí nhớ tạm thời.
Mẹ tôi không tin, chỉ vào từng người để tôi gọi, lúc chỉ đến Phó Lương, tôi ngọt ngào gọi: “Anh trai.”
Sắc mặt Phó Lương lập tức trầm xuống.
3.
Sức khỏe tôi không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng.
Chỉ là xe điện bị hỏng, sau này cũng không thể đi được nữa.
Năm tôi mười tám tuổi muốn mua xe gắn máy nhưng mẹ không cho.
Phó Lương đã đưa chiếc xe điện này cho tôi, nói là dùng thay xe máy.
Lúc đó tôi yêu chiếc xe này muốn chết.
Sáng lau một lần tối lau một lần.
Thậm chí còn mơ mộng tôi sẽ dùng nó để đưa Phó Lương đi học.
Bây giờ lại nói hỏng.
Mẹ hỏi tôi nên xử lý thế nào.
Tôi chậm rãi ăn táo.
“Bán cho thu mua sắt vụn nha.”
Động tác gọt táo của Phó Lương hơi cứng lại.
4.
Mẹ đỡ đầu đến thăm tôi.
Việc đầu tiên bà ấy làm sau khi vào cửa là ôm lấy tôi.
Nghe bà ấy nói tôi mới biết tôi ngất xỉu vài ngày mới tỉnh lại.
“Sao con không chăm sóc em gái…”
Mẹ nuôi chưa nói được hai câu đã bắt đầu phê bình Phó Lương.
Tôi vội vàng kéo tay mẹ nuôi: “Chuyện này không liên quan đến anh trai, là do con không cẩn thận nên mới ngã.”
Mẹ nuôi hơi ngạc nhiên: “Đã từ rất lâu rồi con mới gọi Phó Lương là anh trai.”
Tôi nở nụ cười gượng.
“Sao mà lâu chứ, một ngày là anh, cả đời là anh nha mẹ.”
Tôi vừa nói vừa nhìn về phía Phó Lương, không ngờ anh đang yên lặng nhìn tôi.
Người bị ngã ảnh hưởng đến đầu óc không phải là tôi sao?
Sao anh nhìn lạ vậy?
Sau khi mẹ nuôi đi, Phó Lương đi đến trước mặt tôi.
“Anh, sao vậy?”
Tôi giả vờ vui vẻ hỏi.
Phó Lương nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đánh giá như muốn nhìn thấu linh hồn tôi: “Em có biết trước khi mất trí nhớ em đã gọi anh là gì không?”
“Hả?” Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu: “Gọi là gì?”
Phần tóc trước trán che đi ánh mắt của anh.
“Gọi là chồng.”
5.
Lần đầu tiên từ khi tỉnh lại tôi bị sặc nước bọt.
Phó Lương vỗ nhẹ vào lưng giúp tôi thuận khí.
“Anh, anh đừng nói đùa.”
Tôi nói, hai bên tai đỏ bừng.
Điều này khiến tôi không khỏi nghĩ đến ngày nằm chung giường với Phó Lương.
Lúc nằm trên giường, hình như tôi gọi anh là chồng!
Lúc đó tôi chắc chắn bị mỡ heo che mắt rồi!
“Em sao vậy?”
Phó Lương nhẹ nhàng chạm vào tai tôi.
“Nóng quá, nóng quá.”
Tôi vừa dùng tay quạt vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy bên ngoài cửa sổ là mây đen dày đặc, gió lớn gào thét.
Ánh mặt trời còn không thấy thì nóng kiểu gì!
6.
Cuối cùng tôi cũng được xuất viện.
Nếu không xuất viện chắc tôi sẽ thành mọc rêu mất.
Nhưng mẹ tôi vẫn lo lắng, bà chuyển căn hộ tôi đang ở, nói là ở lại chăm sóc tôi mấy ngày.
Tôi phản kháng không thành, chỉ có thể thỏa hiệp.
Hôm đó bạn thân nhất của tôi, Giả Ngữ, gọi điện hỏi tối tôi có ra ngoài đi chơi được không.
Cô ấy nói mới quen được mấy anh trai ca nhạc sĩ gì đó.
Đảm bảo hát một bài là khiến tôi rung động, chắc chắn giúp tôi quên đi Phó Lương.
Tôi ha một tiếng, nói cô ấy gửi địa chỉ cho mình.
Buổi tối tranh thủ lúc mẹ đi ngủ rồi tôi sẽ đến.
Đợi trái đợi phải, cuối cùng cũng đợi đến được mười một giờ đêm, tôi nhẹ nhàng mở cửa.
Tôi còn chưa kịp thở một hơi nhẹ nhõm đã thấy Phó Lương đang cầm cốc nước nhìn mình.
Anh im lặng nhìn tôi: “Em định đi đâu?”
“Đi ra ngoài chơi, đừng nói cho mẹ em biết.” Tôi ôm quyền với anh.
Tôi tin anh sẽ không xen vào việc của người khác, vì anh là Phó Lương.
Cho dù có chuyện gì xảy ra trước mặt anh cũng sẽ không dao động.
Anh càng khinh thường hành động mách lẻo này hơn.
Nhưng tôi vừa đến cửa quán bar đã nhận được điện thoại của mẹ.
Mẹ tôi gào thét ở bên kia đầu dây, nói tôi lập tức về nhà.
Quả nhiên Phó Lương vẫn ghi hận tôi!
7.
Vì để không bị mắng quá nhiều, tôi đặc biệt đến siêu thị mua chút đồ ăn vặt mang về.
Tôi nghĩ, lát mẹ có hỏi thì tôi sẽ biện hộ là thèm nên đi mua đồ ăn vặt.
Nhưng những thứ này đều vô dụng, tôi vừa vào nhà đã bị mẹ phê bình một tràng.
Nhân lúc mẹ đang nguôi giận, tôi vội vàng nịnh nọt: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, con đảm bảo lần sau không ra nữa, thấy mẹ tức giận là con đau lòng.”
Mẹ tôi lườm tôi một cái, khóe miệng hơi nâng lên: “Con cứ dẻo miệng đi, đầu con lại đau sao?”
Tôi cười ha ha, vừa định đưa mẹ vào phòng.
Mẹ vỗ đùi tôi một cái bốp: “Con đừng có trách Phó Lương, là mẹ gõ cửa phát hiện con không ở trong phòng nên mới hỏi nó con đã đi đâu.”
“Vâng vâng.” Tôi lập tức gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn: “Anh trai có nói với mẹ thì cũng là vì muốn tốt cho con.”
“Nghĩ được như vậy là tốt, về đi ngủ đi.”
“Con biết rồi.”
Tôi nhanh chóng đi về phía phòng, lúc đi ngang qua phòng Phó Lương thì thấy anh đang đứng đó nhìn tôi.
Tôi không chớp mắt đi qua mở cửa phòng mình, một ánh mắt cũng không nhìn về phía anh.
Tôi ngồi trên giường mở đồ ăn vặt, bắt đầu ăn từng thứ một.
Vừa xem phim trên tivi vừa ăn vặt thật thoải mái.
Một mình tận hưởng thật tốt nha.
Ngày trước, khi nào đi mua đồ ăn vặt tôi đều sẽ vô thức mua những thứ Phó Lương thích, sau đó lại chạy về nhà đưa cho ăn.
Nghe thấy anh nói cảm ơn cũng khiến tôi vui vẻ rất lâu.
8.
Sau khi đầu tôi gần như khỏi hẳn, cuối cùng mẹ tôi cũng về.
Cuối cùng tôi cũng có thể buông thả như trước.
Buổi tối tôi lại lần nữa hẹn Giả Ngữ, đồng thời thề lần này sẽ không cho bạn iu leo cây.
Lúc tôi đến quán bar Giả Ngữ đã uống, xung quanh cô ấy có không ít bạn, có người tôi biết, có người tôi không biết.
Đến quán bar nơi nào cũng sôi động náo nhiệt.
Bên tai là tiếng âm nhạc huyên náo, cồn chậm rãi xông lên đại não, ánh đèn nhấp nháy chiếu lên người chúng tôi.
Lúc Trần Uyển ngồi xuống tôi hơi ngạc nhiên, tôi và cô ấy chỉ nói vài câu với nhau, cũng không tính là bạn bè.
Không biết là do cồn hay gì mà mặt cô ấy hơi ửng đỏ.
Cô ấy xích lại gần tôi nói: “Phó Lương là anh của cô sao?”
Tôi gật nhẹ đầu, trong lòng thầm đoán được tiếp theo cô ấy sẽ nói gì.
“Tôi rất thích anh ấy, tôi muốn tỏ tình với anh ấy, cô có thể hẹn anh ấy ra giúp tôi không?”
Trần Uyển ngại ngùng cười.
“Đương nhiên có thể.” Tôi trầm mặc một giây rồi nói tiếp: “Nhưng anh ấy chưa chắc đã đồng ý.”
“Không sao.” Trần Uyển chớp mắt.
Sau đó tôi nói với Trần Uyển rất nhiều, ví dụ như Phó Lương thích gì, ghét gì.
Cuối cùng tôi nói: “Phó Lương giống như tảng đá vậy, cô nhớ chuẩn bị trước tâm lý.”
Trần Uyển nói cô ấy không sợ.
Tôi cười, lúc trước tôi cũng nghĩ vậy.
Nhưng hiện thực nói cho tôi biết, Phó Lương còn khó gặm hơn cả đá.
Trong lòng anh chỉ có việc học, giấc mơ của anh, không còn thứ gì khác.
Sáng sớm hôm sau, tôi ngồi trên sofa từ sáng sớm, đợi Phó Lương đi chạy về.
Tám giờ một phút, cửa phòng được mở ra rất đúng giờ, Phó Lương mặc đồ thể thao bước vào.
Mồ hôi dọc từ trán anh chảy xuống phần hàm góc cạnh, chảy vào trong áo khiến người khác mơ màng.
Sự kiềm chế của anh lúc nào cũng cao đến mức đáng sợ.
“Anh.”
Tôi gọi anh lại.
Phó Lương hơi nhướng mày, dùng ánh mắt hỏi tôi làm sao.
“Bữa cơm ngày kia, anh có thể đến không?”
Phó Lương hơi do dự, đưa tay cầm khăn lau mặt, trầm giọng ừ một tiếng.
Anh đã đồng ý.
Tôi vội vàng gửi tin nhắn cho Trần Uyển.