Mai Hoa Hương Tự Khổ Hàn Lai - Chương 3
12
Tô Chi không đi xa, nàng ta một mình rẽ vào con hẻm tối om.
Ta dựa vào góc tường, nghe hệ thống ôn lại chuyện xưa giữa ta và Lục Yến cho nàng ta.
Nàng ta lặng lẽ rơi lệ, giọng dịu đi:
“Thì ra Lục Yến thuở nhỏ khổ sở như vậy, nên mới biết ơn mối tình đầu nhiều đến thế, nhưng lòng biết ơn đâu phải là tình yêu.”
“Chàng chỉ quá cô đơn, quá sợ bị tổn thương nên mới đẩy người ta ra xa ngàn dặm thôi.”
“Chủ nhân đừng buồn, nam chính chỉ là chưa nhận ra mình đã động lòng, về sau hắn sẽ phải khổ sở đuổi theo vợ thôi.”
Giọng điện tử lạnh lùng của hệ thống hiếm khi mang theo chút cảm xúc dịu dàng.
Nó lơ lửng giữa không trung, tỏa ra chút ánh sáng, dường như đang vận hành điều gì đó.
“Theo kịch bản, nam chính đang bị ám sát, xin chủ nhân đến cứu, nếu không hắn sẽ bị thương nặng.”
Lúc này Tô Chi hoàn toàn hoảng loạn, nàng ta thậm chí không kịp lau nước mắt, chạy theo chỉ dẫn của hệ thống.
Ta đứng tại chỗ, lấy sổ tay ghi lại những điều nghe được tối nay.
Chúng đã tính toán hãm hại Lục Yến.
Và có vẻ như… Tô Chi đã phải lòng Lục Yến.
13
Gần cổng cung có một khu rừng tối, vụ ám sát xảy ra ở đó.
Khi Tô Chi đến nơi, hai phe đang đánh nhau kịch liệt, hỗn loạn khắp nơi.
Lục Yến cầm kiếm dài, thân hình lanh lẹ, nhìn như sắp thoát khỏi vòng vây.
Hệ thống lén mở chức năng đặc biệt, khiến Lục Yến không nhận ra lưỡi kiếm đâm tới từ phía sau.
“Bệ hạ cẩn thận!”
Ta hoảng hốt lao đến sau lưng hắn, nhưng lưỡi kiếm xuyên qua ta, thế không thể cản.
Thấy Lục Yến sắp bị thương, Tô Chi không màng nguy hiểm che chắn trước mặt hắn, rồi ngã xuống yếu ớt.
Máu nóng bắn lên má, Lục Yến quay người trong khoảnh khắc, sững sờ.
“Ta không sao… Chàng không bị thương là tốt rồi…”
Tô Chi mặt trắng bệch, vừa ho ra máu vừa nắm chặt áo hắn, gượng cười khó nhọc.
Cùng lúc đó, hồn phách ta cũng dần trở nên trong suốt khi Tô Chi mất ý thức.
Ta lắc đầu bất lực, cũng cười cay đắng.
Thì ra mạng ta thật sự bị ràng buộc với nữ chính.
“Đừng cười nữa, xấu lắm.”
Trước khi biến mất, ta nghe thấy giọng lạnh lùng của Lục Yến.
Ta lo lắng liếc nhìn hắn lần cuối.
Chỉ thấy hắn hoảng hốt bế Tô Chi lên xe ngựa, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng không thể kiềm nén.
Còn có… nụ cười đắc ý của Tô Chi trong vòng tay hắn.
14
“Chúc mừng túc chủ, nam chính thấy cô bị thương đến mức lo lắng không yên, ta nghĩ hắn đã động lòng rồi!”
“Chưa có dấu hiệu gì cả, đừng nói bậy.”
Giọng nói mơ hồ truyền đến từ không gian, giọng phản hồi của nữ nhân rõ ràng có chút ngượng ngùng và ngọt ngào.
Ta cố gắng mở mắt, linh hồn lơ lửng giữa không trung.
Xung quanh tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, là thái y viện.
“Nàng ấy đã mất rồi, tất cả người trong thái y viện phải đi theo bồi táng.”
“Hoàng thượng, máu đã ngừng chảy.”
Lão thái y tuổi cao mặt đầy mồ hôi thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ hành lễ.
Ngồi bên cạnh là Lục Yến đang bình thản uống trà.
Ta từ từ di chuyển đến bên cạnh hắn, lén dựa đầu vào vai hắn, vẻ mặt tội nghiệp.
“Hoàng thượng, nếu ngài chậm thêm chút nữa, ta sẽ tan biến mất.”
Lục Yến hoàn toàn không nhận thấy, hắn chỉ cúi đầu nhấp vài ngụm trà, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Nhưng thái y lại mang đến tin xấu.
“Tô cô nương u bị thương quá nặng, cần một nhánh nhân sâm nghìn năm để duy trì sinh mạng, thái y viện không có.”
Hả?
Nghe quen quen, nhân sâm nghìn năm hình như là……
“Là món cống phẩm từ Cao Ly, đã được bệ hạ gửi đến tẩm cung của tiên hoàng hậu.”
Lão thái giám đứng sau nhắc nhở Lục Yến, trong mắt đầy ánh sáng.
Mọi người trong cung đều đang chờ xem trò vui.
Họ muốn xem trong lòng hoàng thượng, rốt cuộc là tiên hoàng hậu quan trọng hơn, hay là Tô cô nương quan trọng hơn.
Ta tức giận đấm vào lưng Lục Yến, bực bội bắt đầu la lối:
“Nhánh nhân sâm đó quý giá nhất, thái y làm sao lại chọn kiểu này chứ, để người khác hưởng lợi rồi!”
Lục Yến đặt chén trà xuống, nhướn mày nhìn Tô Chi đang nằm trên giường, gật đầu.
“Đi lấy đi, cứu người quan trọng hơn.”
“Dạ!”
Lão thái giám vội vã chạy ra ngoài, sợ Lục Yến đổi ý.
Quả nhiên, Tô Chi thắng rồi.
Nhìn xem, người chết dù quan trọng đến đâu, cuối cùng cũng không thể so với người sống.
Lục Yến không đi, hắn uống một bát thuốc điều trị tâm bệnh do thái y bưng tới.
Sau đó hắn chỉ ngồi im trên chiếc ghế gỗ, nhắm mắt dưỡng thần.
Tâm bệnh gì chứ?
Ta đặt tay lên trái tim hắn, nhưng không cảm nhận được gì.
Đêm dài dằng dặc có chút buồn tẻ, ta đành nằm bò ra trên bàn.
Lại gần một chút, đếm từng sợi lông mi dài, dày của hắn, cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn.
Cũng khá thú vị.
Khi tiếng gà gáy vang lên, hắn mới đứng dậy ra ngoài, vừa đi vừa ra lệnh cho ám vệ bên cạnh:
“Tìm tất cả nhân sâm nghìn năm trên thế gian này, đưa đến tẩm cung của hoàng hậu.”
14
Sau đêm đó, toàn bộ cung điện đều đồn đại rằng trong lòng hoàng thượng đã có người mới.
Là một nữ tử rất giống với tiên hoàng hậu.
Mọi người đều đang chờ đợi xem Tô Chi sẽ được phong hàm gì, đặt cược xem nàng ta sẽ là Tô Tài Nhân hay Tô Chiêu Dung.
Khi nữ chính xuất hiện, sự hiện diện của ta như là ánh trăng trắng sáng dần bị mọi người quên lãng.
Thậm chí trong lời nói của họ, ta trở thành cản trở lớn nhất cho sự phát triển tình cảm của nam chính và nữ chính.
Ta không quá bận tâm về điều này, vì hôm nay là ngày giỗ của ta.
Vào ngày trọng đại như vậy, trong cung điện yên tĩnh, không ai dám gây ra động tĩnh.
Những chiếc đèn lồng giấy trắng treo lơ lửng ở góc cung điện.
Rất phù hợp cho Tô Chi và hệ thống gây chuyện.
Ta đoán rằng lúc này Lục Yến có lẽ đang ngồi trong hậu viện trong cung của ta, uống rượu một mình.
“Tô cô nương, hoàng thượng đã ra lệnh không cho bất kỳ ai vào.”
Người canh cổng vẫn là lão thái giám đó, ông ấy khó xử nhìn Tô Chi, người đang lớn lối muốn xông vào.
Tô Chi chỉ cười cươi với ông ta, nghịch ngợm chớp mắt.
“Lão công công yên tâm, nếu có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Nàng ta tuyên bố hùng hồn, như thể bản thân là chủ nhân của hậu cung.
Cũng đúng thôi, trong cung, không ai không biết rằng Lục Yến đặc biệt đối xử với nàng ta.
Lão thái giám lập tức cúi đầu hành lễ, giả vờ không thấy.
Tô Chi cười tươi hơn, nàng ta không thể chờ đợi thêm, bước vào lãnh thổ của ta.
Từ xa, ta đã thấy Lục Yến mặc áo trắng, nâng chén rượu lẩm bẩm không biết đang nói gì.
Ta lười biếng trôi nổi, theo bước chân của Tô Chi.
Hôm nay nàng ta mặc y phục trắng, không trang điểm, dáng vẻ dưới ánh trăng càng thêm quyến rũ.
Có chút xui xẻo, hôm nay là ngày giỗ của ta mà!
Lục Yến, trong trạng thái say mèm, rót rượu xuống đất, một hình dáng mảnh mai đã chắn trước mặt hắn.
15
“Hoàng hậu, nàng đến rồi à? Lâu lắm rồi không có nàng uống rượu với ta.”
Lục Yến có vẻ hơi say, khi nói chuyện không tự chủ mang chút nhõng nhẽo, vẫn như trước đây.
Hắn giơ tay định nắm lấy tay áo của Tô Chi, nhưng lại buông xuống.
Khi nghe rõ những lời thì thầm của hắn, Tô Chi hơi cứng người, nụ cười trên môi biến mất.
“Túc chủ, sao lại đi so đo với người chết làm gì.”
“Cũng đúng.”
Lần này Tô Chi không còn phản đối việc nàng ta không phải là hoàng hậu.
Nàng ta ngoan ngoãn ngồi ở phía đối diện bàn đá, tự rót một chén rượu, ngửa đầu uống cạn.
Ta ngửi thấy mùi rượu ngọt ngào nồng nặc, có chút ghen tị.
Khi còn sống, cơ thể ta không khỏe, không thể chạm vào một giọt rượu.
Khi Lục Yến uống rượu, ta chỉ có thể lặng lẽ ngồi bên cạnh.
Hiện tại Tô Chi lại uống rượu một cách tự nhiên, vẻ mặt phóng khoáng có chút yêu kiều.
nàng ta uống từng chén một, Lục Yến nhìn nàng ta mà nhíu mày.
Hắn nghiêng người lại, giơ tay giật lấy chén rượu của nàng ta, ánh mắt chứa chút đau lòng.
Tô Chi cười, khi ngẩng đầu nhìn hắn vừa ngoan ngoãn lại vừa nhiệt tình.
“Không sao đâu hoàng thượng, vết thương trên người ta đã khỏi, có thể uống rượu rồi…”
“Chén rượu này là hoàng hậu tự tay làm, vô cùng quý giá, ai cho phép ngươi uống?”
Âm thanh vỡ vụn trong trẻo vang lên, chén rượu bị Lục Yến ghét bỏ ném xuống đất.
Hắn không hài lòng cúi đầu uống rượu, nhưng hiếm khi không đuổi nàng ta đi.
Có nghĩa là hắn đồng ý để nàng ta ở lại.
Tô Chi kìm nén sự chua xót trong lòng khi nghe thấy từ “hoàng hậu”, ánh mắt dần dần hiện lên chút vui mừng.
“Ở vị trí cao như vậy, hoàng thượng chắc hẳn rất cô đơn?”
“Có hoàng hậu bên cạnh, không cô đơn.”
Ánh trăng mờ ảo, hình bóng của hai người trên mặt đất quấn quít, hòa quyện vào nhau.
Tô Chi cắn môi, khi mở miệng có vẻ như đã dồn hết can đảm:
“Người chết không thể sống lại, tiên hoàng hậu khi còn sống chắc chắn không muốn thấy ngài như thế này…”
“Ai nói không thể sống lại?”
Lục Yến nghịch chén rượu, cắt ngang lời nàng ta.
Nhưng rõ ràng, đó không phải là điểm chính của Tô Chi.
nàng ta không để ý, cắn răng tiếp tục:
“Hoàng thượng, nếu cứ mãi bám vào quá khứ, ngài sẽ bỏ lỡ những cảnh đẹp mới.”
Vừa dứt lời, Lục Yến đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Ánh mắt vốn bình tĩnh của hắn lấp lánh sóng gợn, nở một nụ cười.
“Cảnh đẹp mới là gì?”
“Nếu ta nói là ta thì sao?”
Mặt Tô Chi đỏ ửng, ánh mắt lấp lánh, vẻ đẹp càng thêm lôi cuốn.
nàng ta cắn môi, mong đợi nhìn Lục Yến.