Mai Hoa Hương Tự Khổ Hàn Lai - Chương 4
16
Hừ, có chút tức giận.
Ta không cầu Lục Yến giữ tang, nhưng hôm nay ít nhất cũng là ngày giỗ của ta.
Ta vẫn còn ở đây, vậy mà nàng ta lại nói những lời như vậy.
Đó là phẩm cách của những người phụ nữ thời đại mới mà nàng ta nói đến sao?
Ta thở dài một cách u oán, tựa vào vai Lục Yến, gió lạnh rít qua.
Hắn chỉ lặng lẽ uống cạn chén rượu, đặt chén xuống rồi bình thản ra lệnh cho thị vệ:
“Đưa tất cả những người canh cửa ra ngoài xử lý.”
Một loạt bóng đen lướt qua, không xa vang lên vài tiếng kêu la ngắn ngủi:
“Hoàng thượng, nô tài sai rồi… Tô cô nương cứu thần!”
“Là ta tự ý xông vào, xin hãy tha cho Trần công công.”
Tô Chi run rẩy đứng dậy, không thể tin nhìn hắn.
Như thể đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Dưới ánh đêm dày đặc, Lục Yến gật đầu, đêm nay hiếm khi dễ nói chuyện:
“Được, ngươi đi thay hắn.”
Hắn biểu hiện nghiêm túc, không có chút đùa giỡn nào.
Còn Tô Chi chỉ đứng yên, cắn môi không nói gì.
“Hoàng hậu của ta từng cứu một đứa trẻ trên đường khỏi bị vó ngựa đâm trúng, suýt chút nữa bỏ mạng, bệnh tật triền miên. Giờ đây Trần công công vì ngươi mà chết, mà ngươi lại không chịu cứu hắn sao?”
“Hoàng hậu ngu ngốc, không như ngươi, thông minh như vậy.”
“Đây là ‘cảnh đẹp mới’ mà ngươi nói à?”
Lần đầu tiên Lục Yến nhìn nàng ta nghiêm túc như vậy, đáp lại nàng ta.
Nhưng những lời hắn nói lại là điều mà Tô Chi không thể chịu đựng nổi.
Nàng ta lảo đảo, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má.
Tô Chi mấp máy môi, phát hiện bản thân không thể nói nên lời.
Ta bật cười, vỗ vỗ vai Lục Yến.
Theo lời của hệ thống, hắn có vẻ có chút đạo đức ràng buộc.
Nhưng Tô Chi không chịu lắng nghe sự an ủi của hệ thống, ánh mắt đầy thù hận xoay người rời đi.
Tiếng nức nở vụn vỡ bay trong gió.
Ta theo nàng ta rời đi.
Khi quay lại, Lục Yến nâng chén rượu nhìn về phía xa.
Ánh mắt của hắn là thứ mà ngay cả ánh đêm cũng không thể che giấu được, đầy tình cảm sâu đậm.
17
Tô Chi đã trốn khỏi cung điện vào ban đêm.
Hệ thống cho biết còn một đoạn cốt truyện quan trọng chưa hoàn thành, vì vậy không xét nàng ta thất bại trong nhiệm vụ.
Nàng ta uống say liên tục ba ngày.
Sau đó, nàng ta trở lại bình thường.
Lúc này, nàng ta đã hoàn toàn từ bỏ Lục Yến, quyết định tránh xa nam nhân, tập trung vào sự nghiệp của mình.
nàng ta giỏi việc kinh doanh, với công thức độc quyền của mình mở một cửa hàng phấn, buôn bán phát đạt.
Nàng ta cũng giỏi thơ văn, các bài thơ nổi tiếng và câu chữ tài hoa đều dễ dàng với nàng ta, không lâu sau đã trở thành tài nữ số một của kinh thành.
Hơn nữa, nàng ta còn có nhan sắc tuyệt thế.
Rất nhanh, các quan lớn và quý nhân đến cầu hôn ùn ùn kéo đến.
Ta theo sát bên nàng ta, lang thang khắp thành phố nhỏ này, chứng kiến nhiều điều mới lạ.
Tô Chi dù làm gì cũng thuận lợi.
Hệ thống nói tất cả đều nhờ Lục Yến âm thầm chỉ đạo từ phía sau.
Quả thật như vậy.
Lời nói của nó đã làm rung động lòng Tô Chi, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn kiên quyết lắc đầu.
Ta cảm thấy tiếc cho nàng ta.
Nếu như nàng ta ngay từ đầu không chọn nhiệm vụ công lược Lục Yến, không liên kết với hệ thống để giết ta trước, nàng ta có thể sống tốt ở đây nhờ vào trí thông minh và tài năng của mình.
Thật đáng tiếc, mũi tên đã bắn ra thì không thể quay lại.
nàng ta đã gây ra rắc rối, không phải chỉ nói rút lui là có thể rút lui được.
Và vì vậy, đoạn cốt truyện quan trọng mà hệ thống nói đến, đoạn thử thách tình cảm thật sự của Lục Yến, đã đến.
18
Trên thế giới này, số người không thể chịu nổi Lục Yến nhiều vô số.
Tuy nhiên, Lục Yến hoàn toàn không có điểm yếu nào, và hắn bảo vệ ta rất chặt chẽ, không có cách nào tấn công.
Giờ đây khi biết được người mà Hoàng thượng yêu thương đang ở kinh thành, có người đã nảy sinh ý đồ.
Ngày Tô Chi bị bắt cóc đến vách đá, trời vẫn mưa.
Tóc nàng ta ướt sũng dính vào mặt, cơ thể lấm bùn.
Nhưng nàng ta vẫn chế nhạo những kẻ bên cạnh:
“Đừng phí sức nữa, hắn sẽ không đến đâu…”
Nói chưa dứt lời, tiếng giáp sắt nặng nề từ xa vọng lại.
Ánh sáng trong mắt Tô Chi ngay lập tức bừng sáng.
Có vui mừng, có giải thoát, có tình yêu.
Thực ra nàng ta đã tự nguyện bị bắt đến đây.
nàng ta đã nói với hệ thống rằng chỉ cần Lục Yến đến, nàng ta sẽ tha thứ cho hắn, những chuyện trước đây đều không còn quan trọng.
Quả nhiên hắn đã đến.
Lục Yến mặc giáp sắt, cưỡi ngựa, để mưa lạnh tạt vào mắt.
Phía sau hắn là một đội vệ binh, và hai chiếc xe ngựa.
“Lục Yến…”
“Thì ra một tên bạo chúa kiêu ngạo cũng có thể cúi đầu vì một người phụ nữ.”
Tên cướp cầm dao găm áp vào khuôn mặt mềm mại của Tô Chi, từ từ uy hiếp.
Lục Yến xuống ngựa, nhíu mày lại.
“Đừng làm hỏng mặt nàng ấy. Ngươi muốn gì?”
Thấy thái độ của hắn, hệ thống cũng hài lòng.
Nó hiện ra bên cạnh ta, âm thanh lạnh lùng phát ra.
“Tô Chi đang sắp sửa thành công trong việc công lược Lục Yến, ngươi đã thua, hãy chấp nhận bị xóa bỏ đi.”
Ngày hôm đó trong vườn hoa, ta đã làm một giao dịch với hệ thống.
Nếu Tô Chi có thể khiến Lục Yến yêu nàng ta, ta sẽ chủ động biến mất khỏi thế giới này.
Nếu nàng ta thất bại…
“Còn sớm lắm.”
Ta nhướn mày, cười bước về phía Lục Yến.
Không biết vì sao, hệ thống đột nhiên có cảm giác bất an.
19
“Ngươi tàn ác giết hại toàn bộ Trần gia ta, ta muốn gì ư? Ta muốn mạng của tên cẩu hoàng đế nhà ngươi!”
Tên cướp đỏ mắt, càng siết chặt tay Tô Chi, khiến nàng ta kêu lên đau đớn.
Lục Yến bình thản nhìn hắn, cố gắng nhận dạng, một hồi lâu mới ngộ ra.
“Trần gia Long Môn… đã tham ô lương thực cứu trợ của triều đình, khiến năm vạn dân ở Lương Châu chết đói, không đáng chết sao?”
Những lời này trước đây hắn không thèm giải thích với người khác, nhưng hôm nay tâm trạng Lục Yến khá tốt.
“Chết không có chứng cớ, ngươi nói gì ta cũng không tin!”
“Vậy ngươi muốn thế nào mới thả nàng ấy?”
Dưới cơn mưa, ta đau lòng nâng tay áo lên, định lau đi nước mưa trên mặt hắn.
Ở phía bên kia, Tô Chi nhìn hắn phải chịu nhún nhường vì mình, nụ cười trên mặt nàng ta càng rõ rệt.
“Muốn nàng ta sống, thì ngươi hãy nhảy xuống đây, nếu không ta sẽ giết nàng ta!”
Ánh mắt tên cướp hiện lên một tia hung ác, hắn tức giận tuyên bố điều kiện.
Tô Chi lúc này đã chuẩn bị nhờ hệ thống giúp nàng ta thoát thân, nên vội vàng mở miệng:
“Lục Yến, đừng làm điều ngu ngốc vì ta…”
“Ngươi giết nàng ta đi.”
Tiếng sấm ầm ầm vang lên, làm sáng rõ gương mặt Lục Yến đang mỉm cười trong màn đêm.
Câu trả lời của hắn khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Vài mũi phi tiêu bay vút qua không khí, cắm chắc vào ngực tên cướp.
Nhưng cùng lúc đó, tên cướp cũng dùng hết sức cuối cùng cắt đứt cổ Tô Chi.
Họ đều ngã xuống.
Tô Chi cố gắng che chở cổ mình, được Lục Yến ôm vào lòng.
Máu của nàng ta từ từ thấm vào áo của hắn, hòa lẫn với nước mưa trên mặt đất.
“Trong mắt ngươi, ta chỉ là thế thân của nàng ta sao?”
“Không, ngươi không xứng.”
Ngực Lục Yến ấm áp, rộng lớn, khiến nàng ta không thể không cố gắng cuối cùng.
Nhưng phản ứng của người này hoàn toàn không có chút khoan nhượng nào, làm rách nát cuối cùng ảo tưởng của nàng ta.
“Hệ thống, mau, mau cứu ta…”
“Xin lỗi chủ nhân, kế hoạch công lược đã thất bại.”
Âm thanh lạnh lùng của hệ thống vang lên, Tô Chi đã ngừng thở trong tuyệt vọng điên cuồng.
Lục Yến ngẩng đầu, nhìn ta trong mưa, cuối cùng lộ ra nụ cười.
“Hoàng hậu, lâu không gặp.”
20
Khi linh hồn Tô Chi rời khỏi cơ thể, nàng ta ngay lập tức nhận ra ta. nàng ta nhìn ta chăm chú, rồi nhìn Lục Yến đang mỉm cười bên cạnh.
Cuối cùng, nàng ta đứng trong cơn mưa, tuyệt vọng và im lặng.
“Ngươi khi nào biết nam chính có thể nhìn thấy ngươi?”
Hệ thống quay lại, hỏi thắc mắc trong lòng.
Ta mỉm cười, lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ trong lòng.
Đêm lễ hội đèn hoa mười tuổi, câu trả lời của Lục Yến mà ta quên, nhưng ta đã ghi lại trong cuốn sổ nhỏ đó.
Cuốn sổ nhỏ đại diện cho trí nhớ của ta.
Và ký ức này, khi Tô Chi bất tỉnh và linh hồn ta lần đầu tiên biến mất, đã được khôi phục.
“Tại sao bọn họ gọi chàng là quái vật?”
“Vì ta có thể nhìn thấy linh hồn của người khác.”
Cơn gió bên sông đêm đó thì thầm bên tai ta.
Quả nhiên đây là một câu trả lời rất quan trọng.
Ta hậm hực véo nhẹ gương mặt của Lục Yến, hơi khó hiểu:
“Chàng luôn có thể thấy ta, sao không bao giờ nói chuyện với ta?”
“Không thể nói chuyện với nàng, nếu không linh hồn nàng sẽ tan biến.”
Lục Yến cười dịu dàng, để ta nghịch loạn trên mặt hắn.
Hắn nhẹ nhàng lấy ra một miếng ngọc bội từ trong lòng.
Đó chính là miếng ngọc bội mà Thái hậu ban cho ta, nó đã ở trên người ta khi ta qua đời.
“Ngươi đã thắng, nhưng dường như ngươi không cần giao dịch với ta nữa.”
Hệ thống im lặng nhìn miếng ngọc bội phát sáng, âm thanh có phần nghi ngờ.
Nếu Tô Chi thất bại trong việc công lược, hệ thống sẽ đưa cơ thể của nàng ta cho ta.
Đó là giao dịch hoàn chỉnh.
Nhưng “không cần nữa” có nghĩa là gì?
“Ngu Hà, ai gia vẫn thích ngươi hơn một chút.”
Dưới cơn mưa, trên xe ngựa, một người che ô từ từ bước xuống.